Trong đội hình chiến đấu của Huy Dương có 1 trung đội kị binh SS, bởi vì biết phải đối mặt với đoàn ngựa thồ Đặng gia cho nên Hồng Đĩnh đã cố tình tăng cường thêm đơn vị tinh nhuệ bậc nhất này.
Chỉ huy đội ngựa là Trình Sơn, sau khi nghe lệnh lập tức thúc ngựa xuất trận.
Hô lên một tiêng, bốn mươi kị binh lập tức từ bên cánh trái di chuyển đến trước trận. Cứ việc số kị binh không nhiều lắm cho nên xếp thành hàng cũng nhanh chóng, chẳng mấy chốc liền xếp thành 2 hàng xung phong.
Mệnh lệnh đưa ra, kị binh Vệ Quốc Quân bắt đầu di chuyển từ từ lên phía trước, hàng ngũ tương đối thẳng hàng, tiếng vó ngựa rầm rập đều tăm tắp như tiếng trống trận đánh sâu vào tận tâm can của kẻ địch.
Kị binh SS là đội quân được trang bị mạnh nhất của Vệ Quốc Quân, cứ nhìn vào cách trang bị là biết đứa con cưng này được trang bị tinh mĩ đến mức nào.
Tất cả đều thuần một sắc đen quân phục, cưỡi ngựa đều là ngựa chiến cao to, so sánh với đám ngựa thồ của bên Đặng gia thì chẳng khác gì người trưởng thành và đám trẻ choai choai cả.
Mỗi người đều được trang bị một khẩu súng hỏa mai đã cưa ngắn nòng súng, một cây giáo, và một thanh trảm mã đao.
Hai hàng kị binh khi còn cách quân địch tầm 100 m thì bắt đầu gia tốc, vó ngựa đều nhịp ầm ầm lấn át cả tiếng ồn ào nhốn nháo của tráng đinh bên Đặng gia.
70m toàn thể kị binh đều giương súng,
50m đã đến một tiếng thét vang lên, tiếng súng nổ chát chúa vang vọng. Phía Đặng gia đám tráng đinh ngã một mảng lớn, vì tốc độ xung phong của kị binh quá nhanh, cho nên phải có sự huấn luyện vô cùng nghiêm khắc, sau khi bắn xong, binh sĩ đều nhịp rút mũi giáo được treo trên yên ngựa ra, bắt đầu chuẩn bị thực hiện cú húc khủng khiếp, sở trường của kị binh.
Binh tốt Đặng gia càng hoảng hốt, bắt đầu có người mặc kệ hàng ngũ dốc chiến sau lưng, bỏ chạy về hai bên, mặc dù có người chạy được mấy bước đã bị người phía sau chém ngã xuống đất, nhưng vẫn không khống chế được tình thế này.
Bốn mươi bước, ba mươi bước, giáo dài của Trình Sơn tà tà giơ lên trên, các kỵ binh đều hai chân dùng lực kẹp lấy bụng ngựa, ngựa cũng chạy với tốc độ nhanh hơn, trận hình vẫn chỉnh tề, như vậy càng khiến áp lực tâm lý của đối phương tăng cao, thậm chí những binh tốt trong tay có đao thương cũng bắt đầu chạy tán loạn.
Tới khi ngựa bắt đầu tăng tốc độ công kích đạt đến cực hạn, ngay cả những binh tốt mặc áo giáp, những tráng đinh của Đặng gia cũng chạy tán loạn tứ phía, có người váng đầu, lại quay người chạy về phía đoàn ngựa thồ. Đặng Chung và những mã tặc bên cạnh không hề có ý nương tay với mình, cầm đao chém giết lung tung.
Cũng có binh lính chống cự, lúc này ngay cả đoàn ngựa thồ phía sau Đặng gia cũng có chút hỗn loạn, tới cuối cùng chẳng ai bất chấp lưu thủ nữa, đối mặt với kỵ binh xông tới, đầu trận tuyến bên mình còn có chút không ổn, ngay cả người Đặng gia cũng chém giết, bất chấp loạn binh trước mặt có phải người gia tộc mình không, cho dù là bà con xa gần cũng mặc.
Trung đội kị binh SS bắt đầu đánh vào trong quân Đặng gia, giống như đao nóng cắt bơ vậy, không hề có trở ngại đứt ra, hơn nữa đao quá nóng, bơ đều tan chảy, bốn mươi kỵ binh xông tới cảnh tượng thảm khốc vô cùng, hàng kị binh đầu tiên húc ngã mấy hàng bộ tốt, vó ngựa như cái bát giẫm đạp lên thân xác người, giống như giẵm mạnh vào quả bóng nước vậy máu bắn tung tóe, hàng thứ 2 xông tới, trảm mã đao không lưu tình bổ xuống đám tráng đinh, động lực xung kích của kị binh là lớn vô cùng, chỉ cần đặt ngang trảm mã đao thôi, trảm mã đao vừa lướt qua một cái đầu lâu lập tức bay lên, 30 giây đã xuyên qua trận hình bộ tốt, chỉ có 40 kị binh làm tan vỡ đám ô hợp 500 người trong nháy mắt.
Tình thế đã xông lên rồi, thẳng tiến đánh tới trong trận ngựa của Đặng gia, kỵ binh đấu kỵ binh, tình hình có chỗ khác nhau. Bọn cướp đường này đều là những tên giảo hoạt, bên này xếp hàng chỉnh tề xông tới, biết mình không thể chống lại
Bên này vừa đánh tới, kỵ trận liền tản ra, mọi người đều vây ở ngoài, kỵ binh công kích, sức ngựa được bộc phát, tiếp đó là suy yếu, vây quanh rồi giết.
Trung đội ngựa sau khi xông vào kỵ trận, lại không có thương vong gì, miễn cưỡng duy trì đội hình không loạn, tụ thành cánh quân, cũng không quay đầu lại, cứ xông lên phía trước.
Vừa xông tới, đã xông sâu vào kỵ trận, những tên cướp đường đó cũng không ngờ tới, những kỵ binh đó không sợ, xông thẳng lên trước, duy trì trận hình vô cùng tốt, giống như con nhím, hàng ngũ phía trước vốn có chút yếu, chỉ có thể thả họ lao ra.
Đặng Chung dù gì cũng trong quan binh mấy năm, biết những quy tắc, nhìn thấy cục diện trước mặt, đối phương không hao tổn một người, kẻ làm bia đỡ đạn và tấm chắn bên mình đã tán loạn, mặc dù kỵ binh đối phương ít nhưng lại rất tinh nhuệ, đều đã lao ra, tiếp tục bị động chịu đánh thế này, cục điện e là không thể thu dọn được.
Phần lớn Vệ Quốc Quân đều là bộ binh, đang xếp trận hình công kích chuẩn bị tổ chức đột kích khai thác thành quả sau khi kị binh tấn công, Đặng Chung liền để lại hơn mười kị binh canh chừng, số người còn lại xông về phía bộ tốt Vệ Quốc Quân, dự định sau khi đánh tan bộ tốt sẽ quay lại đuổi giết những kỵ binh kia.
Trăm kị bên Đặng Gia định làm một cú húc vào đội hình Vệ QUốc Quân như cách trung đội Vệ QUốc Quân kia đã làm, thế nhưng chỉ rất nhanh sau đó Đặng Chung liền phát hiện một chuyện đó là”đời không như mơ”
Rốt cuộc lại thì vẫn là đội ngựa thồ của Đặng gia, dù gì thì trong đội ngựa cũng có không ít kẻ từng ăn vài miếng cơm của quan binh triều đình, cũng không phải dạng tầm thường.
Họ không xông lên một cách lỗ mãng như là lũ ô hợp thổ phỉ mà dần dần khống chế tốc độ ngựa, mấy chục con ngựa cũng xếp thành đội hình 2 hàng, tuy không chỉnh tề lắm lắm thế nhưng miễn cưỡng tạo ra uy thế.
Đội quân của Vệ Quốc Quân phía đối diện cũng là dừng lại, nhìn thì thấy giống như là đang muốn chống cự lại sự tấn công của các kị binh. Đặng Gia và các mã tặc này không có ai tin đối phương sẽ chống đỡ được, cảm thấy binh lính của Hồng Đĩnh tuyệt đối không mạnh hơn bộ tốt của nhà mình, chỉ cần xông lên là chúng sẽ vỡ đội hình.
Những tiếng kêu hô càng ngày càng lớn, đội kị binh xông lên đầu tiên càng là làm người ta nhiệt huyết sôi trào, nghĩ đến số tiền đếm gãy tay không hết mà Đặng gia đã hứa, không biết chừng còn có đàn bà, ai nấy đều là hô lớn, ra sức quất ngựa xông lên, ầm ầm ép đến.
Quả nhiên, đội binh sĩ hàng đầu tiên của Vệ Quốc Quân cũng là không chống đỡ được với áp lực khí thế này, chạy dạt sang hai bên.
Chỉ là dáng chạy của họ không biết tại sao lại quá chỉnh tề, đồng đều, chia thành hai đội chạy sang hai bên, không những thế bước chạy còn là rất ung dung.
Lao lên thêm được 30 bước, chúng liền nhìn rõ những binh sĩ hàng thứ hai của Vệ Quốc Quân, mấy chục khẩu súng hỏa mai đã được dựng lên, nòng súng đen sì sì đang chĩa về phía chúng, bộ phận ngòi nổ đã được đốt cháy....
"Đoàng đoàng đoàng ". Những tiếng nổ lớn vang lên không ngớt.
Rõ ràng là Huy Dương biết bắn theo từng hàng sẽ tạo ra lực sát thương lớn hơn là bắn một loạt, thế nhưng mà đối mặt với kị binh xung phong, đòi hỏi đội hình bắn loạt phải biến chuyển cực nhanh, ngoại trừ lính SS thì lính súng bình thường không làm được, sợ rằng chưa bắn đc mấy loạt thì địch nhân đã đến rồi, cho nên Huy Dương dứt khoát ra lệnh cho bắn một lượt rồi tất cả cùng xông lên.
Tuy rằng không luân phiên bắn, thế nhưng hỏa lực bắn một loạt lại đạt được sức mạnh uy thế khủng khiếp, chiến trường ầm ầm tiếng súng nổ, khói bay mịt mù chấn nhiếp nhân tâm.
Đặng Chung cầm theo một thanh trảm mã đao vung vẩy múa may cực kì náo nhiệt, hắn từ bé dựa vào một thân dũng lực mà nổi tiếng khắp vùng, lớn lên có ăn quân lương của triều đình mấy năm, cũng làm đến chức quan quân, thế nhưng sau này nhận định về tương lai ảm đạm của triều đình nhà Nguyễn, hắn cảm thấy trong thời loạn như này chỉ bằng về nhà để phát triển thực lực, chờ đợi cơ hội.
Trên thực tế thì Đặng Chung đã rất thành công, thực lực hiện giờ của hắn nếu như cứ như vậy phát triển về sau, trong tương lai đất nước có rung chuyển, bất luận là gì thì đều không tồi chút nào
Nhưng..., trong khoảnh khắc này, Đặng Chung chỉ kịp chửi một câu: "CMN".
Ít nhất có 20 khẩu hỏa mai nhắm thẳng vào Đặng Chung mà bắn, loại súng hỏa mai thô kệch này là súng hỏa mai đời cực kì cổ xưa được Hồng Đĩnh mua lại với giá rẻ trong dân gian, nó không phải loại nòng nhỏ bắn xa được chế tạo trong thời gian gần đây của triều đình, mà là loại cổ xưa thời chiến tranh Trịnh Nguyễn, nòng súng cực kì thô to, bắn viên đạn to bằng ngón tay cái, lực giật vô cùng khủng khiếp bắt buộc phải có giá trống để phân tán lực giật đảm bảo an toàn cho xạ thủ.
Loại súng này không dễ mang vác cho lắm, muốn bắn được thì phải dùng giá đỡ bằng gỗ đỡ lấy nòng súng ở phía trước, nhưng hỏa lực được phát ra của loại súng này là cực lớn. Tiểu đoàn 4 mới được thành lập cho nên vũ khí thuộc hàng góp nhặt hỗn tạp từ các thể loại, thế nhưng thứ vũ khí cổ lỗ si này chưa bao giờ làm ta thất vọng cả. Ngày trước quân Trịnh còn đứng cách sông bắn quân Nguyễn là hiểu tầm bắn của đám súng cổ xưa này.
Theo ngay phía sau Đặng Chung là mấy huynh đệ thúc bá nhà họ Đặng, sau khi nghe thấy những tiếng nổ lớn này, chỉ cảm thấy có những thứ gì đó nhơm nhớp bắn lên người, Đặng Chung ở phía trước lúc này đã không nhìn thấy nửa thân trên đâu nữa, Đặng gia hoành hành khu vực Cẩm Xuyên, trước giờ đều là có danh tiếng hung hãn tàn độc, những người đàn ông họ Đặng này đều là giết người không hề dưới 2 đơn vị số (không dưới l0 người), cũng là từng nhìn thấy máu.
Nhưng lúc này, trên mặt, trên người họ đều là máu thịt của thủ lĩnh mình, hai tai thì bị những tiếng nổ lớn làm cho ù ù không nghe thấy gì, có người tinh thần lập tức bị sụp đổ, vứt binh khí đi ngồi trên ngựa gào thét ầm ĩ, làm mất đi sự khống chế đối với những con ngựa, huống hồ những con ngựa này sau khi bị những tiếng nổ vang trời liên miên vừa nãy làm cho sợ hãi, đội ngựa đang lao đến với khí thế hùng dũng bỗng chốc biến thành một vùng hỗn loạn.
Trên thực tế, lượt bắn đồng loạt của mấy chục khẩu hỏa mai vừa nãy, đã đục thủng một khoảng trống ngay trong 100 kị binh tiên phong này, đối với những con ngựa không quen chạy trong môi trường có tiếng súng nổ, sau khi súng hỏa mai được bắn ra, kể cả là không bị bắn trúng, cũng là lập tức chồm lên chạy náo loạn cả. Lực chấn nhiếp của mấy khẩu súng cổ lỗ sĩ nhưng lòng súng to tổ bố này không hề kém chút nào, uy lực không khác mấy khẩu thần công cỡ nhỏ.
Vốn dĩ là đang trong quá trình chạy xung phong với tốc độ cao, hậu quả được gây nên bởi sự hoảng loạn của ngựa sẽ là mang tính tai nạn, những con ngựa của hàng thứ hai và thứ ba chồm lên hất ngã những kị binh trên lưng mình xuống, còn có cả con ngựa đột nhiên khuỵu xuống trực tiếp ngã lăn ra đất, những kị sĩ phía sau ra sức hãm dây cương để giảm tốc hoặc chuyển hướng chạy, điều này lại tạo nên một sự hỗn loạn mới.
Đương nhiên, mật độ hỏa lực của mấy chục khẩu hỏa mai này xét cho cùng thì cũng là có giới hạn, chỉ có 7, 8 con ngựa lao đến trước mặt, nhưng tinh thần của những kị binh trên ngựa này hầu như là đã đều suy sụp, đối diện với trận thế binh sĩ lưỡi lê sáng như tuyết, kết cục sẽ chỉ là bị đâm thành cái sàng.
Chiếu theo quy trình tiếp chiến, tất cả đã bắt đầu chuẩn bị chiến đấu. Huy Dương cầm trường mâu đứng ở hàng dọc thứ tư của đội hình, thấy súng hỏa mai đã được bắn ra, thân làm quan chỉ huy chiến trường mà không ngờ hắn cũng tự nhiên ngơ ngơ ở đó.
Đây cũng được xem là một cuộc chiến đấu có quy mô khá lớn, việc ứng dụng hỏa khí không ngờ lại có uy lực mạnh đến thế này, những kinh nghiệm và ấn tượng của hắn đêu được Hồng Đĩnh giảng dạy, súng tuy uy lực lớn, nhưng không tạo thành được chiến quả mang tính quyết định, nhưng việc bắn đồng loạt súng hỏa mai ngày hôm nay lại có được uy lực lớn như vậy, đúng là không thể tin được.
Nhưng hắn cũng không thử nghĩ, bọn đạo tặc ở cái nơi hoang dã lạc hậu như đất Hà Tĩnh này đã bao giờ từng nhìn thấy thứ vũ khí này, đã từng nhìn thấy uy lực như này chưa, sợ rằng chính quân triều đình cũng chẳng mấy khi dùng đội súng như vậy, một lượt bắn đồng loạt, long trời lỡ đất, máu thịt lẫn lộn, người nào có thể khống chế được ngựa thì cũng đã được xem là thuộc vào loại cực kì trấn tĩnh rồi.
Chớp thời cơ Huy Dương gào thét:
- Mục tiêu ở phía trước, xung phong,
- Giết
Tiếng hô giết rung trời, toàn bộ tiểu đoàn 4 khởi xướng xung phong cảm tử biển người.
Cũng không phải là Huy Dương không muốn thể hiện hợp đồng binh chủng phối hợp chiến, mà là đội quân này cũng quá kém đi, hầu hết đều là tân binh mới thành quân, tân binh đánh nhau thì sở trường chính là đang lúc sĩ khí lên cao, đánh chó rớt xuống nước rất tốt, thế nhưng chỉ cần gặp khó khăn thì kết quả binh bại như núi đổ là điều dễ gặp.
Cho nên tình huống hiện tại thì chỉ còn có cách là tất cả cùng xung phong, lợi dụng sự hoảng loạn của quân địch mà giết sâu vào.
Trên mặt đất là một vùng hỗn độn xác người và ngựa, cũng có những mã tặc và tráng đinh bị thương nhưng chưa chết do ngã từ trên ngựa xuống. Chúng nhìn thấy những binh lính đang ầm ầm lao đến như dòng thác lũ, trong lòng liền cảm thấy có chút hoảng sợ.
Không chỉ chúng mà thậm chí quân Mĩ sau này khi đối mặt với chiến thuật biển người của Tàu cộng ở Triều tiên cũng run sợ không kém.
Cảm tưởng dòng thác lũ tràn ngập đội hình bên mình là biết rồi đấy.
Còn có một số tên liều mạng thử sức tấn công, có điều tiếp theo đó liền làm chúng tuyệt vọng hoàn toàn, lưỡi lê và giáo dài của Vệ Quốc Quân dễ dàng chọc cho người chúng thành cái sàng hất ngã từ trên lưng ngựa xuống.
Do trên mặt đất có chướng ngại vật, cho nên lính của Hồng Đĩnh không tiến nhanh về trước được như đoạn khoảng trống vừa nãy, có điều, những chỗ mà họ đi qua, đều là không một kẻ nào còn sống sót.
Trừ đi những kẻ đã chết và đang hỗn loạn, vẫn còn hơn 30 kị binh đang tụ tập lại với nhau, hai bên đối diện với nhau tiến hành đánh giáp lá cà, những kị binh lúc này chẳng qua cũng chỉ là cưỡi trên ngựa, cao hơn người đứng trên mặt đất một chút mà thỏi, về phương diện hành động, thậm chí còn không bằng lính chạy bộ.
Nói cho vuông thì kị binh hiện giờ chỉ là cái bia bằng thịt ở trên lưng ngựa, càng huống hồ số lượng lính bộ Vệ Quốc Quân nhiều hơn chúng quá nhiều, lúc này cũng không cần thiết phải giữ đội hình chỉnh tề nữa, các binh lính cứ 3 đến 5 người thành một nhóm vây lấy một tên, cầm trường mâu hay lưỡi lê chọc lấy chọc để, nhưng ai nấy đều là biết, chi cần chọc chết mã tặc là được, còn ngựa thì vẫn phải giữ lại.
Những mã tặc vừa nãy vẫn còn là hùng hùng hổ hổ, thanh thế cực lớn,. nhưng sau khi liên tiếp trải qua mấy cú sốc, âu cũng là không thấy đâu cái thứ được gọi là "sĩ khí" đó nữa, nguyên nhân duy nhất giải thích cho việc chúng vẫn ở đó mà chiến đấu vật lộn, chính là do chạy không được, mấy trăm binh lính Vệ Quốc QUân đã triệt để tràn ngập bao vây lấy chúng.
Ngựa nếu như không xông lên, thì trong trạng thái tốc độ như này, căn bản không thể nào đối địch được với bộ tốt với giáo dài và lưỡi lê, càng đánh các mã tặc càng cảm thấy tuvệt vọng.
Những tiếng vó ngựa gấp gáp vang lên, sức chú ý của tất cả mọi người đều được tập trung sang phía đó. Mấy chục kị binh của Vệ Quốc Quân đang lao quay lại, ngựa này đã được trải qua sự nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đầy đủ...
"Quan gia, quan gia, bọn tiểu nhân đầu hàng, bọn tiểu nhân xin đầu hàng....".
Những âm thanh như vậy, trầm bổng nhắp nhô vang lên, đánh thì đánh không lại, hiện giờ đến chạy cũng chạy không xong, các mã tặc này thì có được bao nhiêu phần dũng khí "có chết cũng không lùi bước", kể cả là con cháu Đặng Gia ngoan cố như vậy, cũng là bị đồng bọn của chúng vung đao chém chết ngay tại chỗ, bản thân mày muốn tử chiến thì cũng đừng có làm liên lụy đến bọn ông.
"Xuống ngựa, vứt binh khí đi, nằm xuống".
Các binh lính Vệ Quốc Quân đều là hô lớn, các mã tặc vùng Cẩm Xuyên sĩ khí suy sụp, không còn một chút ý chí chiến đấu nào, ngoan ngoãn nhảy từ trên ngựa xuống, vứt binh khí đi, nằm sấp xuống mặt đất.
Huy Dương nhìn quanh một lượt, chiến trường vừa nãy còn là những tiếng hô chém hô giết vang trời, giờ đây đã trở nên yên tĩnh. Trận đánh này....trận đánh này, có lẽ là đã toàn thắng.
400 lính hầu hết là tân binh của Vệ Quốc Quân đối mặt với hơn 500 người của Đặng gia, giành toàn thắng, giết hơn trăm người đổi lại là 3 người chết và 15 người bị thương bên mình , đây là một trận toàn thắng cực lớn.
Mấy năm gần đây, trong nước khỏi nghĩa liên miên, cướp đường thổ phỉ hoành hành ngang dọc,đánh nhau suốt, thế nhưng quan binh chém đầu được 5,7 tên đều là đại thắng cả, không hề như trong phim ảnh mỗi trận đánh đều chết và thương vong vài ngàn hay vài vạn, toàn bố láo cả, đội quân khởi nghĩa được có vài chục người là nòng cốt dẫn dắt mà thôi, chém chết vài người dẫn đầu liền đều tự động tan vỡ cả, tan vỡ thế nhưng cũng chỉ cần vài người nòng cốt đó liền lại tụ tập được khởi nghĩa vài ngàn người ngay, đều không phải chuyện hiếm lạ.
Đám người Đặng gia có không ít kẻ ăn lương triều đình hay cũng đánh nhau với quân triều đình đến chai mặt, lúc quỳ trên mặt đất chúng mới hiểu Vệ Quốc Quân phải cường hãn như thế nào mới có thể đánh được một trận xinh đẹp đến như vậy.
Những tên giặc cỏ liều mạng này càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, có rất nhiều người đang run lên cầm cập, chỉ biết nằm xấp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên. Giờ chúng mới hiểu chuyện thế lực nổi tiếng như Ngô gia bị tiêu diệt trong bữa ăn sáng không phải là chuyện giật gân mà đều là thật sự, những kẻ ở Hà Hoa phủ đều không phải nói khoác.
Các công việc quét dọn chiến trường, áp giải tù binh...đều là đã có quy định từ lâu, không cần Huy Dương phải chỉ huy nữa, trận đại thắng này, không biết tại sao lại làm cho Huy Dương không thể nào vui được.
Nhìn những thủ hạ bị giết và bị thương, hắn cảm thấy rất đau lòng, đặc biệt là khi nhìn những người mà hắn quen mặt ngày thường còn cùng nhau tập luyện đó, giờ họ đã biến thành xác chết nằm trong vũng máu, cảm giác đó làm cho hắn càng cảm thấy buồn buồn. Có lẽ đó là điều bắt buộc phải trải qua ở thời đại chiến tranh tang tóc này, nếu muốn được sinh tồn, thì không thể không thích ứng với nó.
Lúc thu dọn chiến trường, mọi người phát hiện ra là thiếu thứ gì đó, dây thừng dùng để trói người không thấy đâu. Có lẽ là do không ai nghĩ đến việc sẽ bắt được nhiều tù binh như thế này, có điều, những tên mã tặc này cũng là mang theo dây thừng, tiện thể mượn dùng luôn, tên nào tên nấy đều bị trói chặt hai tay, tên này nối với tên kia, âu cũng là không lo chúng làm loạn
Tốc độ hành quân tiếp sau đó cũng không quá chậm, các binh sĩ Vệ Quốc Quân tuy đau buồn trước cái chết của những chiến hữu, nhưng cũng là trở nên càng mạnh mẽ hơn trước một chút, đó chính là cái được gọi là tôi luyện cùng với máu và lửa, những tân binh qua trận thử lửa này trong ánh mắt liền xuất hiện những tia kiên định mà chỉ những lão binh mới có.
Những tên tù binh đi chậm là lập tức bị đánh bằng báng súng. Nếu như tiếp tục cù nhầy là liền bị đổi thành đầu nhọn chọc vào đít.
Trang viên của Đặng gia được xây dựng cũng tương đối khá, tuy không nguy nga hầm hố như của Ngô gia thế nhưng cũng thuộc hàng có thế lực tên tuổi trên dải đất Hà Tĩnh này.
Hệ thống phòng ngự cũng được coi là tương đối, thế nhưng chờ đến khi bọn Huy Dương mang quân tới nơi thì cổng trang viên đã được mở ra, già trẻ lớn bé và những nhân vật cầm đầu của Đặng Gia đều đã là tự trói mình quỳ trong sân, không ai dám ngẩng đầu lên, điều đó âu cũng được xem là chủ động nhận tội.
Trận chiến vừa nãy đã giải quyết sạch toàn bộ lực lượng có thể tham gia chiến đấu của Đặng Gia, người của Đặng Gia thậm chí đến tháo chạy cũng không dám, chúng làm điều ác nhiều năm như vậy, kẻ thù ở bên ngoài là càng nhiều, nếu như không nhanh nhanh nhận tội với Hồng Đĩnh, thì chỉ sợ kết cục của chúng sẽ là càng thê thảm hơn.
Đặng Gia có làm điều ác hay không, chỉ cần điều tra là biết ngay, bên phía Huy Dương không ngờ tịch thu được khoảng hơn 3000 lượng bạc, 1 vạn quan tiền còn có một số đồ cổ chưa biết giá trị thế nào, bên dưới hầm ngầm có khoảng 5, 6 mươi cô gái bị bắt về, đều là có thể điều tra ra thân phận của những cô gái này, do người nhà của họ đã báo quan trước đó rồi.
Một điều càng thú vị hơn là, trong nhà những người này, ngoài những bức thư với quan phủ ra, không ngờ còn có thư qua lại với quân Pháp, thủ lĩnh Thái Bình Thiên Quốc, Người Hoa đảo Quỳnh Châu và thậm chí là thủ lĩnh khởi nghĩa nông dân Bắc Kì.
Những hào cường của địa phương này đều coi sự sinh tồn là số 1, bất luân thế lực phương nào cũng đều là phải đặt cược vào đó, để phòng việc luồng sức mạnh này phát triển trong tương lai, âu cũng là có sự chuẩn bị trước khi trời mưa bão.
Không những thể, nghe tin quân triều đình bại trận với người Pháp ở trong Nam như thế này người Pháp càng là đáng để đầu quân.
Có điều, những thứ này đều là những chứng cứ phạm tội không thể chối cãi, trọng tội mưu phản thông đồng với thổ phỉ càng là không chạy đi đâu được.
Huy Dương hoàn toàn không biết, trong trận chiến của hắn ở Cẩm Xuyên, hoàn toàn không chỉ loại bỏ Đặng Gia, hắn gần như là đã loại bỏ hơn một nửa số mã tặc đang hoạt động ở Hà Tĩnh, ngoài băng cướp Cửu Ngô đã di chuyển lên Nghệ An ra, sẽ không bao giờ còn có một thế lực nào được gọi là lớn ở đây nữa.
Thông tin của quan phủ về địa phương là rất tắc nghẽn, nhưng tin tức giữa các địa chủ cường hào với nhau lại là rất thông suốt, ví dụ, khi Hồng Đĩnh vẫn chưa biết bên phía Đặng Chung tập hợp một đại đội 500 người thì rất nhiều người bên dưới đều đã biết, bao gồm cả những người khu vực lân cận là Nghệ An cũng nghe tiếng.
Cho nên lúc Vệ Quốc Quân xuất chinh, bên phía địa phương đều là lạnh nhạt, không có ai đến đưa tiễn hoặc hỏi han gì cả, đến việc tìm một người dẫn đường cũng là cực kì khó khăn, không những thế, những cường hào của đất Hà Tĩnh còn là bắt đầu thương lượng với nhau, nếu như Hồng Đĩnh thua trận này, thì tài sản Hồng Đĩnh sẽ phân chia như thế nào, nhanh nhất thậm chí là đã có thư gửi vào cho quan lại người nhà ở trong triều đình Huế.
Nhưng sau khi Vệ Quốc QUân đại thắng trở về, ngày hôm sau đó khi quay về Hồng Gia Bảo, trên đường cứ gọi là náo nhiệt vô cùng, đi qua đất của nhà nào hộ nào đó, người ta đều giết dê giết lợn để khao đội quân được gọi là "binh đoàn của chính nghĩa" này.
Cái điều kiện mà hắn đề cập đến lúc hồi trước, lúc đó ai ai cùng là mặt mày cau có, nhưng bây giờ thì đều là hối hận không kịp, lúc đó Hồng Đĩnh có ý tốt như vậy, bên minh sao lại không biết nắm chắc lấy chứ.
Nhưng trong lòng hối hận thì cũng không thể thay đổi được gì, người và thóc lúa thu hoạch được vẫn là phải chiếu theo lời Hồng Đĩnh nói mà mang đến, cũng không cần phải đợi có người thúc giục, trực tiếp chuẩn bị binh khí tốt cho con em nhà mình, để họ đi theo các binh sĩ Vệ Quốc Quân.
Tuy nói thanh niên trong nhà bị xung quân, mùa vụ thu hoạch được cũng phải cống nạp, nhưng mọi người đều là không ai ca thán lời nào, ai nấy còn xung tụng Vệ Quốc QUân là binh đoàn của sự nhân nghĩa, trong các nha môn châu huyện lân cận có vô số những bản tấu thỉnh công, còn có người tặng luôn tấm hoành phi ngay trên đường đi, đúng là bầu không khí náo nhiệt vô cùng.
Những cường hào của phía nam Nghệ An này trước giờ đều là những người quyết định thực sự ở địa phương, quan lại các nhiệm kì nếu không tạo được quan hệ tốt với họ, thì đừng nghĩ đến việc có ai nghe lời chấp hành mệnh lệnh của mình.
Những cường hào này hôm nay âu cũng là biết người có tiếng nói nhất hiện nay là ai, tên ác bá hào cường lớn nhất của đất Hà Tĩnh chính là Hồng Đĩnh với đội quân Vệ Quốc Quân thiện chiến, sức chiến đấu của hắn đã chứng minh điểm này một cách triệt để.
Vốn dĩ dựa theo ý của Hồng Đĩnh, khi đánh hai trang viên này, một là có một số chiến lợi phẩm, hai là dằn mặt những tên địa chủ cường hào ở xung quanh, đợi đến khi ổn định lại tình hình xong thì bàn bạc điều kiện với chúng một cách cẩn thận, ai ngờ khi hai trang viên đó vừa bị hạ xong, chiến lợi phẩm chỉ tính đến ngân lượng thôi cũng đã là gần 1 vạn lượng, còn bắt được hon 500 tù binh, còn có cả hơn 100 phụ nữ và trẻ em bị hai nhà này bắt cóc, còn về những thứ vật chất khác thì càng là không thể đếm được hết
Những thứ này thuộc về phương diện chiến lợi phẩm thu được từ chiến tranh, những quan binh lập được chiến công, rồi các chiến hữu chết và bị thương đều được hưởng phần nào từ trong đó, còn về con số được báo cáo lên quan phủ, thì được nói một cách công khai không giấu giếm là: "Tạ gia và Đặng gia cấu kết với giặc cỏ, âm mưu tạo phản, binh thường đều là ăn chơi xa xĩ, những thứ chúng cướp được, phần lớn đều đã bị tiêu xài hết, lần tấn công này, không thu hoạch được gì".
Tụy nói điều này rõ ràng là lừa người, nhưng nha môn các cấp cùng chỉ biết gật đầu ựm ờ, thứ nhất, những gì Hồng Đĩnh làm đều là lấy danh nghĩa là trừ gian diệt ác, đồng thời còn có các loại chứng cứ khác nhau làm bối cảnh, điều càng quan trọng hơn là vị to lớn ở tầm nhất nước ở phía sau Hồng Đĩnh đó, người đó không mở lời thì không kẻ nào dám đắc tội.
Chiến lợi phẩm âu cũng dễ nói, xét cho cùng thì không có ai cảm thấy tiền là thứ phiền phúc cả, những cưỡng hào địa chủ của phía nam Nghệ An căn bản là không cần biết giờ giấc thời gian, ào ào kéo nhau về Hồng Gia Bảo.
Chẳng phải là muốn lương thực sao? Chẳng phải là muốn con cháu chúng ta xung quân sao? Hồng Đĩnh Quận Công đại nhân ngài nói, chúng tôi ngay lập tức mang luôn đến cho ngài, để tránh ngài không yên tâm. Không những thế, chúng tôi cảm thấy chút tiền và người này, liệu có phải là quá xem thường bà con ở Hà Tĩnh chúng tôi rồi không, cứ thêm một chút, thêm một chút nữa, chúng tôi cũng không chê nhiều.
Ai cũng không dám chê là nhiều, có hai nhà chê nhiều là hai nhà lớn nhất còn lại của Hà Tĩnh thì đã đều bị nhổ cỏ tận gốc, theo lí mà nói, vệ dân dũng kể cả là quận công rất giàu có, trừ đi tiền quân lương, rửng mỡ thì cũng là nuôi 100 thân binh gia đinh, nhưng kể cả là có 100 thân binh tinh nhuệ, thì cũng không thể đánh lại mà đội 5, 6 trăm người đúng không?
Càng nghĩ càng không hiểu, càng không hiểu càng cảm thấy sợ, và càng sợ thì chúng càng không dám chậm trễ, lương thực tiền bạc và người, đều là được tranh nhau mang đến.
Con em và lương thảo của hơn một nửa những địa chủ cường hào của Hà Tĩnh, có rất nhiều người dựa theo tiêu chuẩn của Hồng Đĩnh là địa chủ loại hạ đẳng. 3, 4 nhà gộp lại với nhau bỏ ra lo con em thân quyến, rồi mang theo mấy chiếc xe lớn chở lương thảo đến Hồng Gia Bảo. Còn những người ở đẳng cấp cao hơn thì thanh thế càng là vãi chưởng.
Chỉ trong thời gian cực ngắn, số lượng con em gia tộc thân hào tụ tập đầu quân cho Hồng Đĩnh đã lên đến 1200 người, Hồng Đĩnh liền rút ra 300 người thành lập tiểu đoàn bộ binh số 2, nhận thấy trong điều kiện vũ khí trang bị và huấn luyện hiện giờ còn rất hạn chế, lại được sự khích lệ từ trận đánh với Đặng gia, Hồng Đĩnh quyết định cho toàn bộ trung đoàn này huấn luyện theo phương pháp tấn công biển người của Trung Cộng, nhằm bù đắp những thiếu sót chết người trong việc trang bị và huấn luyện của mình.
Thêm nữa dựa vào việc diệt hai nhà Đặng gia và Tạ gia, số tài sản tịch thu được kết hợp với số cống nạp của thân hào địa chủ trong vùng Hồng Đĩnh thu được một món tiền khổng lồ, ước chừng 2,5 vạn lạng bạc, 8 vạn quan tiền, 100 con ngựa tốt có thể dùng làm ngựa chiến, 300 con trâu bò la ngựa dùng để kéo xe và số quân lương đủ cho 5000 người ăn nửa năm.
Món tài phú khổng lồ thu được khiến Hồng Đĩnh xuýt nữa nổi lòng tham diệt sạch những gia tộc còn lại may mà được lão Phúc can ngăn. Số súng hỏa mai thu được từ các nhà là gần 100 khẩu cùng với rất nhiều vũ khí khác.
Sau trận chiến lần này, về cơ bản tình hình hậu phương của Hồng Đĩnh đã yên ổn, thêm nữa chiến đấu kịch liệt thế nhưng quân số Vệ Quốc Quân chỉ tăng chứ không giảm, tất thảy sau 5 ngày chỉnh đốn Hồng Đĩnh hiện đã nắm trong tay một đạo quân 3700 người, một đội quân có số má trong cả nước chứ không chỉ trong vùng, nên nhớ khi Pháp đánh Đà Nẵng thì triều đình chỉ có thể điều 3000 viện quân đến chiến đấu thôi đó.
Cứ việc hơn 3000 quân này thì chỉ có một phần 3 là lão binh đã trải qua chiến trận, thế nhưng Hồng Đĩnh tin rằng chẳng mấy chốc đội quân này sẽ nhanh chóng trưởng thành, là nòng cốt đi cùng hắn trên con đường khai sáng lịch sử dân tộc