À quên chưa kể tên Đoàn Mạnh này, nguyên là chỉ huy lính cận vệ SS vì thành tích trong trận chiến diệt phỉ, được hắn thân thương gọi với cái tên Mạnh Hổ ( từ giờ sẽ gọi như vậy), để biểu chưng cho sức chiến đấu hung mãnh, lì lợm của tên này.
Nghe Mạnh Hổ nói như thế, Hồng Đĩnh lập tức cảm thấy hứng thú, hắn có thể kinh doanh tốt việc kinh doanh muối này, hoàn toàn là dựa theo một chút thường thức kinh tế ở hiện đại để kinh doanh muối lậu.
Về phần họ Ngô này rốt cuộc là làm gì các mối làm ăn ra sao, làm như thế nào thật đúng là chưa hiểu rõ hết, rất cần nhân vật như vậy hỗ trợ mới có thể thâu tóm được hết các thế lực còn lại của họ Ngô, ai ngờ đã có người như vậy tới tận cửa, vội phái người dẫn vào.
Tên sư gia này đi theo sau Mạnh Hổ, nơm nới lo sợ mà đi vào phòng, Hồng Đĩnh còn chưa hỏi, tên này đã tiến tới 1 bước quỳ xuống đất, dầu đầu liên tiếp luôn miệng nói:
-Quận công tha mạng, quận công tha mạng.
Hồng Đĩnh có chút bất đắc dĩ, nghĩ thầm người thời đại này cứ đều thích đập đầu như vậy nhỉ, bất kể là làm gì cũng đều đập đầu bình bình mấy cái, mình từ thời hiện đại tới đúng là chẳng quen một chút nào.
Sư gia kia mặc trên người chiếc áo dài màu xanh, khăn đen quấn đầu, đúng là cách ăn mặc của người đọc sách, đến lúc này Hồng Đĩnh vẫn chưa thấy tướng mạo của đối phương, chỉ là nhìn tóc đối phương cũng đã hoa râm rồi.
Có điều, sư gia của bên cạnh Liễu quản gia của họ Ngô chắc hẳn cũng không phải là thứ tốt gì, Hồng Đĩnh kéo dài giọng nói:
-Ngẩng đầu lên, hãy nói rõ tại sao lại khóc xin tha, nếu không bây giờ tao cho 1 đao chém chết ông.
Tên sư gia lập tức ngừng khóc, ngẩng đầu lên, sư gia này có 3 chỏm râu dài, khuôn mặt gầy, bảo dưỡng khá tốt, cũng không gầy như Hồng Đĩnh, là hình ảnh truyền thống chòm râu dê, mắt ti hí.
Có điều, Hồng Đĩnh lại nhìn ra tên sư gia này cũng không phải quá sợ, mặc dù làm ra bộ dạng hoảng loạn, nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh, lúc ngẩng đầu lên cũng cẩn thận đánh giá Hồng Đĩnh.
Hồng Đĩnh đột nhiên nở nụ cười, mở miệng trêu nói:
-Vẫn chưa biết xưng hô như thế nào?
-Bỉ nhân họ Đỗ, tên Thanh Quý, đại nhân cứ gọi tiểu nhân là Thanh Quý là được.
Hồng Đĩnh nhẩm nhẩm tên này, nhịn không được nở ra nụ cười, đằng hắng 1 tiếng rồi nói:
-Đỗ tiên sinh, xem ông cũng không phải là lo lắng lắm nhỉ, có phải đoán chắc tôi sẽ không động thủ với ông không?
Cách xưng hô “Đỗ tiên sinh” này khiến Đỗ sư gia quỳ ở đó tâm thần chấn động, thân thể không tự chủ mà run lên một chút.
Tương đối mà nói, nửa câu sau lại không có hiệu quả như dự đoán, Đỗ Thanh Quý ngược lại lại nở nụ cười, chậm rãi nói:
-Da thịt thân thể đều là của cha mẹ, tất nhiên là phải cẩn thận một chút, tiểu nhân tới nơi này cũng là có vài phần nắm chắc....
Lời còn chưa hết, Hồng Đĩnh đã tiến lên một bước, đỡ gã dậy, cười ôn hòa nói:
-Phần tử tri thức đúng là phiền phức, có lời gì ông cứ nói đi, tôi nghĩ nếu ông sống hợp ở bên ngoài chắc chắn không tha thiết đến độ sáng sớm đã quỳ ở trước cửa nhà tôi, tôi chắc chắn sẽ không giết ông, ông có lời xin cứ nói.
Cái từ “phần tử tri thức” này Đỗ Thanh Quý nghe đương nhiên không hiểu, có điều câu nói này của Hồng Đĩnh lại nói toạc ra những gì hắn nghĩ trong lòng, không khỏi có chút ngượng ngùng, lại thấy Hồng Đĩnh không đuổi gã đi, nghĩ thầm mục đích của mình có lẽ có cửa, lập tức mở miệng nói/
Nói chưa dứt lời thì Mạnh Hổ luôn đứng bên cạnh thiếu chút nữa rút đao tới chém người.
Hóa ra tên Đỗ sư gia này chính là người vạch ra kế hoạch cho những diêm đinh tiền nhiệm ngày trước nửa đường phục kích, Đỗ Thanh Quý tự xưng là tú tài thi rớt, lại từng làm sổ sách cho một cửa hàng, về sau thì làm sư gia bên người Liễu quản gia.
Hắn đã mưu kế hoạch cho Liễu quản gia, sau đó lại thổi gió vào tai nhị thiếu gia họ Ngô, xúi cha con họ Ngô cướp bóc người của Hồng Đĩnh.
Hồng Đĩnh này chẳng qua chỉ là một tên quận công quèn, có chút võ lực từ mấy trăm dân dũng mà thôi, chắc hẳn không có năng lực gì.
Chỉ cần tập hợp đầy đủ lực lượng động thủ trên đường, cướp hết hàng hóa, giết hết người của Hồng Đĩnh này đi thì sức mạnh của họ Ngô sẽ tăng thêm, đơn hàng cho đối tác người Hoa sẽ không vì thế mà sầu khổ.
Cha con họ Ngô nghe cũng bùi tai, lại nghe nói có chuyến hàng lớn cùng với cả ngàn người, bao gồm cả thợ thủ công liền nổi lòng tham, sau đó liền xuất hiện chuyện cướp giết.
Kết quả thế nào thì mọi người đều biết rồi, Đỗ Thanh Quý xế chiều hôm ấy thấy không có tin tức gì của đám phỉ tặc đã biết là không tốt, vội vàng chạy đi núp vào trong nhà bạn, mấy ngày kế tiếp này nhận được tin tức phỉ Siphadon, cùng với Ngô gia bị diệt tận gốc, chỉ 2 hôm mà đã diệt giết gần ngàn người, Đỗ Thanh Quý thằng này càng sợ hãi không dám ra khỏi cửa.
Dù sao chuyện này cũng do gã bày ra, hơn nữa kế hoạch này còn thất bại vô cùng thảm hại, có lẽ cho dù là một phương Hồng Đĩnh hay bọn phỉ tàn dư trước kia đều sẽ không bỏ qua cho gã.
Suy nghĩ nhiều lần, Thằng Quý cũng là người có chủ ý, cẩn thận nghe ngóng ở bên ngoài 2 ngày, phát hiện ra quân của Hồng Đĩnh ngoại trừ phỉ tặc cùng bọn gia đinh ra không giết chết người nào.
Ở bên trong các phủ huyện, đặc biệt là phủ huyện nghèo của Hà Tĩnh, có rất ít nhà cho trẻ con đọc sách thi khoa cử, hầu như đều trồng trọt đánh cá, người như thế có lẽ là thuần phác, có diều kiến thức và đầu óc thì lại kém không ít.
Hồng Đĩnh tuy sức mạnh binh lực đang như mặt trời ban trưa, thế nhưng nuôi nhiều người, nhiều sản nghiệp như vậy thì cũng cần một quản gia tốt
Đỗ Thanh Quý sau khi cân nhắc lợi hại, quyết định mạo hiểm đánh bạc một phen, sáng sớm quỳ gối trước Hồng gia bảo.
Cái này cũng không tính là mạo hiểm gì, Đỗ Thanh Quý suy nghĩ vô cùng chuẩn, Hồng Đĩnh đúng là cần 1 nhân vật rõ nghiệp vụ như vậy...
Ngày hôm sau, tên Đỗ Thanh Quý này liền thành 1 gã sư gia ở dưới trường Hồng Đĩnh, nếu có người quen trước kia thấy Thằng Quý cụt này nhất định sẽ giật mình bởi vì Quý cụt trước kia khúm núm nịnh bợ, trên mặt bào giờ cũng giữ vẻ cười lấy lòng.
Cho dùng dung mạo hào hoa phong nhã nhưng cái bộ dạng a dua kia cũng rất khiến cho người ta sinh ác cảm, nhưng từ lúc bắt đầu làm sư gia cho Hồng Đĩnh thì lại rất trang nghiêm.
Nếu đã có người biết chuyện tới, Hồng Đĩnh liền lấy vấn đề thu nhập kia ra hỏi, kết quả Đỗ sư gia nghe được biết Hồng Đĩnh cuối năm ngoái tới giờ buôn bán lời tới gần 1000 lượng bạc, hơn nữa mỗi tháng gần đây, thu nhập đang tăng đều cỡ 500 lượng bạc mỗi tháng, lập tức há to miệng khinh ngạc vạn phần.
Vốn dĩ họ Ngô trước đó hàng năm việc buôn bán muối thu tối đa chỉ vào khoảng 3000 lượng bạc, thế cho nên của cải cất giấu bao đời nhà họ Ngô trong mật đạo cũng chỉ có vài vạn, sao Hồng Đĩnh lại có thể cao như vậy, hóa ra lúc trước Ngô gia tại thu vào 2 nguồn, một là bản thân buôn bán muối lậu, hai là bọn diêm đinh, quản gia diêm trường dưới tay sau khi vơ vét thì tầng nộp lên trên, tầng chia nhau.
Ví dụ như đầy tớ phía dưới cúng được mười đồng sẽ giao cho quản gia 7 đồng, quản gia giao cho Ngô gia 4 đồng....
Chỉ là tầng tầng nộp lên trên, căn bản không hình thành nên chế độ theo dõi hữu hiệu, cho nên cũng vì vậy mà tầng tầng cắt xén giấu diếm, thủ hạ của họ Ngô kinh doanh đã lâu, lòng người đã tha hóa chia 5 sẻ 7, tiền bạc phần lớn bị những tên tiểu tốt này tham ô.
Đây là cách kiếm tiền có tỉ lệ hiệu quả vô cùng thấp, còn Hồng Đĩnh thì khống chế ngọn nguồn, lợi dụng địa vị và quân lực, nắm giữ cửa ngõ đầu ra lẫn đầu vào, khiến quá trình trở nên đơn giản trực tiếp, hiệu suất kiếm tiền cực cao.
Đã biết rằng không có mình thì Hồng ĐĨnh vẫn có thể kiếm được rất nhiều tiền, Đỗ sư gia liền có cảm giác mất mát, vậy làm sao có thể thể hiện tầm quan trọng của gã.
Hơn nữa càng khiến Đỗ sư gia này khiếp sợ chính là sức chiến đấu của những hương dũng dưới tay Hồng Đĩnh, mặc dù hắn là 1 văn nhân, nhưng vẫn có thể nhìn ra bọn tiểu tử này so với những thổ phỉ trước đây Ngô gia nuôi nhìn như hung hãn trước kia còn mạnh hơn rất nhiều.
Còn có cả cách xử lý của Hồng Đĩnh với diêm trường, diêm thương.... đều rất đơn giản mà hữu hiệu, so với trước kia thì cơ hồ có thể nói là hoàn mĩ, người bên ngoài rất khó lợi dụng được sơ hở.
Thấy được nhiều như vậy, ĐỗTrữ Quý càng lo lắng cho tình cảnh của mình, gã cũng hiểu được nếu như mình không có chỗ lợi gì cho Hồng Đĩnh, vậy sẽ không tránh khỏi cảnh bị đuổi ra đường.
Có điều gã thật không ngờ Hồng Đĩnh vẫn rất thưởng thức gã, cơ hồ tất cả công văn cùng sự vụ hành chính đều giao cho hắn làm, hơn nữa hắn làm rất gọn gàng ngăn nắp.
Có người như vậy thật sự là tránh được việc phải lo nghĩ rất nhiều chuyện, Hồng Đĩnh xuất thân quân nhân, không phải nhân viên văn phòng, xử lí mấy chuyện này làm hắn rất nhức đầu. Giờ đây ngày nào cũng đều chạy tới chạy lui dẫn binh luyện tập,
Một bên thấp thỏm không thôi, một bên lại thấy rất tốt, Hồng Đĩnh rất nhanh liền tăng thêm tiền tháng cho Đỗ sư gia, lại làm cho vị sư gia này rất cảm động, tưởng Hồng Đĩnh đại nhân rộng lượng, càng thêm bán mạng, quyết tâm phải làm ra chút gì đó để báo đáp đối phương.
Bây giờ Hồng ĐĨnh ở ngoài thành luyện hương dũng, huấn luyện đội ngũ và thể năng không thay đổi, nhưng lại tăng thêm nội dung luyện tập là đối luyện một cách ác liệt hơn nữa.