Vệ quốc quân hành quân vô cùng mau lẹ, nhanh chóng vượt qua các vùng núi đồi và những con đường mòn khó đi.
Binh sĩ hành quân với một khí thế hừng hực, với niềm tin chiến thắng rực cháy trong tim, niềm tin ấy đã được bồi dưỡng qua trận đánh ngày hôm qua. Khiến cho họ đã lột xác từ một đám nông dân, tân binh chính thức trở thành một chiến sĩ, mặc dù để trở thành một chiến sĩ tinh nhuệ còn cần phải đi qua vô vàn máu lửa thử thách nữa, thế nhưng giờ đây họ không còn là một đám nông dân yếu hèn mà là một binh sĩ rồi.
Tốc độ hành quân rất cao, mặc dù trang bị của đoàn quân tăng thêm rất nhiều. Điều này phải cảm ơn lão Phúc, vì trong chuyến đi tỉnh thành, đã vơ vét một lượng lớn la, ngựa, và một số đầu trâu to khỏe. Cứ mỗi 5 người lại có một con la hoặc ngựa gánh trang bị cùng lương khô quân dụng, những thứ vũ khí nặng như nỏ hay máy bắn đá đều được tháo rời đặt lên xe trâu cho nên binh sĩ chỉ việc cầm vũ khí cá nhân hành tiến, giảm bớt rất nhiều mệt mỏi, đảm bảo thể lực tham chiến là tốt nhất.
Mặt trời lóe rạng đông thế nhưng chưa thể xỏa tan màn xương mù dày đặc, một ngày mới bắt đầu trên Ngô gia trang.
Bên trong trang tử đại viện, những kẻ du thủ du thực, cướp đường, tội phạm, thậm chí là quan binh đào ngũ đều tập trung bên trong, đang tận tình đánh chén, hò hét ầm ĩ.
Chúng là những kẻ có khả năng đánh đấm, những tên tội phạm khét tiếng được Ngô Khảm chiêu mộ nhằm tăng mạnh thế lực bản thân, những lực lượng này kết hợp với hơn trăm gia đinh hộ vệ Ngô gia trở thành một cỗ thế lực đáng sợ, lời của vị Ngô Khảm này nói ra thậm chí vị tuần phủ Hà Tĩnh cũng phải suy xét, vô cùng uy phong.
Lúc này vị gia chủ Ngô Khảm này đang bước xuống giường, một tì nữ trẻ tuổi cầm cái khăn mặt đang lau mặt cho hắn.
Đêm qua sau khi đại chiến năm hiệp với hai tiểu thiếp suýt chút nữa đã hút cạn hết tinh lực của Vị Ngô lão gia này.
Vì không muốn bị chê cười đồng thời chứng minh cho đám thê thiếp rằng minh hãn còn trai tráng hừng hực, hôm qua lão cố quá, cứ một lần rồi lại một lần. Đến khi mỏi nhừ nằm vật ra ngủ thiếp đi đến giờ mới tình, trên giường lúc này là hai tiểu thiếp trẻ tuổi, chỉ mới 17, 18 nét mặt ửng hồng ngủ say xưa.
Trường đại chiến đêm qua, quả thật là không đơn giản a. Nhìn lại khiến lão cảm thấy tự hào, hiếm có ai ở cái tuổi 49 như lão mà vẫn còn có cái sức mạnh vật hổ như vậy a.
Lão khỏe như vậy thế nhưng đến già chỉ có tổng cộng 2 thằng con trai.
Thằng lớn tính tình hung dữ tục tằn, từ nhỏ đã lên núi làm cướp, tụ tập được một đội binh mã không nhỏ, có quy mô lên đến hơn 300 tên liều mạng, hoành hành trên một dải giao giới giữa Hà Tĩnh và Nghệ An. Cũng có chút danh tiếng là Cửu Ngô. Vô cùng ngang ngược với lối cướp bóc không để lại người sống, thế nhưng ít ai biết rằng băng cướp Cửu Ngô lại là do con trưởng Ngô gia cầm đầu. Ngô gia tiến hành cấp dưỡng và tiêu thụ vật phẩm cướp được của bọn này, hiện tại trong Ngô gia trang có đến gần trăm tên cướp Cửu Ngô, lúc bình thường chúng sẽ nương náu ở đây làm hộ tiêu, khi cần sẽ tụ tập với đám ở ngoài đi cướp bóc.
Đứa con thứ tài trí nhanh nhẹn được chọn làm người nối nghiệp lão, thằng này một bộ thư sinh, thế nhưng cách hành xử âm tàn, suy nghĩ kín đáo, rất hợp với gu của lão.
Hôm nay thằng này mới sáng sớm cho mời cha đến để bàn bạc, vì tên Ngô quản gia đã đi hơn 2 ngày vẫn chưa về, khiến cho Ngô nhị thiếu rất chi là lo lắng, lại nói thêm cái kế hoạch phục kích đoàn người Hồng Đĩnh là do thằng này đề ra, đồng thời thuyết phục được cha mình cho thực thi nên hắn rất y là chú trọng.
Ngô Khảm vừa bước vào tiền viện thấy thằng con trai thứ đang ngồi vẻ mặt âm trầm thì giật mình.
-Lão nhị à có việc gì mà làm ngươi lo lắng như vậy.
Ngô nhị thiếu không thèm quay qua nhìn mặt cha, một bộ dạng âm nhu nói.
-Bên Ngô Tiếu đã đi hơn hai ngày nay rồi, bình thường nếu có tin tức gì thì cũng sẽ phải báo về. Rất có thể đám phỉ đó đã gặp chuyện.
Ngô nhị thiếu là người đọc sách nên lúc nào cũng có cảm giác khinh thường đối với bọn làm ăn không vốn này, mà thật ra không phải chỉ bọn này mà hầu như ai hắn cũng khinh thường thì phải.
Ngô Khảm cười ha ha nói.
-Có chuyện gì được chứ lão nhị, bọn chúng cũng chưa phải đi làm lần đầu, có lẽ đồ đạc cướp được nhiều quá nên mới chậm trễ về báo tin, ha ha khi tên khốn đó về ta nhất định sẽ răn dạy.
Ngô nhị thiếu còn muốn nói gì nữa thì bên ngoài một mảng náo động khiến hắn biến sắc.
Quân Hồng Đĩnh hành tiến cấp tốc, đến khi trời sáng tỏ thì đã tới bên ngoài phụ cận Ngô gia trang.
Phải nói là nên cảm ơn màn sương mù dày đặc hôm nay, khiến cho quân của hắn tiến sát đến cửa trang tầm gần 200 bước mới bị phát hiện.
Triệu nhị cẩu là đầu lĩnh hộ vệ, đảm bảo an toàn cho toàn trang. Hắn là người Hán đã từng tham gia quân Thái Bình Thiên Quốc nên có kinh nghiệm huấn luyện và chỉ huy binh sĩ, quân đội bị đánh tan hắn dạt xuống phía nam và được Ngô gia thu nhận, và từ đó đảm nhận nhiệm vụ đầu lĩnh hộ vệ này.
Nhưng cuộc sống tốt đẹp này mới được vài ngày, sáng sớm hôm nay đang ngủ ngon, lại bị thân binh vội vã tới đánh thức. Triệu Nhị này còn đang mơ màng, tức giận tát cho thân binh đó mấy cái bạt tai.Nhưng sau khi nghe thân binh bẩm báo xong, vội vàng chạy leeo lên đầu tường.
Bọn người trong trang này ngang ngược quen rồi, từ trước đến nay chỉ có bọn hắn đi gây sự đánh kẻ khác thôi, chứ đã bao giờ bị đánh đến cửa đâu. Nên nhiệm vụ canh gác cảnh giới hầu như là không có, lũ phỉ cùng hộ vệ trong trang vẫn đang ngủ nhăn răng ra.
Lúc này trước cửa trang đang có mấy tên hộ vệ đứng tròn mắt há mồm.
-Triệu gia, trời vừa sáng đã thấy đám binh sĩ này đứng trước đây rồi, không biết tới từ lúc nào.
Tên thân binh đó nói năng lắp bắp, Triệu Nhị toát mồ hôi hột, tuy vẫn còn sương mù thế nhưng nhìn tư thế đội quân dưới thành kia xếp thành phương trận, cũng đủ biết đây là đội quân tinh nhuệ. Thêm nữa xếp hàng bày ra tư thế công kích như vậy chắc chắn không phải đến đây để tán gẫu uống trà a.
Một tiếng gào thê lương vang lên.
- Địch tập kích
-Địch tập kích.
-Con mẹ mày còn đứng ngây ra đấy làm gì, đóng cửa lại nhanh, ngại mình sống quá lâu hay sao.
Cả Ngô gia trang sôi trào lên, bọn phỉ cùng gia đinh, cuống cuồng cầm vũ khí, có những tên còn không thèm mặc quần áo cứ thế tồng ngồng vơ lấy một cây đao chạy ra ngoài chuẩn bị chiến đấu.
Cũng phải nói lại, đám này tuy hỗn tạp, thế nhưng đều là những kẻ vong mạng, đã từng bò từ đống xác chết mà ra, chiến đấu đối với chúng trở thành bản năng, nghe thấy có địch tập thì việc đầu tiên chúng nghĩ đến không phải bỏ chạy mà là chiến đấu.
Thế nhưng lần này đối thủ chúng gặp phải không phải là đám lính quèn hay đi tiễu phỉ mà là quân của Hồng Đĩnh.
Dựa vào lời khai của vị Ngô quản gia bị bắt kia, Hồng Đĩnh đã có thể nắm rõ nội tình của Ngô gia trang. Theo đó trang có tổng hơn 500 người, số cướp đường, thổ phỉ lưu manh chiếm cỡ hơn 300 tên, cùng với hơn 100 tên gia đinh hộ vệ, số còn lại là nha hoàn, phu phen, tạp dịch.
Để đánh trận này Hồng Đĩnh đã huy động hầu hết binh sĩ có thể chiến đấu, ngoại trừ số lính bị thương và trung đội 2 đã tổn thất nặng, được tiếp tục giao nhiệm vụ bảo vệ thợ thủ công đưa về Hồng Gia bảo, số còn lại đều được tập trung ở đây. Tổng cộng có hơn 400 người.
Lại là một trận đánh mà có quân số 2 bên ngang nhau, thế nhưng bên Hồng Đĩnh có sự chuẩn bị kĩ lưỡng mà đến, ngược lại bên Ngô gia lại bị động, vô cùng bất ngờ, đến tận khi khai chiến chúng vẫn chưa biết là đội quân nào tiến đánh chúng.
Hồng Đĩnh tập trung bảy trung đội bộ binh ngoài cổng chính của Ngô gia trang, trong đó có một trung đội súng hỏa mai. Lực lượng này kết hợp với đội cận vệ nay đã được được tập trung và bổ xung từ những người có thành tích tốt nhất lập thành nhóm xung kích sấm sét. Lực lượng này do chính Hồng Đĩnh tự mình chỉ huy, dự định đây chính là lực lượng tập đột kích chính. (đội quân này sau này sẽ trở thành quân đoàn xung kích SS mà mỗi khi nghe tin sẽ khiến quân thù kiếp hãi vỡ mật).
Tại cổng phụ còn lại tập trung ba trung đội bộ binh, với hai trung đội súng làm nòng cốt do Trần Trung chỉ huy. Đội này có nhiệm vụ chặn đánh quân địch muốn phá vây thoát ra từ cửa sau.
Một trung đội ngựa được duy trì lưu động, nếu quân địch không chạy ra từ cửa phụ mà trèo tường bỏ trốn thì đội ngựa này sẽ có nhiệm vụ chặn lại tiêu diệt, đồng thời phong tỏa diệt những con cá lọt lưới.
Phải nói thêm, trung đội ngựa này mới được thành lập trên đường hành quân sáng nay, được tuyển chọn từ những con ngựa to khỏe nhất trong quân cùng với những người có kĩ thuật cưỡi ngựa tốt nhất. Nói thì nói thế, chứ thật ra hình thức chiến đấu của đội ngựa vẫn là chạy đến vị trí, xuống ngựa rút súng ra bắn, nòng cốt của đội ngựa vẫn là tiểu đội 1 được huấn luyện kĩ càng và có khả năng trên ngựa chém giết, hai tiểu đội còn lại cơ bản vẫn là bộ binh cưỡi ngựa mà thôi.
Trong trang đa phần đều là những tay đấm đã từng trải qua nhiều trận chiến, tuy có hơi tản mạn một chút thế nhưng khả năng chiến đấu không đến nỗi nào.
Rất nhanh, Ngô Khảm cùng với mấy tên gia đinh đi đến, sau khi nghe sự tình thì đều hoảng sợ.
Phản ứng đầu tiên là lập tức điều tra xem đây là đội quân nào, liệu có phải là quân của nhóm phỉ khác đến trả thù hay không.
Sau khi nghe binh lính đứng trên đầu tường bẩm báo mới biết đội quân bên ngoài có thể là quân triều đình.
Bởi vì từ nhìn trình độ trang bị cho đến phương thức tổ chức, bọn cướp đường thổ phỉ không thể bằng được.
“Ngoài thành có phải có hiểu lẩm gì không, lão Lưu, ngươi lên thành hô lớn, nói chúng ta cũng là người Ngô gia trang Hà Tĩnh”.
Chỉ phái một người lên đầu tường giao thiệp, vốn muốn quay về ngủ tiếp, Triệu Nhị luôn cảm thấy trong lòng bất an, ngồi ngáp ở đó, nhìn dáng vẻ lũ phỉ cũng là muốn quay về nghỉ ngơi, lớn tiếng nói:
“Một đám hỗn trướng, khoác hết áo giáp lên cầm lấy binh khí trong tay cho bố, tập trung nhân mã lại, không được ăn ngủ như lợn trong nhà nữa".
“Triệu Nhị ca, ngoài thành không phải là quan binh sao, chúng ta sợ cái gì....”
“Khốn kiếp, ít lời thôi, làm nhanh đi, không có chuyện gì nữa ngươi về ôm gái ngủ tau cũng mặc kệ, mau đi chuẩn bị cho bố, nếu chậm trễ, đao của bố không khách sáo đâu”.
Triệu Nhị hùng hùng hổ hổ, đuổi hết bọn phỉ không tình nguyện ra ngoài. Hắn đã sớm đã cho thân binh đi triệu tập đám gia đinh hộ vệ trực thuộc, nói xong cũng gần như tập hợp xong, trục tiếp dẫn người chạy về phía cổng lớn.
Lúc này bọn gia đinh ở cồng phụ cũng chạy đến báo tin.
-Chúng ta bị bao vậy rồi.
-Phía cổng sau cũng có binh mã, nhìn cờ hiệu thì hình như là quân hương dũng của Kỉ Anh quận công.
Một tên binh sĩ bên cạnh nói.
-Có phải bên đó nhầm lẫn gì không.
Triệu Nhị quay lại cho tên đó một cái bạt tai, hung tợn nói.
-Có mù không hả, đây là Ngô gia trang, bọn đó còn không nhìn thấy hay sao chúng bày ra bộ dáng đó, rõ ràng là muốn sống mái với chúng ta.
Triệu Nhị quay người hhung dữ nói:
“Vào trang tập trung hết binh mã lại cho ta, mẹ kiếp, một đội binh hương dũng mà lại muốn đánh với lão binh như chúng ta sao, truyền lệnh ai còn ôm gái ngủ, chém đầu”.
Thân binh thuộc hạ hắn tản đi tứ phía, Triệu Nhị lại hạ lệnh cho mấy thân binh, cầm đao ép hai tên tráng đinh lên đầu thành, hai tráng đinh này sao khi lên đầu thành, đâu dám đứng thẳng người đi lên, đơn giản là ghé vào đầu thành bò lên, phủ phục bò tới.
Lên tới đầu tường hô lớn
“Trong này là Ngô gia trang, cũng là người mình cả, các vị ngoài thành tuyệt đối chớ hiểu lầm, có gì từ từ nói, tránh tổn hại tới hỏa khí đôi bên”.
Đáp lại lời của hắn là 3 tiếng cạch cạch,
Một tiếng phựt thật lớn vang lên.
Là hiệu lệnh cho trận chiến bắt đầu.