Tiếng trống trận đã kết thúc từ lâu, chiến trường bừa bãi những xác chết ngổn ngang.
Trong lòng Diêu thiếu lúc này chỉ muốn chửi mẹ,
“ Ai nói nước ta dưới thời Nguyễn Mạt không có binh cường”
Cứ nhìn chiến trường lúc này thì biết, trận đánh chỉ diễn ra trong thời gian ngắn, tuy nhiên mức độ khốc liệt không thua kém các cuộc chiến ở Châu Âu cùng thời điểm này. Chiến trường với hơn ngàn xác chết vương vãi khắp nơi trong chu vi mấy dặm.
CMN những kẻ nói rằng để mất nước vào tay giặc bởi vì quân giặc tàu to súng lớn vũ khí hiện đại, đi chết đi, dựa vào những khẩu súng nạp đạn đầu nòng của Pháp hay sao, cơ bản đều là quan quân triều đình quá ư là vô dụng, bằng chứng là trong lịch sử ở miền Nam thời kì này chỉ bằng lực lượng của nghĩa quân trong vòng 3 năm đã tiêu diệt 2000 tên giặc còn nhiều hơn quân triều đình tiêu diệt giặc trong mấy năm cộng lại.
Hoặc đơn cử như khi phong trào Cần Vương nổ ra, các cuộc khởi nghĩa bùng lên ở khắp nơi, như khởi nghĩa Phan Đình Phùng hay khởi Nghĩa Bãi Sậy,...Địa Bàn hoạt động rộng khắp mấy tỉnh, đánh cho giặc Pháp te tua, nếu như không có sự góp sức của đám giặc bán nước Nguyễn Thân, .... thì quân giặc còn lâu mới bình định được nước ta.
Ngược lại quân triều đình thì chỉ bằng mấy chục tên giặc Pháp nhưng lại có thể bắt sống đầu hàng cả thành Nam Định với mấy ngàn quân coi giữ.
Tổng kết trận đánh lần này, Diêu thiếu đi đến kết luận rằng không có bên nào chiến thắng cả, ngược lại bên thua cuộc là Lê Duy Phụng cùng với quân triều đình.
Tại sao lại như vậy ư, cứ nhìn thương vong xác chết trên chiến trường là biết. Quân Vạn Ninh tuy rằng thiệt hại hơn trăm người, trong đó có đến hơn 20 người chết, thế nhưng binh sĩ đã thành công biến đổi từ tân binh thành lão binh sau trận quyết chiến này. Sức mạnh của quân Vạn Ninh đã tăng lên không chỉ một bậc, giờ đây cho dù có gặp một trận chiến tương tự thì sức phát huy của bọn họ sẽ không chỉ đơn giản như vậy.
Bên phía quân phản tặc của Văn Tuất thì sao?
Lúc xuất phát hắn mang theo 2000 quân, thế nhưng trong đó có đến 1000 quân hải tặc của Lee Duy Phụng, sau trận chiến này quân hải tặc gần như đã toàn diệt, những kẻ sống sót thì bị hợp nhất vào quân bản bộ của Văn Tuất, những tên đầu mục hải tặc nếu không quy phục thì đều đã làm phân bón hết rồi, Văn Tuất đã sắp xếp chiến trận quá là tài tình, đánh một trận thực lực của hắn không hề thiệt hại mà còn bạo tăng, giờ đây sức mạnh và uy thế của hắn trong quân không hề thua kém Lê Duy Phụng.
Từ việc Văn Tuất có 1000 quân bản bộ sau trận chiến này đã tăng lên đến 1200 người, tên đầu lĩnh hải tặc Long Bác Khôn đã bỏ chạy mất dạng, giờ đây xét về binh lực hắn không hề thua kém Lê Duy Phụng, nhờ chiêu mượn đao giết người này, hắn đã dần trở thành nhân vật đứng thứ hai trong đội hình phản tặc của Lê Duy Phụng.
Bằng chứng là sau trận chiến hắn không hề rút về đại doanh đang bao vây thành Tiên Lãng mà đóng quân cách đó một khoảng, sau đó truyền tin thất trận về cho Lê Duy Phụng, tuy rằng truyền tin về là xin được đóng quân ở phía ngoài đại doanh nhằm tạo thế ỷ dốc kháng địch, thế nhưng một kẻ làm tướng nhưng lại làm trước báo sau, đóng quân rồi mới xin phép lệnh đóng quân thì đây rõ ràng là hành vi vượt quyền.
Quay trở lại hơn 1000 quân Cẩm hà, lớp chết, lớp chạy, cuối cùng còn sót lại chỉ có không tới 300 người, ở đây còn là số lớn đến từ quân Thanh Lâm Nam Sách Phủ Hải Dương, thực sự những tên lính quân Cẩm Hà còn sót lại không quá trăm người.
Phò mã đô ủy Trương Văn Chất mang theo gần 200 binh sĩ của thủy trại Đồ Sơn sau trận đánh này cũng gần như kiệt sức, những kẻ còn hoàn hảo đứng vững không quá trăm người, chưa kể đến đội dân tráng được Diêu thiếu huy động đi làm công sự bị quân giặc truy đuổi, không có cách nào thống kê được số lượng thương vong, vì tất cả đã chạy tán lạn.
Diêu thiếu thầm tiếc hận, chỉ giao tranh một chút thế nhưng cả hai bên đã có gần 2000 người ngã xuống, bất kể đó là phản tặc hay quan quân thì đó cũng đều là người Việt a, chết một người tương đương vơi quốc lực nước Nam ta suy kiệt đi một phần.
Thế nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ có đạp lên xác của những người này, thì Diêu thiếu mới có thể hoàn thành mục tiêu của mình,trên con đường thành công từ xưa đến nay chưa bao giờ là thiếu máu tươi nhuộm đỏ.
Thu dọn chiến trường, Diêu thiếu vô cùng bất ngờ khi thấy lão Tía của mình đang cùng tên quản cơ kia nói cười vô cùng vui vẻ, như đã quen thân từ lâu, cả hai đều được sự kính trọng của ba quân tướng sĩ.
Điều này khiến cho Diêu thiếu vô cùng khó hiểu, không lẽ lão Tía giang hồ của mình lại có quan hệ rộng đến vậy, đi đến đâu cũng thấy huynh đệ.
Khi lão tía trở về Diêu thiếu liền vội vàng tra hỏi:
-Lão tía, ngươi quen biết người kia sao?
Quang Cán cười khà khà đáp;
-Ha ha ta đương nhiên quen hắn, không những thế còn rất quen hắn là đằng khác.
-Hắn tên là thật là Nguyễn Quý Công, tự Phúc tạo, là tú tài của đất Nam Sách.
-Ta quen hắn vào năm Tự Đức thứ bảy, hắn vào kinh thi hội, nhưng đã thi trượt haha.
-Trên đường về gặp phỉ tặc, bị chúng lột hết đồ, còn treo ngược lên cây, may mắn gặp ta đi qua, liền thả hắn xuống, nghe nói bởi vì cái miệng chửi ghê gớm nên lũ phỉ liền hạ độc thủ. Sau đó hắn được ta cứu giúp, ta nhớ rằng khi đó có dẫn hắn về nhà mà, ngươi không nhớ sao.
Cái này thì thật sự là Diêu thiếu không nhớ, có thể là lúc đó Diêu thiếu còn nhỏ, hoặc là phần kí ức đó khi xuyên không về Diêu thiếu không nhớ nữa.
-Vậy tại sao hiện tại hắn lại lãnh binh. Người đọc sách không phải rất khinh thường kẻ làm lính hay sao?
Quang Cán liền cười khà khà.
-Sau lần bị nhục nhã tên Phúc Tạo đó hắn liên nổi giận gác bút theo nghiệp binh đao.
- Kể cũng không phải xa lạ gì, nghe kể dòng dõi của hắn vốn bao đời nay luôn lãnh binh phủ Nam Sách, ông tổ hắn theo chúa Trịnh từ Thanh Hoa ra bắc, lập ấp trấn giữ đất Thanh Lâm, quân Thanh Lâm thời đỉnh cao đề phòng quân nhà Mạc từ vùng Kiếp Bạc đánh xuống lúc cao điểm có đến 2000 binh đinh.
-Quân Thanh Lâm chỉ suy sụp khi dòng họ của hắn, nhất quyết theo Quang Toản chống lại triều đình đến cùng, cho nên dần dà bắt đầu lụi bại.
-Đến đời của hắn mới sinh ra được một tú tài, vực dậy quân Thanh Lâm.
Diêu thiếu thấy bất ngờ về những kiến thức mà lão Tía biết, đây không phải điều mà một kẻ du đãng giang hồ, lông bông bao năm có thể biết được, rõ ràng là lão tía cũng không phải đơn giản như hắn nghĩ, còn rất nhiều điều giấu giếm mà không muốn cho hắn biết.
Nhìn thấy Diêu thiếu trầm ngâm, Cán ca dường như nhận ra điều gì đó.
-Ngươi muốn thu phục quân Thanh Lâm sao, cũng đúng, chỉ cần nhìn vào chiến lực cùng sức mạnh thì nếu như nắm được quân Thanh Lâm gần như đã nắm giữ được một nửa sức mạnh của quân Hải Dương.
-Đồng thời ngươi cũng thấy đấy, kẻ có thể đứng ra ngăn cơn sóng dữ, bảo toàn thế cuộc thì không phải kẻ tầm thường.
Diêu thiếu rất bất ngờ, xem ra lão Tía cũng biết tình hình lúc đó nguy ngập ra sao, chứ không phải như vẻ bề ngoài hắn thấy.
-Ngươi có cách thu phục quân Thanh Lâm sao?
-Linh hồn của quân Thanh Lâm là tên Phúc Tạo đó, nếu muốn thu phục quân Thanh Lâm thì cần phải để hắn tâm phục khẩu phục, quân Thanh Lâm quy phục thì không phải chỉ đơn giản là mấy trăm binh sĩ kia, mà là cả vùng đất Nam Sách quy phục.
-Tại sao vậy?
-Ngươi nhìn đám lính Thanh Lâm kia xem, bọn chúng không hề giống đám quân triều đình, tất cả đều là dân tự do, trong nhà đều có một mẫu mấy sào ruộng, đều là những kẻ có gia sản, tên Phúc Tạo kia lại càng ghê gớm, nhà hắn có đến cả ngàn mẫu ruộng tốt, gia tộc hắn binh đinh cả trăm, không thua kém gì Trần gia. Những kẻ này có đất đai, có nhà cửa, có gia đình, cho nên chúng có mục tiêu chiến đấu, khác hoàn toàn với quân triều đình.
Nói đến đây thì Diêu thiếu đã hiểu về đội quân này rồi, hoặc nói cách khác là hiểu về đại đa số các lực lượng quân sự và bán quân sự trên miền Bắc.
Những lực lượng mà sau này khi quân Pháp đánh ra Bắc hai lần đều gặp sự chống trả quyết liệt và vô cùng hiệu quả.
Kết hợp từ các tài liệu lịch sử ở thời hiện đại, suy xét về nguồn gốc và nhân lực của cuộc khởi nghĩa Cần Vương sau này Diêu thiếu đã có những nhận thức cơ bản về tình hình Bắc hà hiện tại.
Thực tế thì trên toàn Bắc Hà những đội quân giống như quân Thanh Lâm không hề ít, ví dụ như quân Sơn Tây, quân Kinh Bắc...
Nguồn gốc của bọn họ vốn là những thế lực quý tộc cũ của Bắc hà.
Mỗi vùng đất lại có một hoặc nhiều đội quân như vậy, bọn họ còn có rất nhiều quan lại trong triều đình chống lưng, thành phần cơ bản đều là những kẻ trung nông, hầu hết đều có sở hữu ruộng đất, hoặc là có tài sản, bọn họ không giống như quân triều đình, mà là lực lượng quân sự mang tính địa phương chiến đấu vì quê hương, lực lượng này chiến đấu với tinh thần rất cao, tuy nhiên lại vô cùng rời rạc, các vị thủ lĩnh tuy rằng có uy tín nhất định trong vùng thế nhưng đối với những vùng khác thì chưa chắc.
Bằng chứng là sự thất bại của phong trào Cần Vương sau này đều do sự khác biệt này mà ra, họ không có tính thống nhất.
Còn tại sao quân Thanh Lâm Nam Sách Phủ lại có mặt trong đội hình quân Cẩm hà thì lại là một điều vô cùng đặc biệt.
Chuyện bắt đầu từ khi Văn Tuất vung cờ tạo phản ở đất Chí Linh, Kiếp Bạc. Bùi Minh Thúy liền nhân cơ hội này thành lập một lực lượng quân sự của riêng mình, nhằm tiêu diệt những thế lực bằng mặt mà không bằng lòng ở Bắc hà.
Cái chuyện nuôi phỉ tặc này vốn cũng chẳng có gì xa lạ đối với nước ta, nếu ai đam mê lịch sử, chỉ cần đọc cuốn Đại Việt Sử Kí Toàn Thư, kết hợp cùng với những kiến giải thì đều nhận ra được điều này.
Cuối thời nhà Lí, giặc giã nổi lên khắp nơi, họ Trần giúp đỡ đánh dẹp quân phỉ sau đó liền nắm giữ quyền to, sau đó bắt Lí Chiêu Hoàng nhường ngôi cho Trần Cảnh, thế nhưng có những ghi chép rằng quân triều đình đi đến đâu phỉ quân liền ra hàng đến đấy, mọi chuyện thái bình, điều này có rất nhiều thứ cần phải xuy xét.
Sau đó là nhà Hồ cũng lặp lại y như vậy, còn cộng thêm việc Hồ Quý Ly đánh đâu thua đấy, nhưng quyên lực thì lại càng ngày càng tăng, nhìn thì không có gì nhưng thật ra đó chính là chiêu mượn đao giết người, bởi sau bao nhiêu trận đánh với Chiêm Thành thì những tinh nhuệ trung thành của nhà Trần đều đã chôn vùi ở biển hoặc vùng đất miền Trung mất rồi. Dẫn đến khi nhà Hồ cướp ngôi nhà Trần thì những lực lượng có thể chống đối ra mặt liền yếu đi rất nhiều.
Tiếp đến cuối thời Lê Sơ thì là lúc mọi chuyện rõ nét nhất, Mạc Đăng Dung lên ngôi cũng bởi vì một tay đánh dẹp hết các thế lực nổi loạn.
Còn rất nhiều chuyện khác nữa.... thế những có thể thấy rằng bất cứ biến động triều đại nào thì đều là lúc giặc giã nổi lên bốn phía, thế nhưng trong những kẻ được coi là phản tặc đó thì thực sự có mấy kẻ được coi là phản tặc chân chính thì đều phải suy ngẫm rất lâu, bởi vì sau này những câu chuyện phản tặc quy hàng, trở thành tướng quân không phải là hiếm nữa.
Bổn cũ soạn lại, Bùi Minh Thúy nắm giữ thế lực tình báo mạnh nhất Đại Nam đương nhiên cũng không quên. Mong muốn dựa vào Văn Tuất tiêu diệt những kẻ chống đối triều đình, những kẻ bằng mặt không bằng lòng thì rất khó đối phó, bởi vì những kẻ đó trơn như cá trạch vậy, rất khó tìm cớ để giết chúng đi. Giờ đây thì đã có cách rồi, chỉ cần bị phỉ tặc giết cả nhà, tấu báo lên là xong, có ai dị nghị gì thì chỉ cần ra lệnh cho quan lại nơi đó đẩy mạnh công cuộc càn quét phỉ tặc một chút là được.
Kế hoạch của Bùi Minh Thúy rất hay, thế nhưng ngay bước đầu tiên lại gặp con kì đà Phúc Tạo này cản mũi.
Chuyện thì cũng chẳng có gì, chỉ là sau khi phản thì quân của Văn Tuất cần một lượng lớn vũ khí và quân nhu, vùng đất Chí Linh Kiếp Bạc dễ thủ khó công, thế nhưng điểm yếu đó là nghèo nàn. Quanh đó lại rất nhiều toán giặc phỉ Nùng, Văn Tuất muốn rèn quân đồng thời ổn định vùng thì cần phải cất quân đi đánh dẹp những tên phỉ đó.
Muốn tiếp tế cho đám Văn Tuất thì Bùi Minh Thúy rất vắt óc, cuối cùng nghĩ ra được một kế sách đó là giả vờ mang quân Hải Dương đi đánh dẹp, sau đó quân triều đình thua chạy bỏ lại toàn bộ vũ khí lương thảo, kế sách đó gần như là vô cùng hoàn hảo, bởi vì có thể che mắt được toàn bộ mọi người.
Kế hoạch tiến hành đâu vào đấy, tuần phủ Hải Dương mang binh đi đánh phỉ, bị giặc phỉ phục kích đánh cho tan tác, bỏ lại toàn bộ vũ khí lương thảo, chạy tuốt một mạch về thành Hải Dương.
Thế nhưng khi đó lại có chuyện bất ngờ xảy ra,Văn Tuất vì để diễn giống một chút liền mang theo mấy trăm quân bản bộ truy đuổi đến tận bến đò Hàn, cùng với đó phải chia mấy trăm quân ra phòng thủ ở hướng đò Kênh Vàng Bắc Ninh, chỉ để lại mấy chục lính , dân tráng già yếu đi khuân vác vũ khí lương thảo trở về.
Trận hí kịch này diễn ra trên đất của Thanh Lâm quân, thế nhưng đội quân này sau bao thăng trầm lịch sử giờ đây đã bị giáng cấp xuống chỉ còn là một đội dân dũng, được lệnh cố thủ không được ra đánh.
Chuyện vốn dĩ là “ước sông không phạm nước giếng” nhưng một tên ất ơ nào đó của phỉ quân lại đi trêu ghẹo gái của tổng Cao Đôi, vốn là đại bản doanh của Thanh Lâm quân, thật thần kì là kẻ đó lại là em gái của Phúc Tạo, hắn liền nổi điên lên tập hợp dân tráng đi đánh phỉ.
Vốn dĩ 1000 quân thiện chiến của Văn Tuất thừa sức ăn sạch đám 200 dân dũng Nam Sách phủ đã bao năm hoang phế nghiệp võ này.
Thế nhưng cách bố trí của Văn Tuất lại là điểm yếu chí mạng, hắn ta trải quân trên một địa bàn quá rộng, vì không tính đến dân dũng Nam Sách Phủ sẽ tấn công, hoặc vì quá tin tưởng vào Bùi Minh Thúy đã sắp xếp ổn thỏa đi. Cho nên khi Phúc Tạo dẫn theo 200 dân dũng một mạch chém giết mấy chục tên lính đang vận chuyển cùng thì hắn cũng chịu không có cách nào. Chém xong đám đó quân Thanh Lâm liền điên cuồng chạy nước rút tới khu vực Kênh Vàng, phối hợp với quân Kinh Bắc vượt sông tấn công quân phỉ.
Lúc này thì xong rồi, chỉ trong nửa buổi chiều đã có hơn trăm phỉ quân bị giết, số còn lại chạy tán loạn khắp nơi. Văn Tuất biết được tin này thì liền mang theo chủ lực quay về đuổi đánh, Phúc Tạo tinh ranh liền bỏ mặc viện quân Kinh Bắc đang chậm chạp vượt sông mà chạy về đưa hết dân chúng lên đống Mả Sấu cố thủ.
Văn Tuất mang quân tới,liền đánh chạy quân Kinh Bắc, thế nhưng khi muốn tiêu diệt Thanh Lâm quân thì lại không kịp rồi, Thanh Lâm quân cùng dân chúng đã rút lên đống Mả Sấu cố thủ, vùng đất đó ở thời này vẫn còn là vùng ngập nước, chỉ có vài gò đống nổi lên, địa hình dễ thủ khó công, binh sĩ phải tiến lên trong điều kiện lội ruộng ngập đến đầu gối, vô cùng vất cả, lối đi duy nhất đã bị Thanh Lâm quân phong tỏa, đánh mãi không được đành phải rút lui.
Trận này quân của Văn Tuất gặp trái đắng, quân đi 1000 khi về chỉ còn 700-800 mà lại lương thảo bị đốt rất nhiều, mấy thùng thuốc súng cũng bị đốt mất. Cay cú mà không làm gì được liền bắn tin cho Bùi tiểu thư, kết quả là vị tiểu thư này cũng nổi giận, kế hoạch hoàn mĩ này bị tên tú tài chết tiệt phá hỏng, liền liệu thế “ minh thăng ám hàng”
Thăng chức cho Phúc Tạo lên làm Quản Cơ, đồng thời điều hắn và quân Thanh Lâm sang dưới trướng quân Cẩm Hà cho bõ tức, kì thực đây cũng chính là một trong các thủ đoạn chính trị đơn giản mà thôi.
Thế nhưng biện pháp này vừa ra thì quân Thanh Lâm gần như gặp trấn động, vốn bao đời nay họ bảo vệ quê hương, nay lại bị chuyển đi sang nơi khác khiến họ vô cùng khó chịu.
Đồng thời quân Cẩm hà vốn là một tập thể buôn lậu, gặp đội quân nhảy dù này xuống đương nhiên là không ưa.
Không được coi là dòng chính cho nên Thanh Lâm quân vô cùng khổ sở, khi chiến đấu phải đi đầu, khi hưởng công lại ở phía sau, trang bị thì vẫn là trang bị của dân dũng.
Nhưng quân lương thì không được như quân Cẩm hà mà liên tục bị cắt xén, khiến cho đội quân này suy giảm sức mạnh.