Người đăng: KennyNguyen
Có lẽ trong này ánh mắt của Dương Tú Ninh là hâm mộ nhất đối với tình huynh muội của hai anh em nhà Diêu thiếu. Nàng lưu lạc từ năm mười hai tuổi, trước đó thì nàng chưa từng được hưởng tình cảm này từ các ca ca của mình. Tất nhiên là vậy rồi, dẫu sao người cha trên danh nghĩa của nàng là Tiêu Triều Quý các anh em của nàng đều là khác mẹ, họ thiếu ăn hiếp Dương Tú Ninh là nhiều, lấy đâu ra thứ tình cảm này. Sau này chuyện Dương Tú Ninh là con gái Dương Tú Thanh được hé lộ thì những người Ca ca kia lại chính là kẻ tích cực nhất truy sát nàng. Năm 1855 cả nhà của người Phụ thân thực sự của nàng là Đông Vương Dương Tú Thanh bị Hồng Tú Toàn đã giết gia đình của ông và 20.000 đệ tử. Thử hỏi như vậy thì nàng làm sao có được thể nghiệm này. Lúc này hai mắt của Dương Tú Ninh đã hơi ướm hồng, nàng thực sự không muốn kiên cường như vậy, nàng muốn có một người ca ca như Gia Hân vậy, được bảo bọc, được cưng chiều thật là tốt biết bao.
Trong mấy ngày qua trên chiến hạm chỉ có Gia Hân và Tú Ninh là thân phận nữ nhi nên họ rất nhanh quen biết nhau. Tú Ninh biết Diêu thiếu và Gia Hân là anh em cùng mẹ khác cha đấy. Nhưng thông qua lời kể đầy hạnh phúc, tự hào, cùng cả mong chờ của Gia Hân thì Tú Ninh ghen tị đến đỏ mắt rồi. Nhưng trăm nghe không bằng một thấy, cảnh Diêu thiếu mặc kệ că ngàn quân sĩ quan binh chờ đợi mà dành thời gian cưng chiều Gia Hân thì đã vượt quá nhận thức của nàng rồi. Thật là ghen tị a.
Buông Gia Hân để nàng về bên cô tỳ nữ tên Nụ thì Diêu thiếu bắt tay Robert và cũng ôm vai tên nay:
- Xin lỗi bằng hữu, ngươi thông cảm ta một chút, đứa em gái này chính là bảo bối tâm can của ta a.
- Ha ha, không ngại, không ngại. Gia Hân tiểu thư rất là đáng yêu, tôi cũng rất quý nàng.
- Đi đường bình anh chứ?
- Bình an, Tại Ấn độ dương có gặp qua bão nhưng không ngại, thuyền chỉ hư hao chút thôi. Lần này có lẽ phải tốn chút thời gian tu bổ lại. May là đã mua được Vạn Ninh thương hạm để chạy đi chạy lại phía Ấn độ nên chắc không ảnh hưởng gì.
- Quá tốt, bằng hữu mời đến quân doanh đã, chúng ta sẽ bàn chuyện cụ thể sau.
Người cuối cùng Diêu thiếu gặp chính là kẻ đã đánh lão tía Phụ thân tiện nghi của hắn thành mặt mèo. Tất nhiên tên này cũng bị đánh thành mặt khỉ rồi. Gã đàn ông trước mắt này chính là Bùi Khang cậu ruột của Diêu thiếu. Ông ta chỉ tầm hơn hai mươi tuổi mà thôi. Thân cao tầm 1m75 tức là cũng sấp xỉ Diêu thiếu lúc này. Nếu đem so sánh cùng đàn ông việt lúc này thì cũng là một kẻ to cao suất sắc. Tên này mặc một bộ võ phục chiết ngắn. Thân thể to lớn rắn chắc, bước đi trầm ổn, nhưng mạnh khí có vẻ hơi đứt quãng, khả năng là Cán ca ra tay với cậu em vợ không nhẹ, mà thật ra là võ thuật của Diêu thiếu rất tàn độc, đó là kĩ năng giết người mà không phải đấu võ thể thao. Vậy nên nếu Cán ca đã phải sử dụng đến thì tên này công phu rất là không tầm thường.
- Xin chào.
- Xin chào.
Diêu thiếu và người này không mặn không nhạt mà chào nhau. Trước khi làm rõ tình hình thì Diêu thiếu cũng không muốn tỏ quá nhiều thái độ.
Tất nhiên tuy là mùng 4 đã qua tết nhưng vẫn tính là ngày ăn chơi. Diêu thiếu để các quan viên tiếp khách còn mình thì ôm lấy tiểu bảo bối Gia Hân xông doanh mà đi về phía lễ hội Bắc Ninh chơi đùa. Dương Tú Ninh tất nhiên không tiện tiếp xúc quan viên Đại Nam quá nhiều nên đi theo…. Gia Hân. Đến đây rồi thì Gia Hân quên luôn cả mệt mỏi trên đường đi mà tham gia lễ hội. Đây chơi một ít, kí ngắm một tẹo, lôi kéo Diêu thiếu đi hết chỗ này đến chỗ khác. Diêu đại gia dưới sự ám thị bảo vệ chặt chẽ của mật vụ mà tung tăng kiên nhẫn chiều Gia Hân. Dương Tú Ninh chỉ hâm mộ mà đi bên cạnh, tâm tình của nàng cũng trở nên thư giãn hơn khi tham gia lễ hội của người Việt nơi đây. Vậy là Dương Tú Ninh cũng vô tình nổi lên tính trẻ con mà ra nhập đội ngũ của Gia Hân. Đã lâu lắm rồi nàng không được vui chơi thỏa mãn như vậy.
Trẻ con ham vui nhưng cũng nhanh mệt, chẳng mấy chốc mà Gia Hân mỏi chân, Diêu thiếu đành cõng nàng, thế rồi không biết từ bao giờ Gia Hân ngủ luôn trên vai hắn.
- Thật là hâm mộ Gia Hân muội tử quá.
Dương Tú Ninh chậm dãi đi bên cạnh Diêu thiếu mà cảm khái một câu. Lúc này
nàng và Diêu thiếu lại như mọt đôi nam thanh nữ tú đi dạo xuân mà thôi. Không
ai có thể nhận ra nàng đã là một mụ tú bà suất sắc, hay là một nữ hải tặc khét
tiếng. Lúc này nàng chỉ như một cô gái nhà bên, nhẹ nhàng, yểu điệu, không
nhiễm bụi trần thanh tao bên cạnh Diêu thiếu. Có lẽ đây mới chính là con người
nàng mà không phải thứ nàng cố tạo thành.
- Mệt mỏi quá thì dừng lại ngủ một giấc đi.
Không đầu không đuôi Diêu thiếu trả lời. Câu nói này có nhiều tầng ý nghĩa.
- Đôi lúc cũng muốn như Gia Hân muôi có thể ngủ ngon một giấc, nhưng ta không được may mắn như vậy, không có bờ vai nào đủ an toàn..
Diêu thiếu lắc lắc đầu không đồng ý.
- Chạy xa một chút, tìm một nơi bình yên mà sinh sống… đừng nghĩ đến báo thù nữa. Kẻ sống trong hận thù chỉ tự làm tổn hại mình, lúc đó địch nhân càng vui vẻ mà thôi.
Lời nói của Diêu thiếu là trân tình, hắn yêu cái đẹp, thương hoa tiếc ngọc, vậy nên hắn có ý tốt khuyên Dương Tú Ninh cũng là chuyện thường. Nhưng hắn tuyệt đối không có cái ý nghĩ lợi dụng tình cảnh mà này nọ với nàng.
- Ta có thể bình yên mà sinh sống sao?
Dương Tú Ninh hoi ngẩn người nhìn dáng chiều nơi xa mà vô thức trả lời, lại cũng là câu hỏi.
- Có thể chứ, chuyện cũng đã chục năm rồi, còn ai để ý nữa, lúc này Thái Bình quốc gặp nguy tứ bề còn có mật thám nào truy sát cô? Chỉ cần buông bỏ chạy một nơi xa, cưới một tấm chồng như ý, sống cuộc sống binh thản không phải tốt hơn sao?
Diêu thiếu phá lệ nói hơi nhiều cùng Dương Tú Ninh.
- Tôi đi rồi thì đám huynh đệ phải làm sao? Họ đã hy sinh cả gia đình tại Trung Hoa để bảo vệ tôi. Nay lai như lục bình không rễ mà trôi dạt đến đây. Chẳng nhẽ tôi có thể vô tình bỏ mặc họ?
Lúc này Dương Tú Ninh đã hai hàng hệ châu vô thức lăn trên má, lóng lánh như hổ phách tan chảy trên làn da bạch ngọc.
- Cô cho bản thân một cơ hội cũng là cho thuộc hạ một cơ hội. Họ vốn dĩ cũng không cần cô phải lãnh đạo. Cô còn đó trách nhiệm của họ lại càng cao, nguy cơ của họ lại càng lớn. Buông tha được thì tôi cũng có thể giúp họ an gia được. Dù sao vẫn tốt hơn lênh đenh trên biển được bữa nay lo bữa mai.
Diêu thiếu là thật lòng, lần này dư nghiệt Thái Bình Thiên quốc giúp Diêu thiếu công lớn trong trận đánh ở Vạn Ninh. Để an gia cho hơn ngàn hải tặc không là chuyện khó với khả năng của Diêu thiếu lúc này.
- Tại sai lại giúp tôi?
Dương Tú Ninh quay qua nhìn Diêu thiếu chăm chú mà hỏi, đôi mắt nàng vẫn đẫm lệ nhòa.
- Có ba phần là thương hoa tiếc ngọc, tôi ưa thích vẻ đẹp của cô nên giúp, bảy phần là lợi lực lượng của cô. Sau khi đạt được mục đích thì tôi báo đáp. Tôi nói vậy cô có tin chăng?
Diêu thiếu cũng nhìn nàng mà đạo, hắn không e ngại khi thừa nhận có thích vẻ đẹp của Dương Tú Ninh mà giúp đỡ.
- Tôi cảm ơn, tôi tin anh. Nếu như tôi buông bỏ thì anh có thể an bài cho thuộc hạ của tôi ra sao?
Dương Tú Ninh có vẻ hơi vũng vẫy trong lòng mà đưa ra câu hỏi.
- Có hai cách bố trí, thứ nhất thủ hạ của cô có thể vè đất liền làm lương dân, tôi có thể cung cấp đất đai canh tác, nhà cửa, dụng cụ v.v.. họ sẽ sống nốt quãng đời còn lại yên yên bình bình. Nhưng họ sẽ bị quản chế không bao giờ được đụng vào đao gươm vũ khí trong địa phận mà tôi cai quản. Nói chính xác hơn là tại Đại Nam quốc không có chỗ cho họ động đao gươm. Cách thứ hai, họ có thể chọn đó là tiếp tục cuộc sống binh nghiệp. Có thể chọn bất kì mảnh đất nào để lập thân, tôi sẽ cung cấp phần nào đó vũ khí, lương thực cho họ lập thân.
Dương Tú Ninh nghe được câu trả lời này thì hai mắt sáng long lanh nhing Diêu thiếu như bỏng cháy.
- Mảnh đất nào anh có thể cấp cho chúng tôi để lập thân?
- Philippine, Miến Điện, Xiêm La. Tùy vào tùy tùng của cô chọn lựa thôi.
Diêu thiếu cũng không quá trách nhiệm mà nói một câu. Thật ra những vùng đất này vẫn không quá dễ can thiệp quân sự. Nên nhớ lúc này Philippin là thuộc địa lâu năm của Tây Ban Nha, họ đã tiếp cận vũ khí hiện đại từ rất sớm và có sức chiến đấu rất mạnh trong khu vực. Xiêm La thì đang có Pháp áng ngữ vùng biển phía Nam nên Diêu thiếu có muốn hỗ trợ khí tài có lẽ chỉ là một lần duy nhất. Miến Điện là thuộc địa Anh, khó có thể chen chân.
- Nếu như chúng tôi muốn chọn vùng Quảng Tây thì anh có giúp chúng tôi không?
Dương Tú Ninh mày liễu dãn ra ma vội vã hỏi. Philippine, Miến Điện, Xiêm La cô đều không muốn. Nơi đó quá xa rồi, tất cả bộ hạ của cô chỉ mong muốn có ngày được quay lại đất mẹ,kể cả chết nơi đó cũng được.
- Haizzzz. Cuối cùng cô vẫn không buông bỏ được. Nói thật không phải tôi phân biệt nam nữ gì cả, có nhiều người phụ nữ còn giỏi hơn đấng mày râu. Nhưng mà chuyện đánh đánh giết giết không quá phù hợp cho phái nữ, nhất là nữ nhân đẹp như cô. Tôi không quá đành lòng.
- Tôi hiểu.
Dương Tú Ninh không nói nhiều mà cúi đầu đi bên cạnh Diêu thiếu. Cả hai người
trầm mặc không nói thêm chuyện gì họ từ từ quay về quân doanh Vạn Ninh quân
bên bờ sông Cầu. Lúc này đây trong quân doanh là một mảng nhộn nhịp. Bọn họ
đang vận chuyển những thanh đại bác hình thù kì lạ từ trên thuyền xuống. Bên
cạnh đó là từng thùng từng thùng súng trường được vận chuyển vào kho quân khí.
Lần này Robert đi Châu Âu tất nhiên sẽ hoàn thành hợp đồn mua nốt 10 ngàn thanh súng Kammerlader 1842 của Na UY. Tất nhiên mớ đại bác kì lạ kia thì Diêu thiếu vẫn chưa có thông tin. Chính xác ra 10 ngàn thanh súng Kammerlader đã ki hợp đồng bán cho triều đình Đại Nam. Nhưng lúc này tình thế đổi thay, Diêu thiếu không thể nào giao chúng cho Đoàng Hữu Trưng được. Nói cho cùng triều đình vẫn chưa trả tiền cho nên số súng này vẫn có thể bùng hợp đồng đó.
Lúc này vận chuyển đến quân doanh là 3000 thanh Kammerlader để trang bị cho ba ngàn lính Vạn Ninh. Súng Brunswick rifle của anh thì một phần trang bị cho quân địa chủ, một phần Diêu thiếu giữ lại trong kho làm vật tư chiến lược.