Chương 91: Hợp Tác Vui Vẻ

Người đăng: KennyNguyen

Ferid và tên thông dịch viên được đưa đến một căn biệt thự kểu cách Châu Âu bên bến thương cảng nằm cách quân cảng chỉ có 2 km. Cũng may mắn vì lúc Dévastation tiếp cận nơi này thì không có một bóng thuyền bè cũng như các công sự quan sự nên Ferid không ra lệnh tấn công quan cảng toàn gỗ đóng cũng như thương cảng cách đó không xa. Ý nghĩ của Ferid lúc đó là muốn dùng hai nơi này để đổ quân lên mặt trận phía đông Vạn Ninh.

Trước mặt Ferid là một khung cảnh hết sức Châu Âu quen thuộc gợi lên nỗi nhớ nhà của hắn, nơi đây là tòa nhà Công ty K&R; nên được thiết kế theo phong cách Châu Âu, có điều Diêu thiếu ngại rườm ra mà cách tân đi rất nhiều, hoa văn họa tiết đã bị bỏ đi không ít, chỉ còn lại các đường nét kì hà đơn giản nhưng đầy hiện đại.

Xuất hiện trước mắt Ferid là một người trẻ tuổi, mặc quân phục hiện đại, đầu buộc tóc đuôi ngựa phía sau, chân đi ủng da cao cổ sáng bóng. Đây có lẽ là vị trưởng quan của phe An Nam, vì trong căn phòng này chỉ có mình hắn là có quyền được ngồi mà thôi. Nhưng Ferid cảm thấy quả thật khiếp sợ vì gương mặt của vị tướng quân A nam này quá trẻ, chắc chắn không thể vượt qua được 15 tuổi. Cho dù các đặc chưng gương mặt của Tây Âu và Á Đông là khác biệt nhưng tuổi trẻ thì rất khó để che dấu được.

Đang ngơ ngác vì một căn phòng đậm chất châu Âu ngay tại xứ sở xa lạ Đông Á này thì Ferid bỗng giật mình tỉnh lại sau cơn thất thố. Người thanh niên trẻ tuổi, có vẻ là tướng quân của A Nam binh đã đứng dậy, trên môi của anh ta nở một nụ cười hết sức thân thiện mà giơ bàn tay một cách lịch sự chào hỏi… bằng tiếng Pháp mẹ đẻ của Ferid. Mặc dù tiếng Pháp của người thanh niên này không quá tiêu chuẩn nhưng nghe cũng có thể hiểu được đại ý.

- Xin chào ngài Ferid, tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Trần Quang Diêu, ngài có thể gọi tôi là Kenny Trần cũng có thể. Tôi chính là thủ lãnh quân Đại Nam nơi này.

Ferid có vẻ hơi câu nệ mà bắt tay người thanh niên A nam trẻ tuổi kia.

- Xin chào ngài Kenny Tran, tôi xin tự giới thiệu, tôi là Trung tá Ferid Lefebvre lực lượng hải quân hoàng gia Pháp. Tôi là chỉ huy chiến hạm Dévastation. Rất hân hạnh được làm quen cùng ngài.

Tất nhiên thân sĩ chuyên nghiệp không thể mới gặp nhau là đã nói huỵch toẹt về việc đầu hàng này nọ, bọn họ cùng ngồi xuống nói chuyện đông tây. Cùng ăn một miếng bít tết uống một ly rượu vang. Nếu người ngoài mà không rõ nhìn vào đây có thẻ tưởng nhầm đây là hai quý tộc châu âu hảo hữu đang dùng bữa cùng nhau.

- Ồ hóa ra là gia tộc ngài thuộc vùng Lorraine. Vậy thì ngài cũng không quá xa lạ cùng vùng Champagne-Ardenne.Lúc này đây chúng ta uống rượu champagne quả thật là tôi múa rìu qua mắt thợ rồi.
Lúc này cuộc đối thoại lại chuyển qua tiếng Anh, tiếng Pháp của Diêu thiếu không quá tốt, mà ý tứ của Ferid cũng không muốn nhiều người biết nội dung cuộc đàm phán này. Người Pháp quý tộc thường cũng có tiếng Anh rất giỏi, hai cái quốc gia này hết ân oán rồi lại bạn bè dây dưa nhau cả mấy thế kỉ nên cũng có độ ảnh hưởng nhất định lên nhau.

- Ồ Kenny tướng quân quả là rất am hiểu. Chai champagne này là năm 1827, đây quả là một chai Veuve Clicquot đắt giá ngay cả khi ại quê hương tôi. Rất cảm ơn sự khoản đãi của ngài. Tới đây chúng ta có lẽ cũng bàn về vấn đề chính. Tôi sẽ đầu hàng tướng quân với một số điều kiện không quá phức tạp, chính vì lý do thể hiện thành ý mà tôi tự mình đến nơi đây.

Con mẹ nó thành ý mà cần phải Hạm trưởng đích thân đi thương thảo, chẳng qua là có chuyện không muốn cho biết mà thôi. Mật vụ như Diêu thiếu mà không nhận ra điều này khi tiếp xúc đối phương thì có lẽ nên chuyển nghề taxi motor rồi.

- Ồ thú vị, tôi rất hân hưởng “thành ý” của ngài, tôi sẵn sàng nghe các điều kiện không quá “phức tạp” của ngài Lefebvre đây.

Diêu thiếu tủm tỉm mỉm cười mà ung dung nhấp một ngum rượu vang với đôi mắt mong chờ nhìn Ferid.

- Tôi chỉ cần ngài thả chúng tôi về Phương Nam của A nam quốc, đồng thời ngài giúp tôi loại bỏ một vài người không quan trọng, khiến họ không thể trở về. Đến lúc đó toàn bộ Dévastation nguyên vẹn sẽ được bàn giao cho phía các ngài.

- Xin lỗi Ferid các hạ, ngài thật ra không có quyền đưa ra bất kì một điều kiện gì lúc này.

- Ngài…

Diêu thiếu vẫn nụ cười tự tin trên môi mà nói ra một câu không có chút đườn thương lượng nào.

- Ferid các hạ, ngài khoan hãy nóng vội. Đầu tiên ngài tự mình đến nơi đây thương thảo việc đầu hàng điều kiện thì đã có sơ hở quá lớn. Không có một vị hạm trưởng nào tự mình mại hiểm như vậy để làm chuyện này. Điều này chứng tỏ ngài phải có chuyện cần dấu diếm mà không có muốn cho người ngoài biết. Giờ đây ngài lại ra điều kiện muốn loại bỏ một số người Pháp trên thuyền, ngài là hạm trưởng, ai có thể có thế lực chèn ép ngài trừ khi ngài có điểm yếu mà người khác nắm được. Mà điểm yếu lúc này của ngài nếu tôi đoán không sai chính là khốn cảnh của chiến hạm Dévastation, có người muốn ngài phải chịu trách nhiệm hoàn toàn đối với sự việc ngày hôm nay. Tòa án binh là cái kết của ngài, gia tộc Lefebvre nghe có vẻ là quý tộc, vậy thì…. Ha ha ha. Lúc này đây ngài không có quyền ra điều kiện vì tôi có thể bắt giam ngài, sau đó cho người tiếp xúc cùng chiến hạm Dévastation. Tôi tin chắc người mà Ferid các hạ muốn loại bỏ địa vị không thấp, hắn sẽ giúp tôi tiếp nhận Dévastation vô điều kiện, vì đó là hành động theo “lệnh” của ngài Ferid… Ha ha ha.

Quả thật Kĩ năng mật vụ kiếp trước của Diêu thiếu luôn giúp hắn có lợi thế toàn phần trong những pha đối mặt cân não như thế này.

- Tôi… tôi… ôi…. Vậy tôi xin cầu xin ngài cho tôi được đầu hàng và được hưởng chế độ tù binh quý tộc, tôi sẽ liê hệ gia tộc đưa tiền chuộc đến đây. Chỉ hi vọng ngài có thể giúp tôi loại bỏ những người kia.

Diêu thiếu gõ gõ ngón tay lên bàn theo nhịp mà từ tốn nói:

- Ngài là tiền họ cũng là tiền, vì sao tôi giúp ngài giết bọn họ, người mà ngàu đề cập chắc chắn đị vị không thấp, đấy cũng là tiền chuộc đó.

Lúc này thì Ferid bối rối vô cùng, anh ta đã hoàn toàn đầu hàng trước người thanh niên A Nam này rồi. Trước mặt anh ta là một tướng quân Đông Á, đánh trận giỏi, mưu kế sâu, và thương thuyết cũng là chuyên gia.

- Tôi tôi…. Tôi có thể trả gấp nhiều lần tiền chuộc…

Diêu thiếu bỗng nhiên cười tươi mà vỗ tay bốp bốp tán thưởng.

- Bravo, không tiếc tiền, nhưng thật ra là anh không thể giải quyết tình hình khi chỉ có giết mấy người kia. Khi trở về thì với thất bại ngày hôm nay anh cũng không còn chỗ đứng trong quân đội, gia tộc của anh cũng xấu hổ vô cùng. Cho dù anh có giết người, bịt được đầu mối nhưng ah không thể thoát trách nhiệm khi chính bản thân anh là hạm trưởng…

- Tôi…….. ôi…… thượng đế toàn nang cứu vớt con.

Ferid thiểu não mà ôm đầu gục xuống bàn, cho dù bằng cách nào thì tương lai binh nghiệp của anh ta coi như đã chấm hết không còn cách cứu vãn.

- Thượng đế toàn năng của anh thì chẳng giúp được anh lúc này đâu. Nhưng tôi thì lại có thể giúp được anh đấy… ha ha.
Diêu thiếu rất tự tin mà cười nói, trong nụ cười của hắn lại có thêm ba phần đắc thắng đấy.

- Anh có cách…

- Phải, tôi có cách, nào … chúng ta tiếp tục nói chuyện, ăn miếng thịt uống chén rượu và… hợp tác vui vẻ.

Không biết trong bữa tiệc đạm chất Châu Âu này hai người đã bàn bạc gì, nhưng khi trở ra thì tinh thần của Ferid sáng láng vô cùng, hắn không còn ảo não của bại trận nữa, thái độ tên này thay đổi 180 độ. Lúc này đây nếu ai không biết chuyện mà nhìn Ferid thì có khi tưởng nhầm hắn vừa trúng sổ xố độc đắc.

Việc giải trừ binh bị và tiếp quản Dévastation được diễn ra nhanh chóng. Binh sĩ lính đánh bộ của quan Pháp thì bị đuổi hết xuống chiến hạm và cho vào nhà giam. Một nửa số các thợ máy và thủy thủ điều kiển buồm được ở lại. Các pháo binh thì được thay hết bằng người Vạn Ninh quân. Vạn Ninh quân chẳng lạ gì với pháo Napoleon III. Họ đã bán tập thường xuyên với hai thanh pháo mà mình đã có, tuy rằng không đến mức thành thục vì chỉ có hai thanh pháo để tập bắn nhưng nói chung là biết cách sử dụng.

Đội buồm và đội thợ máy thì Vạn Ninh cũng có đủ do họ đã thao tác với tiểu hạm Ánh Sáng hào, Hy Vọng Hào. Vậy nhưng do số lượng không đủ nên họ phải chung dụng mấy tên thợ máy, thủy thủ buồm biết “nghe lới” theo kiến nghị của “Ferid”.

Lúc này các thuyền nhỏ bắt đầu lại bò lổm ngổm bên cửa vịnh Cửa lục để dọn dẹp thủy lôi nơi đây. Cũng may là Các thủy lôi mới được dải nên vị trí xê xích là không nhiều nhưng cũng phải mất đến hai canh giờ thì công việc tháo gỡ thủy lôi mới được thực hiện xong. Các thủy lôi được đếm kĩ và cẩn thận mang lên bờ tránh bỏ sót. Lúc này đây đã là 7 giờ tối, thế nên không tiện lợi để Hy Vọng Hào, Ánh Sáng hào và Hủy diệt hào ( nghĩa của Dévastation là hủy diệt) xuất trận. Tất cả các thủy thủ chỉ làm quen với Hủy diệt hào và chạy vòng vòng tại vùng nước sâu của Vịnh mà thôi.

Cuộc hải chiến không cân sức theo lối bắn gà tây ở bãi Vạ Cháy đã kết thúc từ lâu, chỉ có tầm 30 chiến hạm ở vòng ngoài cùng của quân Hải tặc là kịp thời quay đầu “bỏ trốn”. Thật sự trong số này có đến gần 20 chiến hạm hải tặc là được gần vua mà ăn lộc. Các chiến hạm của Dương Tu Ninh có cắm hai lá cờ, một là cờ Lê Duy Phụng, đây là bắt buộc với hải tặc. Thêm vào đó họ cắm cờ Thái Bình Thiên Quốc, chính vì lý do này mà khu vực chiến hạm của Dương Tú Ninh tập chung không hề bị oanh tạc. Vốn dĩ họ đã cố tình đi chậm để đổ quan muộn lại thêm có ám hiệu sẵn nên dẽ dàng quay đầu chạy. Tất nhiên để tránh khu vực Dương Tú Ninh không oanh tạc mà quân Vạn Ninh cũng bỏ qua cho mấy chục chiến hạm ở gần đó. Thành thử ra lúc này biến thành hiện tượng Dương Tú Ninh hạm đội dẫn đầu đoàn quân anh dũng đột phá vòn vây bỏ chạy.

Các thủy binh Vạn Ninh cũng có lệnh của cấp trên nên cũng lười quản cô em gái xinh đẹp này. Chính vì lý do đó Dương Tú Ninh vui vẻ đầm đìa trở thành thủ lãnh mới của đám 30 chiến hạm chạy thoát này.

Còn về số chiến hạm gần 60 chiếc còn lại thì đng chìm trong biển lửa, chúng cuống cuồng quay đầu để rồi loại xạ đâm vào nhau, đã bốc cháy lại cùng ôm nhau cháy cho to. Mấy trăm năm trước tại nơi này đoàn thuyền lương của quân Nguyên Mông do Trương Văn Hổ cầm đầu vào xâm lược Đại Việt đã bị tướng nhà Trần là Trần Khánh Dư cùng quân dân nhà Trần thiêu cháy và bị dạt vào bờ. Do nhiều thuyền giặc bị cháy, gió mùa Đông Bắc lại thổi tạt lửa vào bờ phía tây Cửa Lục làm cháy luôn khu rừng đang hanh khô. Ngày hôm nay quân Vạn Ninh lại dùng chiến pháo mà đốt cháy hàng chục chiến thuyền của quân Hải tặc.