Chương 22: Lập Doanh

Người đăng: KennyNguyen

Phan Tham Tri càng nhìn càng thấy Cán Hải Úy vừa mắt, làm trong Binh Bộ lâu như vậy lão biết người nhiệt huyết xa trường thời này quả là ít. Ít ra lòng nhiệt huyết như vị tân quan này là hiếm thấy lắm thay. Lúc này Binh Bộ rất cần những vị năng nổ như trên. Tuy rằng vị Cán Hải Úy này là một người mưa quan bán tước nhưng theo như lời hắn nói thì không phải không có lý. Thời này thương thuyền võ trang không phải hiếm, mà nhiều nhóm thương thuyền ban ngày làm thương ban đêm làm phỉ nên sức chiến đấu chẳng thua kém ai. Nếu Cán Hải Úy đã quyết đoán như thế này thì chắc chắn phải có chút bản lãnh đó.

- Lòng trung thành của Trần Hải Úy ta sẽ dâng xớ lên thánh thượng. Hi sinh tài lộ làm ăn của gia tộc để đánh đuổi tặc khấu, điều này đáng hoan nghênh. Việc chiến hạm không phải khó, ngày mai ta có thể nói chuyện bên binh bộ. Còn về việc đóng quân ở vị trí nào nơi Bắc Kỳ cũng phải bàn bạc trong binh bộ, nhưng bản quan sẽ hết sức duy trì ngươi. Lệnh chưng binh sẽ sơm đưa xuống. Nhưng Hà Tĩnh vừa chưng binh xong nên cũng không dễ để ngươi thực hiện. Cố hết sức là được.

Cán lão gia không thể không kết thúc vai diễn bằng cách rưng rưng nước mắt cảm động quỳ xuống mà cảm ơn, Thề nguyền trung thành với triều đình, thề nguyền trung thành với Phan đại nhân. Phan Tham Tri ung dung vuốt râu mà nhận cái lễ này, với cái lễ này thì cả Cán Hải Úy và Phan Tham Tri đều hiểu được Cán Hải Úy đã ra nhập dưới trướng của Phan đại nhân, vinh cùng vinh nhục cùng nhục. Dấu ấn họ Phan đã đóng lên trán họ Trần rồi.

Mấy ngày sau tại phủ Tham Tri Phan Phú Thứ tiếp đón một đoàn binh sĩ mười mấy người. Dẫn đầu là một vị võ tướng tao to oai phong lẫm lẫm dẫn theo một đám thân binh cường hãn tiến vào.

Tại thư phòng Phan Phú Thứ đại nhân đang đi đi lại lại tức giận phì phì …

- Chúng ức hiếp người quá đáng … Cán Hải Úy ngươi lần này phải đòi lại công bằng cho lão phu, đánh phải đánh ra danh tiếng, ngươi thua trận thì đừng có mò đến đây cho ta.

Phan đại nhân quả thật đang tức giận, tức đến quên cả lễ nghi mà xưng ta cùng lão phu. Sự việc đó là Phan Phú Thứ ngày hôm sau thượng tấu lên triều đình “ cách nhìn” của bản thân về việc Bắc Kỳ bản loạn và Nam Ký bị xâm chiếm. Ý khiến của lão được rất nhiều tán thành của quan lại trong triều, tất cả đều bịt tai trộm chuông huynh đệ. Ý tứ là Đại Nam tịnh thế chỉ vì tặc khấu cấu kết dị tộc khiến cho Nam Kỳ thất thủ, Lê Duy Phụng là tội nhân thiên cổ của tộc Việt cần tru sát gi gì đó. Thánh thượng thì long nhan vui vẻ vì cuối cùng cũng tìm ra cớ để tuyên bố cả nước thần dân. Cái mặ mũi của triều đình được kéo lại, thêm vào đó hại uy phong triệt để nhóm nghĩa quân Phan Duy Phụng. Chỉ cần người có chút lòng tự hào dân tộc và tự tôn nòi giống sẽ quay giáo chử nghĩa quân. Cái gì vì dân, cái gì vì nước, cuối cùng là vì tư tâm cõng rắn cắn gà nhà. Người tinh minh thì hiểu rõ lý lẽ trong đó nhưng đại đa số có mấy ai tinh minh. Duy Phụng trực tiếp trở thành nạn nhân của luồng dư luận.

Nói về Phan Phú Thứ thì lão được thưởng rất hậu, nhưng vì mới thăng chức Tham Tri Binh Bộ nên không thể thăng thêm vì quá nhanh. Vậy ra Tự Đức hoàng đế xếp đó, đợi lập thêm công lao sẽ tăng chức. Tinh tức Phan Phú Thứ giản đế tâm được tung ra thì các lão đại tại Binh Bộ thấy mình bị uy hiếp. Phan Phú Thứ mới thăng Tham Tri nên bè cánh không vững khiến cho lão bị chèn ép trong binh bộ. Những kiến nghị đưa ra của lão về Trần Quang Cán bị Binh Bộ chèn ép thậm tệ. Vốn xin cho Cán Hải Úy một vị trí đóng quân thích hợp tác chiến thì bị điều về Châu Vạn Ninh, nơi này còn không có cảng biển thương nghiệp chứ đừng nói đến quân cảng. Tiếp theo xin chiến hạm thì mười chả được một. Vốn dĩ xin tàu lớn, trung hạm thì cuối cùng chỉ có được hai trung hạm làm soái thuyền còn lại là mười tiểu hạm. Pháo lớn trên chiến hạm thì bị cắt phân nửa. Binh sĩ trang bị ngoài quần áo thì chỉ cấp trường thương, không có súng hỏa mai. Nói chung Binh Bộ các lão đại cắt được cái gì là cắt hết. Bản mặt của Phan Phú Thứ bị trà đạp không thương tiếc. Cãi nhau thì các lão đại lấy lý do, Trần Quang Cán hắn là ai không ai biết, một gã thương nhân bỏ tiền mua quan mà thôi. Để hắn đóng quân nơi hiểm yếu có chuyện gì ai chịu trách nhiệm. Vậy là chấm câu, cãi không lại nữa rồi.

Lão Tham Tri họ Phan bị đánh mặt nên chịu không nổi mà quyết tranh ngụm khẩu khí này. Vậy ra lão mới đang tưng bừng tức giận trong thư phòng.

- Cán Hải Úy ngươi chớ lo, ta ở đây có phong thư, ngươi cầm đến gặp. Phòng Thủ Úy Hải Doanh Lê Văn Thông, hắn chính là môn hạ của ta, vậy nên dù là tiểu hạm hắn cũng cấp cho ngươi tiểu hạm tốt nhất, pháo cũng là pháo tốt nhất. Cố gắng đánh cho ta… nhất định phải thắng, cái mặt mũi này dựa cả vào ngươi rồi.

- Đại nhân bồi tài… hạ quan không biết lấy gì cảm tạ đại nhân, xin đại nhân tin tưởng, hạ quan đem đầu ra đảm bảo sẽ thắng trận. Pháo không cho hạ quan bỏ tiền mua, súng không cho hại quan tự trang bị là được. Lần này dù táng gia bại sản cũng tranh cái khẩu khí này cho ân công… hạ quan hạ quan….

Nói đến đây Cán huynh đệ hai mắt đỏ bừng uất ức nghẹn ngào. Quang Cán hắn tự bản thân thấy mình rất là lạ . Tập diễn tuồng với Diêu thiếu thời gian qua quá nhiều, thế nên giờ đây hắn thấy minh diễn rất tự nhiên, diễn như thật. Hắn cũng không ngờ bản thân lại có năng khiếu trong môn nghệ thuật này.

- Ôi lòng trung như vậy… như vậy…. ôi triều đình nếu ai cũng như ngươi thì lấy đâu ra ngoại xâm hay giặc cỏ… Cán Hải Úy nếu ngươi không chê lão phu khiến thức hẹp hòi thì có thể gọi hai tiếng lão sư…
Không đợi Phan Phú Thứ tiếp lời. Cán huynh đệ quỳ sụp xuống lạy.

- Lão sư tại thượng xin nhận học trò nhất bái.

Cái này không có trong bài giảng của Diêu thiếu, đây là sự việc phát sinh ngoài dự kiến. Không ngờ vì tranh khẩu khí mà Phan lão quyết đánh cược một phen. Cán huynh đệ cũng là ngươi tinh minh không kém, cái danh phận sư đồ trong quan trường quan trọng vô cùng. Có người trống lưng trong Kinh sư thì hắn làm gì cũng dễ hơn. Vả lại vị đại nhân này đã mở mồm thì đừng mong chối từ, chối không được thì nhất quyết nhanh chóng mà nhận cho xong.

- Học trò ngoan… ha ha… lão phu rất vui … người đâu chuẩn bị tiệc rượu.

Thật ra Phan lão rất tinh minh và không hồ đồ chút nào, lão phái người bí mật quan sát năm mươi thân binh của Trần Quang Cán rồi. Phải nói đây là hổ lang chi sư, đi đứng, ăn nói, nề nếp đều là nhất đẳng. Đơn giản nhìn ngoài sân kia kìa. Trời đã vào thu gió se lạnh, một đám binh sĩ xếp hàng thẳng táp không động đậy đã một canh giờ. Đây không phải làm bộ làm tịch, gia nhân phủ mang bánh trái, nước nôi khoản đãi họ không nhúc nhích, hỏi không trả lời. Người như tượng gỗ đứng đủ cả canh giờ. Chỉ đến khi một vị thiếu niên đang ngồi nghỉ trong đinh lâu ra lệnh thì cả đám mới dám nghỉ ngơi tại chỗ, nhưng không có lệnh thì quyết không đụng vào thức ăn nước uống. Người luyện ra binh sĩ cường hãn như vậy bảo sao lão Phan không đánh giá cao. Quan trọng một điều nữa là Cán Hải Úy có tình có nghĩa, thấy Phan lão bị áp bức mà bất bình như chính bản thân hắn bị áp bức, quyết táng gia bại sản tranh khẩu khí cho lão, phần tình nghĩa này mấy ai có. Lại thêm thanh danh tại giang hồ của Cán huynh cực tốt, mặc dù đấy là cái bẫy nhưng danh nghĩa bạc vân thiên đã truyền khắp các tỉnh miền trung. Còn xét về tướng mạo thì Cán huynh thuộc dạng cực phẩm, đẹp trai tuấn tú, đường đường, nhưng lại không thiếu chất võ tướng như lưng hùm vai gấu, cao to đến không hợp lẽ thường ở nước Đại Nam này. Cộng tất cả lại thì Phan lão càng nhìn càng yêu, vậy là quyết định thu làm môn đệ.

…………………………………………………………………………………………

Chuyện tiếp theo đó là Trần Quang Cán cầm thư của “ân sư” đi gặp sư huynh là Lê Văn Thông Phòng Thủ Úy Hải Doanh Huế xin chiến hạm. Mặc dù nói có thư của ân sư thì Lê Văn Thông sẽ tận lực làm mà không bắt bí vị tân sư đệ này. Nhưng vị Trần sư đệ rất hào phóng mà nhét tay lão sư huynh mấy tờ ngân phiếu. Nhìn vào tới tận 5 ngàn lượng. Vậy là hai sư huynh đệ mới gặp như quen lâu rồi, bày bàn uống rượu, ôm nhau khóc rống trách trờ tại sao không gặp nhau sớm hơn.

Kết quả Lê Văn Thông nhét túi năm ngàn bùi ngùi tiễn sư đệ ngược lên phương Bắc. Trần Quang Cán sư đệ thì hưng phấn không thôi mà lĩnh hai trung hạm, mười hai tiểu hạm hùng dũng tiến về Hà Tĩnh. Tất cả đều là thuyền mới tinh chưa một vết trày xước, pháo thì đầy đủ cả không bị cắt trừ như trên công văn của binh bộ. Vị sư huynh mới thân như quen kia hàm hồ nói “ Đều là pháo hỏng cả, trong kho thanh lý ra đệ đem đúc lại mà dùng”. Con mẹ nó hỏng cái trym. Pháo là mới tinh chưa sử dụng đấy. Đúng là có tiền mua tiên cũng được.

Lê Văn Thông là theo công văn mà làm, thuyền cũng không phải của hắn, pháo cũng chẳng phải nhà hắn làm, cấp ra đâu có mất đi cắc bạc nào đâu. Quan trọng nhất đó là nhận tay được năm ngàn lạng bạc.

Tất nhiên chuyện không đơn giản, Lê Văn thông muốn cấp cho sư đệ một ít súng hỏa mai “hỏng” trong kho nhưng tên này quyết không nhận. Tên tiểu sư đệ này chỉ yêu cầu sư huynh bán cho gã số thuốc súng “ ẩm hỏng” trong kho với giá thị trường mà thôi.

Phải nói cái vụ ẩm hỏng này nọ đều là cách kiếm tiền của quan binh, không có thì họ lấy đâu ra tiền. Quang Cán rất công bằng giá cả bỏ thêm 5 ngàn lượng mua thuốc súng chất đầy lên thuyền rồi té thẳng. Vụ thuốc súng là phải mua bán tử tế vì cái này Lê Văn Thông phải ăn chia cùng mọi người đó. Tất nhiên có một lượng lớn tiền chảy vào túi vị ân sư tại Kinh Thành.

Luyện thủy binh được tiến hành tại quân cảng Hà Tĩnh vì binh sĩ của Cán Hải Úy “chiêu mộ” toàn bộ tại nơi đây. Số lượng binh sĩ không ngờ lên đến 1500 người, quả thật là một con số không nhỏ. Nhưng trong số này chỉ có 500 người là chịu huấn luyện thủy binh mà thôi. Số còn lại vẫn như cũ xếp hàng, chạy hay lăn lê bò toàn. Số 500 người thủy binh toàn là các nông nô đã có hai tháng tập luyện đội hình quy củ rồi. Còn số một ngàn người trên bộ có 500 là lão binh 500 là tân binh cùng bị đánh tan hòa nhập với nhau mà luyện tập đội ngũ.

Lão binh trong quân Cán Hải Úy không phải là lão binh chém giết sa trường mà là các nông nô đã có thời gian luyện tập đặ huấn tại Trần Gia Bảo. Tất cả nhóm quân này chưa ai thấy máu, chưa ai từng ra chiến trường, là một đội quân hoàn toàn mới tinh chưa từng ra trận.

Lúc này đây bộ binh đang có thêm một hạng mục luyện tập đó là đào hào, hầm trú ẩn. Phương pháp luyện binh của Diêu thiếu quả là kì khôi, chỉ xếp đội ngũ, sau đó chạy bộ, chạy chướng ngại vậy. Giờ thêm trò đào hầm như chuột. Các lão binh của quân Hà Tĩnh nhìn vào đều chê cười.

- Đúng là chết cười, cái lũ này không học chạy trốn thì học đào hầm chui rúc.

- Con mẹ nó, lũ này chưa đánh nhau đã nghĩ chạy rồi. Quân đội kiểu gì đây nhỉ.

- Chả biết kiểu gì nhưng chúng ngày nào cũng có thịt với trứng ăn đấy.

- Nghĩ cũng thèm giá như chúng là là quân Cán hải Úy thì sướng nhỉ.

Mặc kệ tiếng chê cười, tân quân Cán Hải Úy vẫn luyện tập, họ đã học được cách tuân thủ mệnh lệnh tuyệt đối, xấu hổ thì xấu hổ nhưng vẫn tập chung hoàn thành mục tiêu huấn luyện.

Thủy binh thì lại khác, đây là 500 người suất sắc nhất được tuyển chọn từ những người cũ. Sau đó được phân phó lên các chiến hạm tiến hành luyện tập. Điểm quan trọng đó là hơn mời nhân vật lạ mặt đang tiến hành huấn luyện họ. Đi kèm hơn mười người này là 50 thân binh tinh nhuệ như hùm như beo. Hóa ra mười kẻ này là hải tặc thộc hạ của Hồng Tú Ninh được Diêu Thiếu mời đến làm giáo quan thủy quân. Không phải Diêu thiếu không mời được giáo quan Đại Nam mà là do Quang Cán Hải Úy chót chém gió với Phan lão sư rằng thủy thủ của hắn rất mạnh. Nếu như nhờ quan binh Đại Nam huấn luyện binh sĩ thì đổ bể hết cả.

Hơn một tháng qua đi các thủy binh tiến bộ cực lớn, vì phương pháp huần luyện trước đó của Diêu thiếu khiến cho đám người này rất quy củ, tuân mệnh lệnh tuyệt đối vậy nên việc huấn luyện sau đó là cực nhanh với hiệu quả kinh người. Lúc này đây mọi người mới hiểu rõ triết lý luyện binh của Diêu Thiếu. Hắn luyện ra một cơ sở vững chắc để các binh sĩ này co thể dễ dàng chấp nhận đào tạo chuyên sâu trong thời gian ngắn nhất.

Hơn một tháng huấn luyện thì không thể nói là có thể tham chiến được, nhưng để điều khiển chiến thuyền thì dư sức rồi.

Nhưng nói đến tiến bộ thì hạng nhất vẫn là các pháo binh. Pháo thủ Đại Nam hằng năm tập bắn đạn thật 3 lần, mỗi lần 2 viên. Tính ra mỗi năm chỉ bắn được 6 phát pháo. Thế nhưng Diêu thiếu yêu cầu pháo binh Hải doanh tập bắn liên tục. mỗi người ít nhất cũng bắn đến 30 phát pháo rồi, lần này Diêu thiếu đốt đủ gần một vạn lạng bạc khiến người ta thổn thức không nguôi. Tính ra pháo binh Cán doanh coi như là lão pháo binh luyện tập 5 năm của Đại Nam rồi, nhưng quá trình bắn 30 phát đạn này là liên tục vậy nên trình độ tiến bộ rất cao. 5 năm lão pháo thủ Đại Nam không thể đem so sánh cho được. Xét đi xét lại cuối cùng vẫn là kinh tế quyết định chiến tranh.