Chương 20: Hợp Tác Sâu

Người đăng: KennyNguyen

Nhìn Quỳnh nương tức giận bừng bừng Diêu thiếu càng đắc trí mà cười ha ha.

- Trần gia ta gia tài bạc triệu, lợi dụng các ngươi ta có cơm ăn sao? Các ngươi thì có thứ gì… á à không đúng Dương cô nương có rất nhiều thứ nha…

Diêu thiếu dương mắt hổ mà rà soát một lượt thân thể Quỳnh nương, ánh mắt của hắn đầy tính xâm lược một cách trần trụi. Vậy nhưng Quỳnh nương không hề sợ hãi.

- Hi hi… ngươi nói cái khác ta còn tin… nếu chỉ vì tấm thân bồ liễu như ta mà Diêu thiếu bỏ ra cái giá ấy thì không đáng tin. Ta cảm giác Diêu thiếu không phải hạng vì nữ nhân mà hỏng đại sự.

Lúc này thì Diêu thiếu tự lấy đá mà đập chân mình rồi. Hắn cố tình đùa cợt Quỳnh nương lại khiến nàng càng hiểu rõ hắn hơn.

- Được rồi không đùa dai nữa chúng ta nói chính sự. Thật ra cuối cùng thì nhà ta cũng là thương nhân mà thôi. Mà đã là thương nhân thì không thể cân nhắc lợi ích, lợi có cái lợi xa có cái lợi gần. Nói cho cùng hai nhà chúng ta hợp tác thì đôi bên cùng có lợi phải không nào. Loại bỏ hết hải tặc, chỉ còn hai nhà thu bảo kê đó là món lợi kích sù. Còn nói về cha ta mới nhậm binh không đủ binh lực thì quá buồn cười, nhà ta có người, có tiền. Ít nhất ta có thể huy động 3 ngàn nông nô là binh cho cha ta tại Quảng yên. Súng pháo đạn dược ta có thể mua, thuyền chiến thì ta có thể đút lót để triều đình phân cho vài chiếc. Mọi sự vạn cát không phải sao?

- Không đúng không đúng… có cái gì đó không đúng ở đây mà nhất thời ta không nghĩ ra. Ngươi bố cục rất lớn, cả nhà hai cha con ngươi rất tinh minh. Không thể bỏ một cái giá lớn như vậy chỉ để thu bảo kê thuyền thương nhân…

Diêu thiếu nói hưu nói vượn nhằm che dấu mục đích thực sự, còn Quỳnh nương là một nữ nhân thông minh đến tuyệt đỉnh, nàng không phải là người dễ bị lừa phỉnh. Đang lắc lắc cái đầu đáng yêu bỗng nhiên hai mắt Quỳnh nương lóe sáng.

- Hai cha con ngươi muốn tạo phản, không tạo phản thì ít nhất sẽ tự lập… ha ha ha… ta nói đúng chứ.

Mặt Diêu thiếu tối sầm hai mắt hắn ánh lên hàn quang lạnh ngắt. Hôm nay nếu đàm phán không thành thì căn phòng này chỉ có một người đi ra mà thôi.

- Ta đổi ý rồi, người thông minh thường chết sớm và chết rất thảm… nhất là nữ nhân… Do đâu mà ngươi nghĩ ra được.

- Uy uy ngươi muốn giết người bịt miệng, ha ha, tiểu nữ tử thân liễu yếu đào tơ, xin công tử thương sót. Ha ha ha ha. Diêu thiếu tự tin ăn chắc ta?

Lúc này quyền chủ động lại vào tay Quỳnh nương, vậy là nàng liền lập tức phản công trêu đùa Quang Diêu.

- Thật có ý định sát nhân diệt khẩu, nhưng ta lại đổi ý rồi, ta muốn đẩy ngã ngươi lên giường biến ngươi thành nữ nhân của ta, đời này kiếp này dùng sự thông minh của ngươi phục vụ ta.

- Ha ha tiểu oan gia ngươi còn trưởng chưa đủ.

- Vì đâu ngươi cho rằng cha con ta muốn làm nghịch sự như vậy.

- Đơn giản thôi, ngươi và cha ngươi là người thông minh, thời thế Đại Nam không yên ổn, người thông minh thì luôn tìm cách tránh hung tìm cát. Ngươi bố trí lớn như vậy, lại chịu tiêu nhiều tiền tài như vậy, vốn không giống cách làm của thương nhân. Vì số vốn ngươi bỏ ra chưa chắc đã kéo lại được nếu chỉ dựa vào việc thu tiền bảo kê. Vậy ra ngươi phải có mưu đồ khác, thời loạn thế muốn bảo vệ mình chỉ có là quân đội nắm trong tay, nhưng ngươi lại dám cấu kết cùng Hải Khấu như ta, lại là dư đảng Thái Bình Thiên Quốc dị bang. Vốn dĩ hành động này đã không coi triều đình vào trong mắt. Một võ tướng thông minh, có binh quyền, lại không coi triều đình vào trong mắt thì không tạo phản cũng tìm cách tự lập. Ta nói có đúng không tiểu oan gia.

Diêu thiếu trầm ngâm, người con gái này quả thật quá suất sắc. Bản thân Quang Diêu hắn cũng không có mấy phần chắc chắn có thể chế ngự được.

- Ta đồng ý.

Đang trầm tư suy nghĩ thì bỗng nhiên Quỳnh hoa không đầu không đuôi lên tiếng.

- Hợp tác vui vẻ.

Diêu thiếu cũng không hàm hồ mà đáp lời. Thật ra bố trí của Quang Diêu còn lớn hơn nhiều so với Quỳnh nương tưởng tượng. Suy nghĩ của một mật vụ thời hiện đại không phải một chút thông minh của cô gái này có thể đoán ra.

- Ta tên Dương Tú Ninh.

- Tại hạ Trần Quang Diêu tự Tân Nguyên ra mắt Tú Ninh quận chúa.

- Ngươi bao nhiêu tuổi mà đã có tự…. Tú Ninh rất kinh ngạc mà hỏi. Dù cho Diêu thiếu to cao, suy nghĩ trưởng thành, nhưng khuôn mặt kia quyết không vượt quá 14 tuổi a.

- Tại hạ năm nay 16, cũng đã đến lúc nhập sĩ rồi ( làm quan)- Diêu thiếu cười bí hiểm.

- Ha ha cười chết ta… thì ra khai khống tuổi mua quan vị … tiểu nữ cam bái hạ phong Trần công tử Trần Tân Nguyên đại công tử của ta. Ha ha…

Diêu thiếu thật sự hơi bực mình, nữ nhân này đùa rất dai. Cũng có lẽ nàng đang cố gắng trả thù, hoặc có thể cũng đang cố gắng chứng tỏ mình có năng lực.

- Thể hiện thông minh trước bằng hữu là bánh ngọn, thể hiện thông minh trước kẻ thù là thuốc độc. Chính vì vậy đôi khi Tú Ninh cô nương chũng phải giả ngu đôi chút.

Nghe câu nói thâm thúy này Tú Ninh cũng yên lặng lại, nàng biết Quang Diêu là muốn tốt cho nàng mà thôi.

- Vậy chúng ta là bằng hữu hay kẻ thù?

- Chúng là minh hữu, nhưng trên đời có câu nói không có minh hữu hay địch nhân vĩnh viễn chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Thế nên chúng ta có thể trở thành bằng hữu thực sự khi chúng ta hợp tác “sâu”.

Diêu thiếu như cười như không thể hiện bộ dạng thế ngoại cao nhân mà nói một câu, nhưng hắn nhấn mạnh một chữ “sâu” rất rõ. Tú Ninh thì không nghe ra ý tứ vì những câu nói trăng gió kiểu này là ở thế kỉ 21.

- Sâu như thế nào.

- Rất sâu.

- Tóm lại là sâu bao nhiêu?

- Rất rất sâu… phải lên giường mới đo chính xác được. Nói đến đây thì Diêu thiếu dâm đãng cười ha ha khoái trí.

Tú Ninh biết minh mắc hỡm nên xấu hổ không thôi, quả thật nàng hận không thể xé toạc miệng tên thiếu niên hỗn đản trước mặt.

- Súng này ngươi mua từ đâu?

Biết không nên đùa dai nữa nên Diêu thiếu cũng chuyển đề tài.

- Chúng ta có quen một thương nhân Mỹ quốc tên Robert Grant hắn bán cho chúng ta những vũ khí này. Nhưng giá cả không phải rẻ, chúng ta không mua được nhiều, Khẩu súng trong tay ngươi là rẻ nhất giá 30 lượng.

Dcm rau má đậu xanh, nghe đến cái giá này Diêu thiếu tí ngất. Ba mươi lượng cái đốn sắt vụn này. Mà lại còn rẻ nhất.

- Vậy ngươi trang bị cho thủ hạ là loại súng nào?

- Chúng ta không có nhiều tiền nên chỉ có thể mua 150 khẩu súng loại như thế này giá 90 lạng đó.

Trong tay Tú Ninh đang cầm một khẩu Colt revolving rifle có hoa không quả, đúng thật la nếu để một người thời đại này chọn lựa thì Colt revolving rifle có thể bắn liên tục 6 viên đạn thì họ sẽ cảm thấy rất thần kì rất hùng mạnh. Biết thì biết như vậy nhưng Diêu thiếu không vạch trần, để cho hải tặc quá mạnh mẽ không phải là cách hay. Minh hữu thì minh hữu nhưng cần phải khống chế trong tay mới an toàn.

- Các ngươi biết hắn ở đâu tên thương gia Robert người Mỹ quốc ấy.

- Hắn hiện giờ đang tại Hương Cảng, chúng ta cũng có vài người tại Hương Cảng ta có thể giúp ngươi liên lạc.

- Cảm ơn Tú Ninh cô nương, quả thật tại hạ cũng có việc đi Hương Cảng, coi như một công đôi việc vậy. Còn chuyện Thiên địa hội ngày mai ta sẽ cho người đưa năm ngàn lạng tới.

- Cái này… cái này không cấn… chúng ta là minh hữu, chuyện này chúng ta làm giúp.

Tú Ninh không ngờ đối phương sảng khoái như vậy mà lúng túng, nhớ lại lúc nãy trả giá từng xu làm Tú Ninh hơi xấu hổ.

- Cái gì ca thiếu riêng tiền không thiếu, minh hữu càng cần rạch ròi chuyện tiền bạc. Mong bên Tú Ninh cô nương sớm báo tin tốt lành.

…………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Ngày 3 tháng 10 âm lịch năm Tự Đức thứ 10 ( 1960). Ven bờ biển Lục Thủy ( Vịnh Hạ Long ngày nay) một đoang thương thuyền gần ba mươi chiếc mênh mông cuồng cuộn tiến vào. Từ xa các đài quan sát cùng các trạm canh dọc bờ biển đang hết sức căng thẳng. Đầu năm nay tình hình thật không quá yên ổn ở Bắc Kỳ, khởi nghĩa cũng như giặc cỏ nổ ra khắp nơi. Người chết rất nhiều, châu huyện bị công phá không ít, quan binh bị giết cũng không phải chuyện hiếm gặp nữa rồi.

Các binh sĩ của Quảng Yên tỉnh có hai ba loại. Một đó là quân biên giới đóng tại phía bắc luôn đề phòng quân Đại Thanh cũng như các thế lực phương Bắc khác như Vua Tráng, Vua Miêu, hay Thái Bính Thiên Quốc quân, đây là bộ binh khá tinh nhuệ, nhưng nhiệm vụ của họ quá rõ ràng nên không bao giờ được tự tiệ dời khỏi biên giới với mọi tình huống trừ khi có phê chuẩn của hoàng đế Đại Nam.

Bộ phận thứ hai là quân địa phương các phủ, huyện, về đơn vị xã thì không có quân thường trú vì đây là cấp đơn vị quá bé, tại đây đứng đầu là các Cai tổng ( ông cai). Quan chức của triều đình chỉ phân ra tới phủ, huyện, từ tổng (xã) trở xuống do người dân tự lựa chọn cử ra quản trị. Tổng gồm có vài làng hay xã, có một cai tổng và một phó tổng do Hội đồng Kỳ dịch của các làng cử ra quản lý thuế khóa, đê điều và trị an trong tổng. Nhìn chung, cơ cấu hành chính của các tổng, xã được tổ chức khá chặt chẽ để triều đình dễ dàng quản lý và phản ứng mau lẹ khi có sự biến xảy ra.

Đạo quân thứ ba rất đặc biệt đó là quân phòn thủ biển. Nhánh quân này trực tiếp đóng trên địa bàn cơ sở của phủ hoặc huyện, nhưng lại có quyền lực và trách nhiệm cả trên bộ và dưới biển. Đây là đạo quân dường như kết hợp cả Thủy bộ lục chiến. Đạo quân này thuộc quyền quản lý trực tiếp từ Tuần Phủ Quảng Yên.

Đại Nam và Đại Thanh có một điểm khá khác nhau về cách sử dụng văn võ hai bên quan viên. Các quan chức đứng đầu tỉnh đều do chính quyền trung ương trực tiếp bổ nhiệm, và thường là võ quan cao cấp. Trong khi đó Đại Thanh thường là quan văn đứng đầu các đơn vị hành chính lớn. Sự khác biệt này cũng không có gì khó lý giải. Trung Hoa mà một quốc gia quá sức rộng lớn. Một tỉnh của họ có diện tích bằng cả Đại Nam Quốc. Người đứng đầu một tỉnh của Đại Thanh nếu có quyền nắm binh mã trong tay thì khác gì một hoàng đế nhỏ trong lòng Đại Thanh. Điều này quyết không thể được vì nguy cơ ủng binh tự lập hay binh biến quá cao. Thêm vào đó Trung Hoa là một tập hợp các vùng miềng khác nhau rất lớn về tư duy, văn hóa. Vậy nên sự li khai là rất dễ, nếu để võ quan đứng đầu đơn vị hành chính lớn thì quả thật bất hợp lý. Vậy nên tại Trung Hoa muôn đời các triều đại quanh đi quẩn lại vẫn là văn trị võ. Đại Việt thì khác, Đại Việt ngàn năm lịch sử của họ là chiến đấu chống lại sự xâm lăng của giặc Bắc. Vậy ra tinh thần thượng võ của Đại Việt là không có gì sánh bằng. Không thượng võ thì dân tộc nhỏ bé này mất nước lâu rồi. Nhưng nói vậy cũng không có nghĩa rằng Đại Việt không coi trọng văn quan, văn quan có tài Đại Việt đời nào cũng có. Nhưng vì hoàn cảnh địa lý nhỏ hẹp dễ quản lý cùng với tình hình đất nước luôn phải dè trừ ngoại xâm nên các triều đại Của Đại Việt vẫn là võ quan có thể quản địa phương, từ đó việc phản ứng chiến tranh sẽ nhanh và hiệu quả rất cao.

Nói vậy lại quay về tình hình bờ biển Lục Thủy và Quảng Yên tỉnh lúc này. Đội quân phòng hộ bờ biển của Quảng Yên quả thật hữu danh vô thực. Triều đình đặt trọng tâm phòng thủ bờ biển vào tỉnh Hải Dương( Hải Phòng cùng Hải Dương hiện tại) vì đây là nơi phòng thủ chiến lược của cả miền Bắc, Thông qua hệ thống sông, cửa biển tại Hải Dương quân địch( nếu có) sẽ nhanh chóng tến sâu vào bắc Kỳ một cách nhanh chóng bằng đường Thủy. Do đó lúc này có một quân cảng cực lớn được nhà Nguyễn xây dựng đó là quân cảng Hải Ninh thuộc Sông Cẩm và hệ thống phòng ngự nơi này được gọi là Hải phòng sứ.

Còn về Quảng Yên thì vị trí quân sự không thực sự quan trọng nếu so ra, vậy nên quân phòng thủ bờ biển nơi đây hữu danh vô thực, họ không có cảng biển lớn cũng như cảng quân sự. Chỉ có một số thương cảng kết hợp quân sự như cảng Vân Đồn xong quy mô cũng ở mức vừa phải. Về thủy quân thì đã từ lâu lắm rồi Quảng Yên không có sự đầu tư mới từ triều đình, Thuyền bè cũ nát, mười chiếc chỉ còn lại một hai có thể sử dụng, mà toàn là loại tuyền bé, nói đến tuần duyên bờ biển cũng khó chứ đừng nói đến tác chiến. Do vậy đoàn quân phòng ngự bờ biển Lục Hải cuối cùng lại gần như bộ binh chiếm đa số.

Lúc này đây một đội tàu quy mô lớn thình lình xuất hiện ven biển Lục Hải địch hay thù chưa phân biệt thử hỏi quan binh có hãi hùng hay không? Vì không có đủ chiến thuyền nên Thủy quân Vân Đồn coi như phế, người ta có tận ba mươi mấy thuyền ngươi dám đem mười mấy cái thuyền ghẻ ra nghênh chiến không. Vẫn biết đoàn thuyền này số lượng lớn là thương thuyền, vậy nhưng lác đác trong đó không có it chiến thuyền đó. Cái thời buổi nhiễu nhương này thương thuyền cũng không phải dễ bắt nạt, những tấm vải bạt đang che phủ hàng hóa kia biết đâu lật lên lại là họng pháo. Điều này thì không ai nắm chắc.

Sở dĩ binh sĩ dọc Lục Hải khiếp vía vì Bắc Kỳ quả thật đang rất loạn. Tại Thái Nguyên quân Tam Đường (Quảng Nghĩa Đường, Lục Thắng Đường, Đức Thắng Đường) đã làm loạn trở lại. Sau khi Nguyễn Đăng Giai Tổng Đốc Hà Ninh ( Hà Nội và Bắc Ninh) kiêm sung lược Kinh Ninh Thái ( Bắc Ninh + Thái Nguyên) và Lạng Bằng ( Lạng Sơn và Cao Bằng) chết thì không còn ai khống chế được quân Tam Đường nên chúng lại làm loạn. Quân Tam Đường đã không cố thủ rừng rú mà ngang nhiên chiếm một phủ ba huyện tại bắc Thái Nguyên, nghe đâu quan binh bị chém giết không dưới 500 người, tri Phủ, tri huyện cũng bị trảm thủ gây hoang mang cực lớn cho Bắc Kỳ.

Triều đình mới dẹp yên được khởi nghĩa của Lê Duy Cư, Cao Bá Quát thì đến năm nay Lê Duy Phụng lại dựng cờ khởi nghĩa. các nhóm giặc cỏ ở khắp Bắc Kỳ như Hải Dương, Bắc Ninh, Sơn Tây, Thái Nguyên, Tuyên Quang, Thanh Hoá, Nghệ An cũng như hải tặc ngoài biển ủng hộ nhiệt liệt, lan rộng khắp Bắc Kỳ. Lúc này lòng dân lòng quân Bắc Kỳ bàng hoàng không thôi, thế nghĩa quân cực lớn, thanh thế kinh người. Không biết bao nhiêu phủ nha, châu huyện bị công phá, quân triều đình tử thương vô số. Quan trọng nhất lần này có sự tham gia của Hải tặc khiến cho “nghĩa quân” có được lực lượng thủy binh. Đây là một đám nghĩa quân rất có tổ chức và toàn diện với thủy bộ binh kết hợp.

Chính vì tình hình này nên một nhóm thuyền lớn tập trung tại Lục Hải biển gây nên sự hoang mang không kể hết cho binh sĩ nơi đây.