Chương 192: Tiệc Tối

Người đăng: KennyNguyen

Tất nhiên việc xuất hiện bất ngờ của Diêu thiếu tại lâu đài Bismarck khiến cho nơi này không thể nào tổ chức được những bữa tiệc long trọng như dạ tiệc khiêu vũ v.v…. Nhưng Diêu thiếu thật sự không quan trọng lắm việc này. Thật ra hắn cũng cảm thấy không có dạ tiệc mới thoải mái, đỡ phải gặp những chuyện nhức đầu.

Thành ra theo như gợi ý của Diêu thiếu thì chỉ cần một bữa tối đơn giản mang tính chất gia đình là được rồi, không cần có thêm khách khứa gì cả. Vậy là bữa tối với 7 thành viên chính của gia tộc Bismark cùng Diêu thiếu cứ thế được diễn ra, tất nhiên không khí có hơi gượng gạo một chút khi Maria xuất hiện.

Gặp lại Maria trong bữa tối thì Diêu thiếu cũng quá choáng váng. Nàng làm gì còn vẻ năng nổ đầy sức sống như khi hai người gặp nhau ở buổi dạ tiệc khiêu vũ. Gương mặt hốc hác thấy rõ, hai mắt hơi trũng sâu và nàng cũng không còn vẻ bầu bĩnh đáng yêu trước kia nữa. Nói thật chỉ mới 3 tuần qua nhưng đúng là Diêu thiếu khó có thể nhận ra là Maria trước kia.

Chỗ ngồi trong bữa ăn cũng khá là “tinh ý”, không ngờ Diêu thiếu lại ngồi cạnh Maria, đây cũng có lẽ là thâm ý của vị phu nhân kia. Bà cũng nghĩ thoáng ra nhiều, không cần biết trước kia Diêu thiếu hoang đường như thế nào, nhưng ngày hôm nay hắn đã bắt tàu đi đến tận Bismarck lâu đài thì đó đã là thành ý thực sự rồi. Đánh người chạy đi không ai đánh người chạy lại cả. Biết quay đầu lại thì mọi chuyện cũng vẫn có thể bàn bạc lại.

Diêu thiếu cũng cảm thấy hơi chạnh lòng, hắn nghĩ rằng trong thời gian qua mình cũng hơi quá đáng. Tin đính hôn đã loan báo khắp nơi mà đến tận 3 tuần lễ hắn không hề gặp Maria một lần, đó chính là sự vô tâm của bản thân hắn. Nếu Diêu thiếu thể hiện thái độ thì tất nhiên sẽ không gây nên những hiểu lầm vô vị đến như vậy đó. Mà chính Diêu thiếu cũng hiểu được những tin đồn kia ảnh hưởng khốc liệt như thế nào đến một co gái trẻ như Maria. Nhưng dù có là vậy thì Diêu thiếu cũng không thể ngờ nổi Maria lại trở nên “tàn tạ” như vậy trong một thời gian ngắn như vậy.

- Maria, anh xin lỗi em nhiều.

Nhân lúc mọi người trên bàn tiệc không để ý thì Diêu thiếu nhẹ nhàng thì thào một câu chỉ đủ cho Maria nghe thấy. Bữa tiệc đã diễn ra được một lúc rồi nhưng Maria cũng chưa có ăn được một chút gì, nàng dùng dao nĩa như đang chơi đùa thức ăn trong đĩa vậy…. Cảm giác như là có người ép nàng ra đây ngồi vậy.

Maria hơi kinh ngạc ngước mắt nhìn vào Diêu thiếu, ánh mắt của hai người trong phút chốc chạm vào nhau. Maria cảm nhận được sự trân thành trong đôi mắt đên sâu thẳm đầy bí ẩn của người đàn ông to lớn trước mặt. Cô chỉ ưm một tiếng rồi gật nhẹ đầu. Không ai biết được cô gái trẻ đang nghĩ gì nhưng ít nhất nàng cũng bắt đầu ăn những miếng nhỏ.

Maria cũng không yên lặng nữa, nàng cũng bắt đầu to nhỏ thầm thì nói chuyện cùng Diêu thiếu. Tất nhiên một người đàn ông trưởng thành cộng cả số tuổi hai đời lên đến quá 40 như Diêu thiếu sẽ có thừa hiểu biết và kinh nghiệm để khiến một cô gái trẻ vui vẻ lên.

Lúc này chỉ thấy thi thoảng Maria che miệng cười vui vẻ hơn nhiều, bỗng nhiên không khí bữa tiệc trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

- Diêu thủ tướng, nghe nói ngài đang chuẩn bị một đạo quân để thu hồi Wietze?

Người lên tiếng là phu nhân Johanna đây là vấn đề mà vị phu nhân này quan tâm nhất vào lúc này sau chuyện hạnh phúc của con gái. Thấy được Maria vui vẻ lên thì nàng cũng yên tâm mà chuyển đề tài về vấn đề trên.

- Vâng, tôi đang tích cực huấn luyện 4 ngàn tân quân, theo dự tính 2 tháng tới sẽ tiến về Wietze. Phu nhân cứ gọi tôi là Diêu thôi là được rồi, chẳng bao lâu tôi còn phải gọi Phu nhân mà mẹ vợ rồi mà… ha ha…

Diêu thiếu muốn cho không khí thêm một chút gắn kết nên hài hước một câu. Câu nói thẳng thắn này làm cho Maria xấu hổ không thôi, gương mặt nàng đỏ lửng lên chỉ trong một nốt nhạc vậy. Quả thật Diêu thiếu quá trực tiếp rồi khiến cho Maria lóng ngóng không thôi. Nhưng trong lúc đang bối rối nhất thì một bàn tay ấm áp cầm lấy bàn tay nhỏ bé đã hơi gầy cò của nàng. Một cái nắm tay truyền cảm tòa bộ sự yên bình, bảo vệ, niềm tin, và có cả chút thành ý trong việc bồi đắp tình cảm. Tuy là hành động vụng trộm dưới tấm khăn bàn nhưng lại là hành động lãng mãn trong khung cảnh này. Và giọt nước mắt cứ thế tự nhiên lăn trên hàng mi giống như hạnh phúc, như bao nhiêu uất ức bấy lâu được gạt bỏ. Có đôi khi những hành động nhỏ, trong những khung cảnh đặc biệt lại có hiệu quả hơn ngàn vạn những hành động lãng mạn nhất mà các tay cứng tình trường có thể nghĩ ra.

- Hay quá, vậy tôi gọi anh là anh rể luôn. Anh rể ở lại đây bao lâu vậy, tôi rất muốn học cách bắn cung tên của người Phương Đông, anh có thể dạy tôi không.

Ngồi đối diện là cậu con trai út của Otto von Bismarck, tên này là Wilhelm von Bismarck năm nay mới 12 tuổi mà thôi. Tên này là một tên cuồng si những giá trị hiệp sĩ thời trung cổ, hắn thích những thứ như kĩ xảo thương kiếm, cung tên. Đây là là mơ mộng của một đứa trẻ mới lớn về cái tinh thần hiệp sĩ trung cổ. Nhưng lúc này là thời đại của vũ khí nóng nên những thứ như cung kiếm kĩ thuật bị lãng quên mất hết rồi.

Lúc này Phổ quốc đang dộ lên phong trào Á Đông sau khi có những thành công ngoài sức tưởng tượng từ các thương vụ cũng như quân sự tại Đông Nam Á. Chính vì vậy một phong trào về Á Đông huyền bí được bơm lên đến mức vượt quá giá trị thật của nó. Những thứ kí bí, xa lạ luôn được con người tò mò nhất. Và Wilhelm von Bismarck là fan cứng của các kỵ sĩ Đông Á cưỡi ngựa bắn tên lúc này vẫn thịnh hành tại Châu Á đấy. Diêu thiếu anh rể tương lai đến nơi thì hắn nghĩ ngay đến cái ý nghĩ tiếp cận này.

- Tôi sẽ ở đây làm phiền mọi người vài ngày. Ba tuần qua tôi ngâm mình trong phòng thí nghiệm cũng sắp mục hết cả cơ thể rồi. Cậu lai đây tôi kiểm tra cơ bắp xem có thể bắn tên chưa nào.

Diêu thiếu cũng không ngại ngùng lễ tiết mà đứng lên ra hiệu cho Wilhelm đi đến để hắn kiểm tra. Trong câu nói của Diêu thiếu cũng có rất nhiều thông tin, thứ nhất hắn khẳng định 3 tuần vừa qua hắn chỉ có quanh quẩn trong phòng thí nghiệm mà thôi, cái thứ tin đồn vớ vẩn kia là không có. Thứ hai hắn nguyện bỏ qua công việc bận bịu mà ở đây đến vài ngày thì đó đã là thành ý quá lớn rồi.

Wilhelm von Bismarck nhảy cẫng lên vui vẻ, hắn vẫn muốn được luyện cung kiếm nhưng toàn bị ép buộc học lịnh sử, xã hội v.v..gì gì đó giống như cha và anh trai. Họ cũng sợ Wilhelm von Bismarck còn nhỏ đao kiếm không có mắt rất nguy hiểm đó.

- Được lắm cơ bắp cũng không quá kém, nhưng cậu không thể dương cung cứng được, nhưng yên tâm ngày mai tôi sẽ chế tạo cho cậu một cây cung có thể sử dụng được.

Diêu thiếu kiểm tra qua Wilhelm một chút rồi đưa ra kết luận, nói thật trẻ con Tây Âu lúc này tố chất cơ thể tốt hơn người Châu Á quá nhiều. Wilhelm có thể kéo được cung mềm rồi, nhưng Diêu thiếu sợ hắn cơ thể chưa phát triển nếu kéo quá mạnh sẽ gây tổn thương cho gân cơ nên muốn chế tạo cho hắn một chiếc cung riêng biệt vậy.

Phu nhân Johanna mặc dù không muốn lắm nhưng thấy con trai quá hào hứng nên cũng không muốn ngăn cản nhiều. Nhưng nghe thêm câu tiếp theo thì vị phu nhân này quả thật hơi hoang mang rồi.

- Anh rể, nghe nói các chiến binh Đông Á đều là bậc thày về dùng kiếm, không biết anh có thể dạy tôi không.

Diêu thiếu lắc đầu.

- Kiếm thuật của chúng tôi là để giết người, không phải để biểu diễn, học cần thời gian dài và rất cực khổ, đôi khi là nguy hiểm, cậu không nên học vào lúc này.

Diêu thiếu nói là thật, kiếm thuật của hắn rất hung hãn và ác độc, nó rất có ảnh hưởng đến tâm lý của người học. Tên nhóc này mới 12 tuổi, tâm lý chưa vững vàng rất dễ bị ảnh hưởng sau này. Diêu thiếu không muốn dạy hư hắn.

Câu trả lời của Diêu thiếu khiến phu nhân Johanna thở phào một cái nhưng khi ngẫm nghĩ lại thì toàn bộ căn phòng nhiệt độ bỗng nhiên hạ xuống nhanh chóng. Câu nói kiếm thuật dùng để giết người của Diêu thiếu là kèm theo cả sát ý nồng đậm mà chỉ có những lão tướng xa trường đao thật gươm thật mới có thể sinh ra được. Điều này để trấn nhiếp tên nhóc em vợ khiến hắn bỏ đi ý tưởng điên cuồng. Nhưng chính điều này khiến cho toàn phòng không khí lạnh băng, họ nhìn Diêu thiếu như ác ma từ địa ngục chui lên vậy. Đến cả Maria cũng trợn mắt kinh ngạc, nàng không thể ngờ được người thanh niên hiền hòa, nồng ấm, điển trai có hơi vẻ hiền lành này lại có một mặt như vậy. Thật ra mọi người bị cái danh Thủ tướng, thái tử quá lấp lánh của Diêu thiếu mà quên đi thân phận tướng quân của hắn. 5 năm đến thế giới này là năm năm chưa ngưng nghỉ hắn sống trên lưỡi đao viên đạn. Mà 12 năm kiếp trước thì hắn lại càng là chìm nổi cùng ám satsm giết người, súng đạn, nắm đấm, máu và xương. Một người như vậy mà nói là hiền lành thì….

Nhưng sự trấn nhiếp của Diêu thiếu lại không có tác dụng với tên nhóc Wilhelm :

- Tôi học được, anh rể, anh dạy tôi nhé.

Lúc này tên nhóc đã bám dính lấy Diêu thiếu rồi. Nhìn biểu hiện của phu nhân Johanna Diêu thiếu chỉ biết cười khổ.

- Được rồi, đến khi nào cậu có thể cầm thanh gỗ 1,5 kg chém liên tục được 500 cái thì tôi sẽ dạy kiếm thuật cho cậu.

Đây là một yêu cầu vô lý với một cậu bé 12 tuổi, chưa làm thì nghĩ là bình thường nhưng nếu thực sự cầm cây gỗ lên rồi thực hiện thì có thể thấy được đây là một nhiệm vụ bất khả thi. Nhưng Wilhelm hưng phấn vô cùng, cậu ta nắm chặt tay quyết tâm mà đi về chỗ, có lẽ hắn sẽ cố gắng một thời gian cho đến khi biết được đó là một nhiệm vụ không thể thực hiện nổi. Nhưng cách tập này cũng không có hại, nó chỉ có tốt cho sức khỏe mà thôi nên Diêu thiếu cũng không ngại.

Lúc này để xoa bớt không khí thì phu nhân Johanna lại hỏi Diêu thiếu.

- Diêu, cậu tổ chức nhánh quân đến 4000 người thì không biết có quá tốn kém không. Vùng Wietze quá nhỏ?

Ý của phu nhân Johanna rõ ràng, vì cả quân đội của lâu đài Bismarck mới chỉ có 2 ngàn người mà gia tộc Bismarck đã diu trì khá vất vả rồi đó. Không biết vì sao một vùng nhỏ như Wietze mà Diêu thiếu lại tổ kiến nhiều quân đội đến vậy.

- Phu nhân, tổ kiến nhánh quân cũng không quá tốn nhiều tiền tầm 1 triệu £ mà thôi. 4 ngàn người là cần thiết, đánh Wietze thì dễ dàng nhưng phòng ngự các quý tộc phương bắc dòm ngó thì cần một số lượng quân lớn duy trì.

Diêu thiếu là nói điêu. Hắn tổ kiến quân đôi nhiều để sau đó sẽ đem một phần nhánh quân này đi chiếm bán đảo Ba Tư khai thác dầu. Thái Nguyên đã không đủ người kéo đi rồi, nơi đó còn có Pháp quốc, Lý Chấn, ngay cả Huế cũng cần phải đề phòng, Diêu thiếu rút không ra được quân. Chính ra nhóm 3 ngàn hải tặc của Dương Tú Ninh mới là nhân tuyển tốt nhất nhưng con mẹ nó lũ này chạy mất rồi vậy nên Diêu thiếu chỉ có thể vận dụng quân lính người Đức mà thôi.

Nhưng thông tin 1 triệu £ tổ kiến quân đội 4000 người khiến cho cả dòng họ nhà Bismarck bị đập choáng. Cái vùng Wietze chiếm xong rồi thì thu thuế không biết bao lâu mới hòa được số 1 triệu Bảng. Quan trọng là số quân này còn cần nuôi, cần thay đổi trang bị v..v… 1 triệu chỉ là con số ban đầu mà thôi. 1 triệu bảng đập lên 4000 người chẳng nhẽ Diêu thiếu muốn dát vàng lên người bọn rồi lôi ra chiến trường? Quả thật Diêu thiếu nổi tiếng tài đại khí thô khắp Phổ quốc rồi nhưng việc đầu tư 1 triệu £ cho 4 ngàn quân vẫn khiến cho những người ở trong căn phòng này chịu không nổi đả kích điên cuồng như vậy.