Người đăng: KennyNguyen
Chiến sự tại Bắc kỳ đang cuống cuồng diễn ra thì tại Huế tình hình vẫn còn chưa đến mức rồi loạn, ít nhất người dân thành Huế vẫn chưa cảm thấy chiến tranh tới gần, chuyện cuốc gia đại sự thôi để cho các đại quan lo liệu đi. Hào chung với không khí bình lặng của dân thường thì biệt viện bên cạnh dòng sông Hương thơ mộng cũng không khác là bao. Vẫn êm đềm lặng lẽ cũng như hết sức thong thả, lão già ngồi câu cá. Một bóng đen bỗng nhiên nhẹ nhàng xuất hiện bên cạnh lão giả khom người mà thưa.
- Thưa chủ nhân, quân Vạn Ninh tấn công Hải Dương, dẫn quân chặn đứng được quân Pháp tại Gia Lâm, Thái Bình, Hưng Yên, tình thế đang dằng co nơi đó. Trương Đăng Quế bị Pháp quân bắt được trong thành Hưng Yên.
Lão giả bỗng giật mình đán rơi cần câu xuông nước.
- Vạn Ninh quân tấn công Hải Dương vào ngày bao nhiêu?
- Dạn, dạng sáng ngày 28 tháng 9
Lão giả không còn chút nào vẻ thông dong và thay vào đó là sự sợ hãi vô cùng.
- Vậy thì Vạn Ninh ít nhất đã xuất binh vào ngày 27. Chúng đã biết trước Pháp tấn công Hà Nội. Lập tức bí mật dọn nhà, thiêu hủy hết các đầu mối liên quan.
Tên mặc hắc y đứng kế bên khẽ dạ một tiếng rồi định bước đi. Nhưng lão giả lại lên tiếng.
- Đổi cho ta bình rựu khác, đi rồi thì ít nhất cũng phải tiễn biệt nơi này chứ…
Cũng không bao lâu thì người thanh niên mặt ngọc mặc áo lựa mỏng xuất hiện. Lần này hắn bước chân thong dong, tự nhiên ,à còn thêm vài phần kiêu ngạo. Chẳng phải là các tướng quân cường cuốc Pháp cũng cúi đầu mà nghe mưu kế của hắn sao, tưởng tượng lại vẻ mặt kinh ngạc của cái gọi là ban tham mưu quân viễn chinh Pháp mà tên thanh niên mặt ngọc lại mỉm cười. Đúng là hàng giá áo túi cơm mà.
- Thưa thày con đã tới ạ.
- Con vừa cập bến sao? Đi đường có vất vả không? Tự dót cho mình một chén đi.
Vẫn là thói quen cũ, người thanh niên mặt ngọc rót cho mình một chén rượu quế hoa tửu như thường lệ. Hắn nhấp một ngum nhỏ rượu thanh rồi nhẹ nhàng trả lời.
- Dạ con vừa xuống thuyền đã bí mật đến nơi đây ạ, được lo việc thiên hạ cùng thày thì con không cảm thấy vất vả chút nào.
- Việc lần này con làm tốt lắm, có lẽ con cũng nên về nhà rồi, chuyện nơi này đã chắc thành công. Ở cái nơi như man hoang chi địa này quả là tội cho con.
Lão già rất từ ái mà nhìn học trò cưng của mình. Hắn chính ra sẽ là đại tài tử ở quê nhà. Chỉ vì phục vụ gia tộc, phục vụ tổ chức mà phải theo cái thân già của lão đến đây, quả là tội nghiệp cho hắn lắm. ÁNh mắt của lão giả đã nói lên điều này, và người thanh niên cũng nhìn ra.
Người thanh niên dập đầu lạy lục:
- Con muốn ở bên chăm sóc thầy, lo lắng chuyện thiên hạ cùng thày.
Lão giả từ ái mà vuốt ve bờ vai của tên thanh niên.
- Con có đại tài, quê nhà còn có chuyện trọng đại chờ con đó. Nơi này chẳng bao lâu chúng ta cũng sẽ rời đi thôi. Con về trước lo lắng chuyện cho thày cũng phải đạo.
Người thanh niên nghe như vậy thì lạy lục không thôi nhưng trong lòng lại vui vẻ vô cùng, hắn nhớ phương bắc thơ mộng với mưa bay lất phât, với bông tuyết trắng ngần. Thật hắn không chịu nổi con người xa lạ cùng hoàn cảnh nơi đây.
Một lát sau người thanh niên cũng rời đi, lão già bỗng nhiên trào ra hai hàng lệ : “ Đường về nhà con đi mạnh giỏi”.
Chiếc kiệu gấm lắc lư đi trong đêm tối. Người thanh niên mặt ngọc khấp khởi trong lòng vì mong ngóng ngày về quê nhà. Khấp khởi vì lại sắp được gặp lại hồng nhan tri kỉ, Tiểu Kiều hãy đợi anh về.
Nhưng bỗng chốc người thanh niên cảm thấy hơi buồn ngủ một chút, có lẽ là do mệt mỏi đường dài ư? Không phải, đừng nhìn hắn là một thân thư sinh văn nhược, từ sáu tuổi hắn đã được gia tộc bồi dưỡng võ kĩ, một thân võ công không nói là xuất thần nhập hóa thì cùng là đăng phong cực hạn rồi. Một chuyến đi Manila thì có gì là khó khăn đâu.
Là mê hồn tán, là thuốc mê trong rượu, chỉ có một cách này mới có thể giải thích mà thôi. Tại sao lão sư muốn đán thuốc mê hắn, đơn giản lúc này hắn mới hiểu được về nhà ý là gì. Khốn nạn, có lẽ thân phận của hắn đã bị lộ tẩy, cần phải bị thanh trừng. Hắn đã từng thanh trừng không biết bao nhiêu người nên quá rõ việc này rồi. Tiếp theo đó chính là sát thủ sẽ xuất hiện ngay thôi. Nên nhớ một thân công phu như hắn muốn thần không hay quỷ không biết mà hạ thủ thì khó vô cùng. Đây là kinh đô Đại Nam nếu động súng nơi này thì cả đám đừng ai yên ổn, chỉ có cách động võ mà thôi.
Nhưng độc có ba phần mùi, ngay cả hạc đỉnh hồng cũng có thể ngửi ra vị. Rượu hoa quế tuy có mùi nồng lắm nhưng với cao thủ như hắn thì chẳng có loại độc nào cho vào rượu có thể qua mắt được đấy, chỉ có bỏ thuốc mê vào khiến cho hắn mất đi sức lực thì mới có thể dễ dàng phái cao thủ ám sát đấy.
Tận dụng lúc vẫn còn chút lực lượng người thanh niên vội kẽ nói với kiệu phu.
“ Tiểu Vũ, hôm nay có người muốn giết ta, lúc này ta lao ra ngoài, các ngươi vẫn cứ như bình thường đúng tốc độ mà di chuyển”
Bốn kiệ phu đều là dòng chính của người thanh niên, họ chỉ trung thành với người thanh niên này mà thôi. Kiệu phu có tên là Tiểu Vũ thì thào đáp lại:
“ Có chúng tiểu nhân đây không ai làm hại được công tử”
Người thanh niên lắc đầu:
“ người đến các ngươi cản không được, chỉ có ta vô kì bất ý thoát đi mới là thượng sách, các ngươi thoát ra không cần tìm ta. Tìm cách trở về nhà, báo với Tiểu Kiền, nếu 1 tháng sau ta không về thì không cần chờ nữa”
“Công tử….”
“ Đây là mệnh lệnh..”
Người thanh niên thân thủ nhẹ như cánh ve lợi dụng một góc tối mà lao ra ngoài kiệu gấm. Hắn vượt tường như một con báo đen mà thoát đi. Kiệu hoa vẫn tiếp tục di chuyển với tốc độ như thường.
Trong bóng tối một tiếng cười khẽ:
“ Khá lắm đường đệ, nhanh như vậy đã làm ra ứng đối, nhưng kiệu không thay đổi mà cước lực, sức bả vai và cả cán kiệu đều không có lực.. há há.. giấu đầu hở đuôi rồi. Đuổi theo giết hết mấy tên kiệu phu đi, để mình ta đi nói chuyện cùng đường đệ than ái được rồi”
Bóng đen hắc y nhân nhẹ nhàng lên tiếng, một tiếng dạ khe khẽ vang lên, mười hắc y nhân lao vù vù vào đêm tối bám theo các kiệu phu.
Thanh niên mặt ngọc vượt tường lợi dụng bóng tối và lao đi trong đêm, bãi bồi bên dòng sông Hương thơ mộng, hắn muốn mượn con sông để thoát đi dấu vết may ra có thể sống sót. Chỉ cần tìm được một căn thuyền của người Ngư dân, cho thêm vài đồng bạc là có thể tự mình trôi theo dòng ra cửa biển. Đến lúc đó hi vọng được lực của thuốc mê sẽ qua đi thì mọi việc đại cát.
Cố lê bước chân nặng như chì với cặp mắt lờ đờ vì buồn ngủ tên thanh niên lết từng bước bên bãi sông.
“ Bốp.. bốp… bốp..”
- Tam đệ rất là khá, trúng mê hồn tán mà còn có thể trèo tường vượt vách đến tận nơi đây. Muốn theo sông mà trôi ra biển không biết đường huynh có thể giúp đệ sao.
Người thanh niên cười thảm.
- Thôi Minh Chương, không ngờ là con chó ngươi đến đây muốn lấy mạng ta sao, một con chó cả ngày chỉ có thể làm “ảnh” của ta mà cũng có cái gan này?
Tên hắc y nhân từ từ cởi ra khăn che mặt:
- Đường đệ, tử nhỏ ngươi là thiên tài, là ngôi sao sáng mà che mờ tất cả, nhưng vậy thì sao, cuối cùng kẻ làm “ảnh” như ta vẫn là người cười cuối cùng. Từ nay gương mặt này sẽ bước ra ngoài ánh sáng mà không còn là ảnh nữa… đường đệ, lên đường mạnh giỏi sao.
Kiếm đã ra khỏi vỏ, ngày 5 tháng 9 lúc này trăng còn chưa có tròn, cả một vùng tối đen như mực bỗng nhiên như bị cắt phá bởi ánh sáng trắng lóe lên kia.
“keng”
Một tiếng vang rền rã, kiếm chiêu bị đánh bay, trên tay người thanh niên mặt ngọc không biết từ lúc nào đã có một thanh thiết phiến.
- Ngươi….
Người hắc y nhân hơi biến sắc… nhưng hắn lại một lần nữa tấn công…. Đêm nay không yên tĩnh. Bên bờ sông có hai kẻ đang chém giết nhau hết sức đặc sắc.
Trên quan lộ hướng bắc lúc này một chiếc xe ngựa trông hết bình thường đang chạy, bên trong xe đang ngồi đó với quần áo khá sang trọng của viên ngoại điển hình lại chính là tên coi cửa của biệt viện. Lúc này tên coi cửa đang run như cấy sấy bời người đánh xe ngựa không ngờ lại là lão giả câu cá lúc này đang hóa thân thành một lão nông phu đánh xe rất bình thường.
“ năng lượng của Vạn Ninh quả thật rất lớn, không ngờ đến nội bộ Pháp quân cũng có nội gian. Minh Thanh đã bị lộ thì chúng ta cung rất nguy hiểm, tốt nhất là rời đi ngay và xóa hết một liên hệ..”
Đây là câu nói của lão giả cho Thôi Minh Chương trước khi lão lên đường. Lão có hơi kinh hãi và bất ngờ về năng lượng của Vạn Ninh rồi. Làm cái việc như lão thì mọi uy hiếp dù là nhỏ nhất phải bóp chết từ trong trứng nước.
Cũng trong đêm này tại một quả đồi đất bên con lộ kéo từ Hưng Yên vào địa phận Hải Dương. Một ngàn quân Vạn Ninh đã đào hào xây công sự và thủ chết nơi này. Quân pháp đã đổ bộ khá nhiều, hơn 3 ngàn người tại Hưng Yên. Cho dù quân Vạn Ninh với cách đánh du kích có thể cầm chân quân địch, kéo lại tốc độ quân địch nhưng chung quy chúng vẫn có thể tiến về Hải Dương. Đến lúc đó Diêu thiếu Diêu tướng quân của họ sẽ hai mặt thọ địch, sẽ bị cô lập như cá trong chậu ở Thái Bình, Kiến Xương. Vậy nên đội quân 1 ngàn người Vạn Ninh quyết định không thể lui hơn được nữa. Họ sẽ cố thủ ở cao điểm này cho đến khi Diêu thiếu có thể rút lui an toàn. Thông tin tình hình họ đã cử người gấp gáp báo cho Diêu thiếu rồi, chính vì vậy mà công việc của họ là liều chết để tranh thủ thời gian cho Diêu thiếu bứt ra khỏi 6 ngàn địch mà chạy về Hải Dương.
1 ngàn người này đã không có ý định hi vọng sống trở về. Phía sau họ là Vạn Ninh, là gia đình, là người thân, mà Diêu thiếu chính là Vạn Ninh, có Diêu Thiếu mới có Vạn Ninh. Cho nên họ thà rằng mình chết đi cũng không để cho Diêu thiếu bị tổn hại.
Trần Văn Vũ vỗ vai một binh sĩ tươi cười hỏi:
- Có sợ hãi sao?
Người thanh niên nhe hàm răng trắng trong đêm mà cười vang.
- Thưa Đại Tá, tôi không sợ, chết là cùng, giết một tên Tây hòa vốn, giết hai tên Tây có lời. Có Diêu Sái, Cán Soái, cẩu tử nhà tôi lại được đi học, lại lớn lên, lại được cầm súng chiến đấu cho Diêu soái, không lo đói, không lo rét.. không lo giặc cướp.
Trần Văn Võ cau mày.
- Anh mới có con sao?
Người chiến sĩ binh nhì quân đội Vạn Ninh cười bẽn lẽn gãi đầu.
- Trước khi xuất quân vợ tôi đau bụng sanh, cũng không biết con trai hay gái, chưa có đặt tên.
- Ngươi lui về tuyến sau.
Trần Văn Võ lên tiếng.
- Không, tôi không bỏ anh em, không bỏ đồng đội. Tôi không muốn con tôi lớn lên mang cái danh có cha hèn nhát trên đầu.
Trần Văn Võ muốn nói gì đó nhưng mở miệng ra mà không thốt được lời nào. Hắn túm chặt vai người thanh niên binh sĩ mà nói như rít trong hàm răng.
- Chúng ta sẽ chiến thắng, chúng ta sẽ trở về. đến lúc đó dắt ta về nhà xem mặt thắng chó con nhà ngươi.
- Rõ thưa Đại Tá.