Chương 3: Xuyên Trở Về 3

Tiết trời cuối xuân năm 1967, đại học trên toàn quốc đều bị dừng hoạt động lại hết, phía trên lại đề xướng chủ chương là những thanh niên trí thức phải xuống nông thôn để rèn luyện, trấn Hồng Nhai cũng nghênh đón sinh viên đại học và học sinh cao trung xuống nông thôn rèn luyện do chính phủ phê duyệt.

Tống Chiêu Đệ cũng không có khả năng lại trở về thành phố để đi học. Không ngăn nổi con trai năn nỉ, một lần nữa mẹ Vương lại nhờ người đi Tống gia đề thân. Còn nhắc đến việc một khi Tống Chiêu Đệ gả tới Vương gia, bọn họ liền tìm người quen biết để sắp xếp cho Tống Chiêu Đệ đến trấn trên dạy học.

Tống Chiêu Đệ có chút do dự, tuy nhiên, quả thực là cô chướng mắt người Vương gia, liền không có đồng ý.

Cha Tống, mẹ Tống cũng không buông bỏ được đứa con gái từ nhỏ đã thông minh, lớn lên lại thi đỗ học, mang đến vinh quang cho gia đình, bây giờ còn ở trong thôn làm cô giáo dạy trường tiểu học, có thể kiếm thêm công điểm về nhà.

Tống gia lại một lần nữa lấy lý do Chiêu Đệ còn bé để đẩy lùi mối hôn sự với Vương gia. Vương gia cũng nhìn ra được Tống gia không muốn kết thân cùng bọn họ.

Trong một lần Vương Đắc Quý ở trấn trên đụng phải Tống Chiêu Đệ liền đối với cô nhớ mãi không quên, phát thệ là nếu không phải cô thì sẽ không cưới vợ. Cha mẹ Vương gia cũng vì con trai, đi cầu xin người em Vương Đắc Quý ra mặt giúp đỡ.

Chủ nhật, ngày 10, tháng 9, năm 1967, chú Vương đạp xe đạp tới thôn Tống nhỏ.

Người trong thôn nhìn thấy ông thì đều cười tươi, rối rít hỏi có phải tới giúp Vương Đắc Quý làm mối hay không.

Nét mặt già nua của ông Vương đỏ rực, muốn tiếp tục đi lại sợ người trong thôn cảm thấy ông là đang chạy mất dạng, liền xuống xe nói ông chỉ có một người cháu trai này mà thôi, nếu không phải là Tống Chiêu Đệ thì cháu trai sẽ không cưới vợ, ông cũng không có biện pháp, chỉ có thể đích thân chạy đến đây một chuyến.

Dân trong thôn lại nó với Vương Đắc Quý, Tống gia có khách tới chơi, chính là dì họ của Tống Chiêu Đệ, từ thành phố Tân Hải tới.

Ông Vương gia lại không tin có sự trùng hợp như vậy, liền dắt xe đến trước cửa của Tống gia, nghe được từ bên trong truyền tới tiếng nói phổ thông, thông qua khe cửa mà nhìn vào bên trong, ông thấy được một người phụ nữ ăn mặc rất chỉn chu đẹp mắt, không giống là người trong thôn. Vương Đắc Quý thấy vậy, cũng không có đi vào, trực tiếp dắt xe đi, tính toán ngày khác lại tới.

Trước kia, chồng của Triệu Ngân chết đi, bà ta liền tái giá đến Chung gia ở thành phố Tân Hải. Khi vừa gả đến Chung gia, Triệu Ngân đối xử rất tốt với hai đứa con riêng, về sau khi mang thai cũng không bạc đãi hai anh em nhà Chung gia. Nhưng khi bà ta sinh được một đứa con trai, trong vòng một tháng liền đem anh em Chung gia đuổi tới nhà ông bà nội, cái gì gọi là trở mặt vô tình, anh em Chung gia coi như là trực tiếp được trải nghiệm qua.

Tục ngữ nói câu “Tiểu tử choai choai ăn nghèo lão tử”, anh em Chung gia lớn lên bị mẹ kế đuổi tới nhà ông bà nội, mà hai ông bà già nhận được tiền lương hàng tháng cũng không đáng bao nhiêu, hai anh em nhận thức được điều đó nên cũng không dám ăn hết sức, thường xuyên đói tỉnh lúc nửa đêm phải dậy uốn nước bù vào.

Một năm sau, anh cả Chung lên mười sáu tuổi liền đi học nghề ở xưởng quần áo quốc doanh, cũng không có bao nhiêu tiền lương, nhưng cũng tốt hơn nhiều vì hai anh em không cần phải siết chặt thắt lưng quần hay nửa đêm phải dậy uốn nước bù vào nữa. Mà người em thứ hai của Chung gia cũng không thua kém, được biết lên đại học không cần mất học phí, trường học còn đưa thêm tiền, liền cố gắng học tập để thi đỗ vào đại học hằng hải Tân Hải.

Mùa thu năm đó, thư thông báo trúng tuyển đã được gửi đến, Triệu Ngân cuối cùng mới quan tâm đến hai đứa con riêng của chồng này, lập tức đem anh em Chung gia mang về nhà ở. Đáng tiếc, anh em Chung gia đã sớm bị mẹ kế làm cho quá đau lòng.

Ở nhà dùng xong bữa cơm trưa, một lần nữa hai anh em lại trở về nhà của ông bà nội.