Chương 26: Gửi Tới Cậu, Người Của Quá Khứ (1)

Growww !!

!?

Một tiếng hống nghe vô cùng rợn người truyền thẳng vào trong tai, làm tôi không khỏi bởi vì thế mà hoảng hốt mở to mắt của mình ra, khi mở mắt tiến vào trong mắt của tôi chính là một bầu trời đỏ rực tựa như máu tươi.

Màu sắc của đỏ nhuộm đỏ cả không trung nó khiến tôi cảm thấy không khỏe lắm, tôi có thể cảm nhận được bên trong bầu không khí một sự âm trầm cùng với nặng nề khiến người phải khó thở.

“Nơi này là…”

Khi nằm dậy tôi liền cảm thấy, cái nơi này có chút gì đó nhìn nó vô cùng quen thuộc.

“Lẽ nào là giấc mơ lần đó!?”

Rất nhanh, tôi nhận ra đây cảnh tượng vô cùng tương tự với cái giấc mơ kỳ quái trước đó.

“Không, không đúng, một giấc mơ kiểu gì cũng không thể nào lập lại tới tận hai lần.”

Tôi rất nhanh lắc đầu, lập tức phủ nhận cái ý tưởng đó.

Hửm!?

Bỗng nhiên, một bóng người mặc áo trắng xuất hiện trong tầm mắt của tôi, khi nhìn kỹ lại tôi nhận ra bóng người đó, chính là anh chàng đẹp mã nói nhiều ở giấc mơ lần trước, anh ta vẫn là như cũ đứng ở cái vị trí vách núi đó, vẫn là cái bóng lưng đó.

– Ấy! gọi như vậy cũng không đúng lắm, xét về dáng vẻ cùng với cái phong cách ăn mặc độc đáo như vậy thì ở trong thế giới ‘Chúa Tam Thi’ này, chỉ có thể chính là hắn ta, nhân vật chính ‘Hạ Nhật Thiên’ mà thôi.

Nhận ra giấc mơ cũng không hẳn là giấc mơ, tôi sẽ tạm thời gọi đây là tiên tri mộng vậy, gọi như vậy cũng coi như cũng hợp lý nhỉ, bởi vì lần nào hở mà tôi nằm ngủ liền đều sẽ luôn gặp chiêm bao về cái cảnh tượng tương tự như thế này.

Còn về liệu đây có thực sự là một giấc mộng về điềm báo của tương lai hay không, thì tôi cũng không nắm chắc nữa, ở trong này nó có quá nhiều ẩn tính, vô vàn những câu hỏi mà chính bản thân tôi không tài nào mà tự mình giải đáp hết được.

Tôi cần thời gian, nhưng liệu, tôi thực sự đủ có thời gian sao?

“Yo! Lại gặp lại rồi!”

Ôm trong lòng vô vàn những câu hỏi những nghi vấn, tôi chậm rãi bước lại gần ‘Hạ Nhật Thiên’ rồi rất chi là thân mật chào hỏi với người ta.

“…”

Không ngoài dự đoán, hắn vẫn kiệm lời như thường lệ, cơ mà đây cũng là biểu hiện bình thường thôi, một khi ‘Hạ Nhật Thiên’ đã kéo cái mũ trùm che mặt của mình lại rồi thì cái tên này, đến cả trò đùa nó là như thế nào cũng không biết nữa là.

Cơ mà, không biết là tôi gặp ảo giác hay không, mà vóc người của ‘Hạ Nhật Thiên’ hình như là có chút ‘nhỏ xinh’ thì phải, hiện tại hắn nhìn lùn hơn so với ở trong giấc mơ mà tôi đã nhìn thấy hắn lần trước.

“Hahaha vẫn âm trầm như thường lệ nhỉ.”

Không giống với Hạ Thiên Vũ, tôi đối với ‘Hạ Nhật Thiên’ thực sự nắm quá mức rõ ràng, tính cách của hắn như thế nào tôi đều nắm chắc trong lòng bàn tay, đồng thời nhân vật chính trong hình dáng của ‘Hạ Nhật Thiên’, ngược lại khiến cho tôi cảm thấy có một chút gì đó thân thiết, vậy nên tôi không chút sợ hãi trên mặt nở một nụ cười chậm rãi bước tới tiếp cận ‘Hạ Nhật Thiên’.

“Chà ~ Bọn quái vật này, không hổ họ nhà là sâu, vẫn là đông nghẹt như vậy.”

Khi đứng sóng vai với ‘Hạ Nhật Thiên’, tôi đưa mắt nhìn xuống ở phía dưới vách núi bầy quái vật tựa như làn sóng triều vậy, không ngừng đổ xô tranh đua nhau để có thể tiến trong đại địa, tiến hành xâm chiếm cướp đoạt mọi thứ trên vùng đất của con người.

“Phải, vẫn đông nghẹt… như thường lệ ..”

Làm tôi chấn kinh hơn chính là ‘Hạ Nhật Thiên’ vậy mà đã đáp lại tôi, theo tôi biết về ‘Hạ Nhật Thiên’ theo bình thường cái tên này trừ khi cảm thấy là cần thiết ra, không thì sẽ không thường đáp lại ai cả.

Càng kinh dị hơn nửa chính âm thanh của ‘Hạ Nhật Thiên’ nó lại không nghe giống với giọng nói của một người đàn ông chút nào, nó rất thanh thúy và vô cùng dễ nghe, tựa như thể âm thanh của đại tự nhiên đang hát bài ca hát ru vậy ấy, khiến người nghe phải mê say với nó.

!?

Tôi giật mình đồng thời vô cùng kinh hãi, tôi vội vàng xoay đầu nhìn lại liền nhìn thấy một màn chấn kinh cái tâm hồn nhỏ bé của tôi.

“Lại gặp lại rồi, Nguyễn huynh.”

Nhận thấy ánh mắt của tôi, ‘Hạ Nhật Thiên’, chậm rãi kéo xuống chiếc mũ trùm đang che giấu đi phân nửa phần trên khuôn mặt của mình.

Thiên Vũ!?

‘Hạ Nhật Thiên’ lúc này đang đứng trước mặt tôi, đã không phải là ‘Hạ Nhật Thiên’ nữa rồi, mà chính là cô bé mà tôi mới biết vài ngày gần đây, Hạ Thiên Vũ, chỉ là bộ dạng của cô bé có chút hơi khác biệt.

Thiên Vũ tại đã cao lớn hơn một chút, khí chất cũng thay đổi hoàn toàn không còn trẻ con ngây thơ tinh nghịch nữa, mà đã trưởng thành hơn, đồng thời u buồn hơn, ưu sầu cùng với chết lặng, tựa như đã không còn ý nghĩa sống nữa.

– Mà cũng đúng thôi, nếu Thiên Vũ chính là nhân vật chính rồi, thì việc phiên bản trưởng thành của cô bé đứng ở đây thay thế ‘Hạ Nhật Thiên’ cũng có thể hiểu được.

– Nhưng mà… Haizz..

Khoảnh khắc tôi nhìn vào trong đôi mắt của Thiên Vũ, nhìn thấy bên trong ánh mắt ‘cô bé’ đã luôn sáng ngời sức sống này đã vẩn đục cùng với chỉ có chết lặng, tôi không biết gì ngoại trừ việc thở dài trong lòng.

“Thế giới, cũng đã quá khắt khe với nhóc rồi.”

Cuối cùng tôi chỉ có thể nói như thế này, một lời chia buồn cùng thương tiếc với Thiên Vũ, biết rõ cốt truyện của ‘Chúa Tam Thi’, tôi biết ‘Thiên Vũ’ của hiện tại đã đối mặt với những điều gì, đã chịu những mất mát trải qua biết bao những đau khổ, chịu đựng những đau đớn lớn đến thế nào.

– Cứ nghĩ rằng, việc nhân vật chính trở thành nữ tính thì ‘thế giới’ ít nhiều gì sẽ nhẹ tay hơn, nhưng không nghĩ tới, nó không có gì thay đổi cả.

Với dòng suy nghĩ đó, tôi đưa mắt nhìn lại đứng bên cạnh không hề nhìn thấy nụ cười như thường lệ ở trên mặt Hạ Thiên Vũ, trong ấn tượng của tôi từ lúc gặp Thiên Vũ thì cái con bé này luôn luôn cười tươi, như thể đối với mọi thứ hiếu kỳ cùng với sung sướng thưởng thức đón nhận mọi thứ xung quanh, nhưng bây giờ nụ cười ấy đã không còn nữa.

Trong nhất thời, tôi trong lòng sinh ra một sự phẫn nộ, một cô bé đáng lẽ nên được yêu thương quý trọng, chứ không phải tiếp nhận cái gánh nặng khủng bố cứu vớt thế giới như thế này.

“Cũng không còn cách nào, nếu ta không đứng ra, vậy thì còn có ai có thể đứng ra chống lại được chúng đây, Hoa…Nguyễn huynh.”

Đưa mắt nhìn thẳng vào người chàng trai ‘nhỏ’ của năm nào, nay lại một lần nữa đứng ở bên cạnh mình, Thiên Vũ chậm rãi nói với tôi, tại cái khoảnh khắc Thiên Vũ quay đầu nhìn tôi trong nháy mắt đó, cái cặp mắt vô hồn của cô lóe lên sự hoài niệm.

“Thiên Vũ, nơi này, thực sự là nơi nào?”

Tuy rằng trong lòng vạn lần cầu nguyện đây không phải là sự thật, nhưng ở đâu đó ở sâu bên trong tôi đã sớm có câu trả lời rồi.

“Huynh cũng hẳn đã sớm biết rồi mà, phải, huynh đoán không sai đâu, nơi đây chính là ..tương lai.”

Bình thường thì Thiên Vũ sẽ trêu chọc tôi một phen rồi cười nhạo tôi nhát gan, nhưng đó là cô của ‘quá khứ’, hiện tại cô không rõ đã bao lâu rồi mình đã không cười lên rồi, đợi khi Thiên Vũ nói xong cô trong vô thức đưa mắt nhìn xuống bầy quái vật đang tàn phá thế giới ở phía bên dưới vách núi này.

– Chào mừng, đến với tương lai.. hỡi người của quá khứ.

Chứng kiến cái cảnh tượng này, Thiên Vũ ở trong lòng thầm nói.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Xem ra mọi suy đoán của tôi đều là sự thật, tôi thực sự có khả năng tiên tri, nhập mộng tiến hành tiên tri, tôi lập tức hỏi Thiên Vũ, nếu đây thực sự giấc mơ biết trước, nhưng vậy thì tôi chỉ cần làm rõ nguyên nhân sẽ dẫn tới những chuyện này từ đó tiến hành ngăn chặn lại nhằm không để cái ngày tận thế này xảy ra.

Tuy rằng bản thân tôi cũng đã sớm biết rõ rốt cuộc là cái gì đã dẫn tới cái hiện trạng này, nhưng mà, đó phải là đi theo ‘cốt truyện’ vốn có ở trong Chúa Tam Thi, hiện tại với sự xuất hiện của tôi một kẻ ở bên ngoài này cùng với sự thay đổi rõ rệt trong tuyến thời gian so với phiên bản nguyên gốc, thì liệu rằng những thứ mà tôi biết sẵn trong đầu, nó có thực sự thích hợp với hiện trạng này không nữa.

Bởi vì, hiệu ứng cánh bướm là cái thứ mà con người không thể và cũng không nên xem thường được, chỉ hơi lơ là một chút thôi thì ai mà biết được, liệu rằng nó sẽ có dẫn tới một hậu quả khủng khiếp gì sau này không.

“Không cần nghĩ nhiều quá Nguyễn huynh, đến bản thân ta cũng không làm được thì một người ‘từ bên ngoài’ như huynh, có thể làm được gì?”

Tựa như thể đọc ý tưởng của tôi, Thiên Vũ đã đưa ra đầu ngón tay của mình búng vào vùng trán của tôi, cô trực tiếp cắt ngang cái dòng suy nghĩ ở trong đầu tôi lại.

“…”

– Cũng phải nhỉ, lấy trình độ của mình, dùng cái gì để mà có thể ngăn chặn lại được các thảm họa cơ chứ.

Bản thân tôi cũng không phủ nhận những lời nói đó của Thiên Vũ, khi tôi tưởng tượng lại tại bên trong cốt truyện miêu tả về những khủng hoảng, những thảm họa tai ương mà các nhân vật ở trong truyện sau này sẽ phải đương đầu, mỗi một cái thôi cũng đủ để khiến con người ta rơi vào tuyệt vọng, tâm trí phát điên lên.

Nếu có thể sống sót thì coi như ngươi đã may mắn lắm rồi, chứ đừng nói đến việc nghĩ tới cái chuyện giải quyết bọn chúng, hơn nữa, tôi mỗi lần tỉnh dậy khỏi tiên tri mộng thì tôi hình như đều sẽ quên đi mất nội dung của giấc mơ, việc lợi dụng tiên tri mộng là điều không thể.

Khi nghĩ tới đó nhiêu đó, liền trong lòng tôi không khỏi có chút suy sụp cùng với tràn ngập sự thất vọng, tôi vô thức uể oải cúi đầu mình xuống.

“Sao thế? mới nhiêu đó liền đã chán nản rồi sao? thật không giống với huynh chút nào, thường thì huynh sẽ nhào lên cho ta một đấm, rồi sau đó sẽ lớn tiếng nói ‘cái gì mà không thể với không làm được hả? cứ đứng đó nhìn ta mà xem’ kiểu như vậy đấy.”

Nhìn thấy bộ dạng của tôi như vậy, không hiểu sao khuôn mặt vô hồn chết lặng của Thiên Vũ hơi nhúc nhích tựa hồ lộ ra một chút ý cười, nhưng nó rất nhanh liền biến mất trở lại cái khuôn mặt vô hồn trước đó.

Thần sắc trên mặt cô thay đổi thực sự quá nhanh, tựa như thể toàn bộ chỉ là ảo giác không hề xuất hiện ý cười nào trên cái khuôn mặt vô cảm đó của cô cả, mà tôi cũng bởi vì cúi đầu cho nên đã không nhìn thấy điều đó.

“Vậy thì nhóc thử nói xem, ta nên làm như thế nào đây!? không phải nhóc chính là thế giới người được biết tời là thông minh nhất và mạnh nhất thế giới sao!? Thử nghĩ cách nào đó cho ta xem đi!”

Nghe được câu đó của Thiên Vũ, tôi ngẩng đầu lên bực mình nói.

“Tất nhiên là có cách.”

Khi Thiên Vũ nhìn khi thấy được tôi bộ dạng chán nản của tôi không còn nữa, cô liền nói ra một câu vừa bất ngờ nhưng lại không hề ngoài dự đoán của tôi.

“Cách đó là gì!?”

Tôi vừa mừng vừa giận, rõ ràng là có biện pháp nhưng con bé đáng chết này cứ thích chơi trò úp úp mở mở, làm người ta sợ hết hồn.

“…”

Thiên Vũ vậy mà không hề nói một lời nào, cô chỉ là đưa mắt nhìn chằm chằm vào người tôi, bởi vì cái cách Thiên Vũ nhìn tôi rất là kỳ quái, cái ánh mắt đó khiến tôi cảm thấy mình tựa như thể không hề mặc quần áo vậy ấy, rất là kỳ quặc.

“Khoang đã!! Nhóc đừng có nói là, cái phương pháp mà nhóc muốn nói, là Ta!?”

Rất nhanh sau đó tôi nhận ra ý của Thiên Vũ là gì, điều đó làm tôi không khỏi giật mình mà đưa ngón tay chỉ thẳng vào bản thân.

“Phải.”

Thiên Vũ nhẹ nhàng gật đầu hồi đáp.

“Nhưng làm sao mà ta làm được chứ? tuy trước mắt chỉ là phỏng đoán mà thôi, nhưng mà, hình như mỗi khi mà ta ‘thức giấc’, thì đều sẽ quên sạch hết mọi thứ.”

Không rõ biện pháp Thiên Vũ muốn nói là gì, nhưng tôi không ngại trước tiên suy đoán ý định của Thiên Vũ, hiện tại thứ có khả năng nhất ở trên người tôi có thể giúp đỡ được ở trong cái tình huống này, thì chỉ có thể là ‘tiên tri mộng’ mà thôi, lợi dụng tiên tri mộng đây là cái khả năng có tính khả thi nhất mà tôi có thể nghĩ tới.

“Không vội, trước đó ta có một vài chuyện muốn nói với huynh.”

“…”

Thiên Vũ không thừa nhận nhưng cũng không lắc đầu phủ nhận, trước tiên cô trực tiếp tìm tới một khúc cây bị đốn hạ làm cái ghế, cũng không chê trên đó có dơ bẩn hay không rất chi là tùy ý ngồi xuống đó.

Mà tôi thì cũng chỉ im lặng mà làm theo cô bé này, ngồi xuống cái khúc cây nằm ở đối diện với Thiên Vũ, cùng với cô bé mặt đối mặt.

Không chỉ thế, tôi không biết rõ rốt cuộc có phải là vì cố tình muốn tạo bầu không khí hay không nữa, mà Thiên Vũ vung tay một cái liến biến ra một cái túp lều ở phía sau lưng mình, đồng thời còn tiện tay biến ra thêm một lửa trại nữa nằm ở giữa chúng tôi, dùng nó để sưởi ấm cái thân thể cùng với con tim đang dần trở nên lạnh lẽo của chúng tôi bởi cái bầu không khí rợn người ngập mùi máu tanh của xung quanh.

Ngọn lửa ngay khoảnh khắc được đốt lên, cái bầu không khí nó cũng thay đổi hẳn, tuy không rõ rốt cuộc là sao, nhưng tôi cảm thấy ngoại trừ cái cảm giác nặng nề tương tự như trước đó, thì hiện tại không khí xung quanh đã có thêm một chút gì đó cảm giác thần bí, sắc thái của huyền bí.

Không khí xung quanh làm tôi có cảm giác mình như thể sắp sửa được nghe kể truyện ma ấy.

– Không thể không nói, không hổ danh là ngươi.

Rõ ràng tình thế đang vô cùng nguy cấp, mỗi một giây trôi qua đều là rất quý giá, thế mà Thiên Vũ vẫn có thể ung dung đến lạ thường như vậy thì tôi chỉ trong lòng có thể nói điều này.

Kể cả khi đã bản thân trải qua rất nhiều thứ, thì cái tính tình ngáo ngáo như thể rất muốn ăn đòn và còn cố tình ngó lơ tính nghiêm trọng của sự việc của Thiên Vũ, nó vẫn không hề thay đổi một chút nào.

“Bây giờ, có thế nói rồi chưa?”

Thời gian là vàng bạc, tôi không rõ bản thân có thể duy trì cái tiên tri mộng này được bao lâu, nhưng suy xét từ kinh nghiệm nằm mơ tiên tri ở lần trước, có lẽ là không bao lâu nữa thôi, tôi sẽ ngay lập tức tỉnh dậy rời khỏi tiên tri mộng rồi sau đó quên hết sạch mọi thứ.

Với cái suy nghĩ đó, tôi lập tức thúc dục Thiên Vũ mau nhanh chóng nói ra cho tôi biết biện pháp.

“Chưa xong, vẫn còn thiếu một thứ.”

Với cái khuôn mặt xác nhận là hờ hững tựa như thể là một cái xác vô hồn, Thiên Vũ không có một chút thần thái nào ở trên mặt, chậm rãi đưa tay vào trong túi áo của mình rồi từ ở trong lấy ra một cái … cành cây?

Lại còn là chủng loại cành cây mà tôi có thể tùy ý nhặt được ở bất cứ chỗ nào.

Thật hả?

Thấy được cái cành cây, hai cái chữ này trực tiếp viết lên ở trên khuôn mặt tôi, ánh mắt của tôi lộ ra vô cùng nghiêm túc mà nhìn thẳng vào đôi mắt của Thiên Vũ, tựa như đang hỏi Thiên Vũ rằng cô đang đùa với tôi đó à.

Thiên Vũ nhận ra ánh mắt của tôi, khuôn mặt chết lặng của cô nổ lực bày ra cái biểu lộ ‘ta đang rất nghiêm túc làm vậy tựa như thể đang muốn nói với tôi rằng, mình không hề đang đùa giỡn gì cả.

Hiện tại tôi thực sự rất muốn đấm con bé này một trận lắm rồi, nhưng nếu không phải vì con bé biết phương thức để cứu thế giới thoát khỏi cái tình cảnh ngày tận thế này, tôi thề, mình đã sớm nhào tới và đánh cho con bé này một trận nhừ tử.

“Huynh đã có tự hỏi, tại sao bản thân lại có thể tiên tri chưa?”

Tựa như nhận thấy cái ánh mắt đang càng lúc càng trở nên hung ác của tôi, thái độ đùa cợt của Thiên Vũ lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, cô nghiêm chỉnh nhìn vào tôi mà hỏi.

!?

Câu hỏi này khiến tôi phải rơi vào tự hỏi, nhưng tôi nghĩ mãi cũng suy đoán không ra được nguyên do tại sao, cuối cùng tôi từ bỏ quyết định đi hỏi cái người được mệnh danh là thông minh nhất thế giới.

“Rốt cuộc là làm cách nào?”

“Nguyên nhân khá đơn giản, bởi vì huynh vốn không phải là người của thế giới này.”

Thiên Vũ cũng không dài dòng thêm trực tiếp nói thẳng ra nguyên nhân, nghe vậy tôi định phản bác lại, nhưng mà Thiên Vũ đã nhanh hơi tôi một bước, cô nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói như thế này.

“Ta biết huynh đang muốn nói, ‘đó là điều không thể nào, bởi vì người không thuộc về thế giới này có rất nhiều’ lời nói kiểu như vậy đi, ta biết huynh luôn không có một chút gì niềm tin với chính bản thân, nhưng mà Nguyễn huynh à, huynh có biết không, huynh rất đặc biệt, so với bất cứ ai trên đời còn phải vô cùng đặc biệt, kể cả là ta đi nữa thì cũng không thể so sánh bằng huynh.”

Cho nên, xin đừng xem nhẹ bản thân mình như vậy, Hoang.

Lời nói cuối cùng Thiên Vũ chỉ có thể thầm nói ở trong lòng, mà không thể nào nói ra.

“Hô ~ cảm ơn.”

Cảm động ư?

Tôi thừa nhận khi nghe Thiên Vũ nói như vậy tôi nói mình không hề cảm động thì tuyệt đối là nói dối, tôi vô cùng xúc động khi nghe cô nàng nói vậy với tôi, bởi vì cũng đã rất ..rất …lâu rồi tôi đã không có nghe thấy ai khích lệ tôi như vậy.

“Quay lại với vấn đề chính của chúng ta, như đã nói trước đó, cái phương pháp mà ta có thể nghĩ ra hiện tại, đó chính là huynh.”

Thiên Vũ khi thấy tôi cảm xúc cũng bình tĩnh lại rồi, cô liền tiếp tục bài giải thích của mình.

“Còn về cách thức để thực hiện, chính là nó.”

Ngón tay Thiên Vũ chỉ thẳng về phía chân trời phương xa, khi cô nói xong thì ngay lập tức có vô số những cây cột ánh sáng xuyên thủng bầu trời xuất hiện, theo sự xuất hiện của chúng nó thì dần dần tạo nên một cái trận pháp ma thuật khổng lồ, trận pháp nó đủ to lớn để có thể bao phủ toàn bộ cả hành tinh này.

“Là nó?”

Tôi nhận ra đó là thứ gì, không phải là thứ khởi động lại dòng thời gian sao? tôi nhớ là ‘Hạ Nhật Thiên’ từng nói thứ này sẽ gửi một thông điệp về quá khứ cho người có thể duy nhất có thể hiểu được nói, chính là bản thân hắn.

Hiện tại, Thiên Vũ cũng đang lặp lại cái điều tương tự mà ‘Hạ Nhật Thiên’ đã làm.

– Tựa như thể là một vòng luân hồi vậy ấy.

Nhưng mà, liệu rằng cái vòng tròn luân hồi này, nó sẽ có được một cái kết mãn nguyện không?

Khoảnh khắc nhìn thấy cái trận pháp ma thuật to lớn đó, tôi nháy mắt rơi vào tự hỏi cùng với lo lắng cho cái tương lai sau này.

“Xem ra, huynh quả đúng là đã từng nhìn thấy nó rồi.”

Thiên Vũ liếc nhìn bầu trời ma thuật kết giới rồi lại đưa mắt nhìn tôi, quan sát cái phản ứng không bình thường của tôi, cô liền chậm rãi nói.

Ít nhất thì ở người bình thường, nếu như lần đầu mà nhìn thấy cái ma thuật kết giới có quy mô to lớn như vậy, thường thì họ sẽ là có phản ứng như là giật mình hay gì đó đại loại là như vậy, chứ không phải là ủ rũ buồn sầu như tôi.

“Phải, đã một lần.”

Tôi không có giấu diếm gật đầu mà thừa nhận điều đó.

“Một lần sao…”

Khi Thiên Vũ nói ra cái lời này, tôi không hiểu sao lại nghe được đâu đó một cảm giác buông lỏng cùng với nhẹ nhàng từ trong lời nói của cô nàng, nhưng đồng thời, ẩn chứa một chút thống khổ.

Bởi vì điều đó đã chứng tỏ một điều, rằng thế giới đã có ít nhất một lần bị khởi động lại.

“Thiên Vũ?”

Mắt thấy Thiên Vũ phản ứng có chút kỳ quái, tôi do dự gọi cô.

“Trước đó ta đã khá do dự, nhưng hiện tại, sau những lời vừa rồi của huynh thì đã không còn nữa, bây giờ ta có ít nhất hai thành nắm chắc chắn cái phương pháp của ta có thể thực hiện được.”

Nhưng có vẻ như Thiên Vũ không để ý tới lời của tôi hoặc là nói cô có nghe thấy chỉ là không muốn đáp lại, lựa chọn bỏ qua lời nói của tôi, tiếp tục giải thích mục đích của mình.

Hai thành? Tức là 20% đúng không? không phải là nên 50 hay 100% gì đó hay sao mà lại là nói 20 cơ chứ? còn nữa, chỉ với cái tỷ lệ 20% lại đã nói là nắm chắc trong tay, như vậy thì cái tỷ lệ trước đó là bao nhiêu?

“Huynh biết cái thứ đó là gì mà phải không?”

Mặc kệ nội tâm hoảng hốt tựa như bão táp của tôi, Thiên Vũ khi đưa ngón tay chỉ thẳng vào trận pháp đang dần dần hình thành ở trên đỉnh đầu chúng tôi.

“Biết nó sẽ khởi động lại dòng thời gian và sẽ gửi một đoạn thông tin mã hóa trở về quá khứ đúng không?”

“Ừm.”

Nghe vậy tôi ngơ ngác gật đầu, trong lòng tự hỏi rốt cuộc Thiên Vũ đang định nói cái gì vậy.

“Hiện tại, ta sẽ thay đổi cấu trúc ma thuật cùng với thuật toán của nó lại một chút, lần này thay vì chỉ gửi một đoạn thông tin thôi, ta còn sẽ để cho nó gửi về thêm một thứ nữa.”

Càng nói Thiên Vũ giống như trở nên có chút kích động hơn, từng lời nói của cô có thể nhận thấy âm lượng trở nên lớn hơn một chút, tuy chỉ là một chút.

“Và đó là?”

Tôi lúc này vẫn còn có chút mơ hồ, tôi không rõ Thiên Vũ đang muốn nói gì với tôi.

“Là huynh, ta sẽ khiến ma trận gửi ‘huynh’ về quá khứ.”

Khi nói Thiên Vũ đưa cây gậy trong tay chỉ thẳng vào người tôi.

“Rốt cuộc là nhóc đang muốn nói cái gì? nhắc cho trước, ta không phải là người thông minh gì cho nên không tài nào hiểu rốt cuộc là nhóc đang nói vẹo gì luôn.”

Thiên Vũ càng nói nó càng khiến tôi đầu óc choáng váng, tôi thực sự không hiểu một lời nói nào mà Thiên Vũ đang cố nói với tôi.

Tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận do là mình quá ngu ngốc, cho nên mới không nghe hiểu, tất cả đều là do con bé này nói quá khó hiểu mà thôi, đúng vậy, là do Thiên Vũ nói quá khó hiểu, tuyệt đối không phải là do ta quá ngốc.

Khi nghe thì có lẽ sẽ cảm thấy tôi như đang rất chi là ‘câu trước đá câu sau’ vậy ấy, nhưng đây là sự thật, tôi thực sự không hiểu Thiên Vũ đang nói cái vẹo gì, lời cô bé nó có gì đó quá khó hiểu.

Bản thân tôi rất là tự tin về khoảng trí lực của mình, khi còn đang trên ghế nhà trường, thì trình độ học tập của tôi cũng là thuộc hàng ngũ của thí sinh đi dự thi olympic quốc tế đó.

Hoặc có lẽ, đây chính là sự khác biệt vốn có giữa một người bình thường với quái thai đi, là trình độ không thể nào có thể cùng so bì được.

“Nói cho đúng hơn, là ta sẽ gửi đoạn ký ức đang ‘nằm mộng’ này của huynh trở về quá khứ, gửi nó cho chính huynh của ‘quá khứ’ vừa lúc tỉnh dậy khỏi ‘tiên tri mộng’.”

“Do đó tránh thoát được cái kết quả ‘sẽ quên đi khi tỉnh dậy’, thay đổi nó thành ‘nhớ rõ khi tỉnh dậy’ về giấc mơ.”

Tựa hồ đã nhận ra tôi vẫn không nghe hiểu lời của mình đang nói, Thiên Vũ liền lập tức giải thích kỹ càng hơn cho tôi để tôi có thể nghe hiểu được ý của cô đang muốn nói.