Chương 20: Lá Chắn Tâm Linh

Chương 20: Lá Chắn Tâm Linh

Đương nhiên, những thứ đó toàn bộ đều là ảo giác, một hình ảnh không có thực do bộ não nhỏ bé đó xây dựng tạo ra, nhằm để phản ánh lại thứ mà người nhìn đang cảm nhận.

Do quá mức mãnh liệt cảm nhận đánh thẳng vào sâu trong bộ não, cùng với tự thân Thiên Vũ vô cùng tinh tế khống chế khí tức mà tạo ra dựng ra ‘bản chất’, nó khiến cho những ai đang nhìn thẳng vào cô bé đều sẽ từ trong tâm lý sinh ra ảo giác.

Trong hiện thực, Thiên Vũ thật ra vẫn nhẹ nhàng đứng yên ở nơi đó, không hề có biển máu và cũng không có tiếng kêu rên của oan hồn.

Cô bé chỉ rất là bình thường đứng ở nơi đó, dùng nồng đậm hứng thú ánh mắt để đánh giá ban đầu còn rất hăng hái tôi, kết quả tôi đã bị cái khí tức khủng khiếp đó dọa sợ tới mức mất đi cân bằng, cả người bịch một tiếng ngã thắng xuống mặt đất.

– Đáng chết, có cần thiết phải chênh lệch lớn như vậy không?

Tôi nhìn khoảng cách của mình cùng với Thiên Vũ chỉ không đầy năm mét, nếu bình thường năm mét khoảng cách không đầy một giây là tôi có thể bước tới thì ngay tại giờ phút lúc này, mỗi một bước nó với tôi không khác gì là đang leo lên ngọn núi cao tới vạn mét bao, vô cùng khó khăn hiểm trở.

Thừa nhận sát ý từ trên người Thiên Vũ đè ép lên người mình, cảm nhận lực áp bách khó có thể diễn tả, cho dù có muốn hay không tôi cũng vẫn không thể nào di chuyển được, dù di chuyển một chút ngón tay của mình cũng không được.

Hô ~

Đứng ở bên cạnh Hạ Vũ khi thấy tôi không thể nào di chuyển được dưới cái áp bách đó, cũng vừa có hơi thất lạc lại vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng cái áp lực từ trên người tiểu thư giải phóng ra Hạ Vũ cũng có thể cảm nhận được.

Tuy rằng không hề nhắm vào cô, nhưng bằng vào thực lực hiện có của mình, cô vẫn có thể thoải mái hoạt động trong cái không khí tràn đầy áp lực khó thở này.

‘Đáng tiếc…’

!?

Trong nháy mắt đó, khi nhìn tôi không có cách nào cử động, Hạ Vũ trong lòng có hơi thất lạc một chút, nhưng rất nhanh sau đó cô đột nhiên nhận ra tại sao mình vậy mà lại có suy nghĩ ‘bất chính’ như vậy, trong nháy mắt, Hạ Vũ không khỏi đỏ mặt hết cả lên vì xấu hổ cùng ngượng ngùng nhận ra ý tưởng của mình.

“Hihihi ~ Sao vậy Nguyễn huynh? sao lại nắm lý dưới đó rồi!? vừa rồi huynh không phải rất sung mãn lắm mà?”

Thiên Vũ cũng không quá ngạc nhiên khi thấy tôi nằm bẹp dí xuống đất bởi cái áp lực mà cô bé thả ra, vì cô bé biết rõ ngoại trừ có cái cơ thể hơn người ra thì tôi trên cơ bản chỉ là một người bình thường, không hề biết rõ phải nên làm như thế nào để có thể chống cự lại uy áp của một cường giả khi thả ra lực lượng tinh thần.

– Đáng chết!

Tôi nghe vậy cũng rất nghiến răng nghiến lợi không thôi, bỗng nhiên cảm thấy sinh thời mà không cho cái con bé này một quyền thẳng vào mặt, thì tuyệt đối chính là cả đời sinh mệnh tiếc nuối.

Với cái suy nghĩ đó, lấy ra hết quyết tâm, sử dụng mười hai thành cố gắng, tập trung tinh thần của mình lại.

Theo những gì tôi nhớ rõ trong thiết lập của ‘Chúa Tam Thi’ thì sức mạnh của Tu Giả, tất cả đều là xuất phát từ cái ý chí chống lại thiên địa, ôm cái tâm lý mệnh lớn bằng trời của bản thân, sẵn sàng đối diện với thiên uy, chiếm lấy quyền năng của nó, dù là trời có sập hay là núi có đổ thì cũng không chút nào sợ hãi, dũng cảm tiến thẳng tới chống lại nó ‘Cường Giả Chi Tâm’ hoặc là ‘thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn’.

– Cho nên, bước đầu tiên để có thể chống lại một Tu Giả, thì bản thân đầu phải có một nội tâm, một ý chí không bao giờ khuất phục trước bất cứ người nào, một cái tâm lý ngạo mạn tin tưởng mình mà là mạnh nhất và là ngoại lệ duy nhất không tồn tại cái thứ hai.

Với cái suy nghĩ đó, bỗng trong phút chốc tôi nhận ra được một điều, nói về ngoại lệ, thì từ góc độ nào đó, bản thân mình hình như gần như xem như là một đấng toàn tri rồi.

Bời vì tôi so với bất cứ ai trên đời biết rõ về thế gian, hiểu rõ về lịch sử ý nghĩa tồn tại của nó, so với bất cứ kẻ nào hiểu rõ quy luật đạo tắc của trời đất, so với bất cứ kẻ nào thấu hiểu thế giới đại thế, nắm giữ cả tương lai, biết thiên cơ rõ ràng như lòng bàn tay mình.

Bởi vì, ta chính là…một kẻ quan sát, tồn tại ‘độc giả’ đã đứng ở bên ngoài chiều không gian cao hơn, không nằm trong hiện thực không gian và thời gian của thế giới, hai mắt lạnh lùng mà đánh giá cả thế gian, quan sát chúng sinh muôn kiếp nhân sinh trong câu chuyện.

Ửm?

Thiên Vũ đột nhiên cảm nhận được một cảm giác kỳ quái từ Ý Lực truyền tới, tựa hồ chàng trai đối diện bỗng trở nên khó mà có thể chạm tới, tựa như cả hai không còn nằm cùng một thế giới, phần lớn sức mạnh của Ý Lực của cô dùng dể đè ép lên người vị này, tất cả đều bị một cái ý chí, một sức mạnh vô hình tưởng chừng như nhỏ bé nào ngờ lại mạnh mẽ vô cùng đánh đuổi ra ngoài, không thể vượt qua.

Sau đó, ở hai nữ không thể tưởng nổi, tôi chậm rãi đứng lên dưới lực áp bách của Ý Lực cùng Sát ý của Thiên Vũ mang tới.

– Rốt cuộc, đã xảy ra cái gì!?

Thiên Vũ có thể khẳng định, rằng chàng trai đang đứng ở trước mắt cô, vốn đã không thể nhìn thấu nay lại càng không thể nhìn thấu hơn, thậm chí đến cả cảm giác tồn tại cũng đã gần như trở nên vô cùng mơ hồ, nó đã đạt tới trình độ nếu như mà không tập trung thì Thiên Vũ cũng không thể phát giác ra người này đang đứng ở trước mặt mình.

Điều đó khiến trong lòng Thiên Vũ vô cùng bối rối, sinh ra ngàn vạn câu hỏi nghi vấn mà không có lời giải đáp.

Nhưng mà..

“Càng lúc.. càng khiến người ta ..phấn khích hơn mà…”

Đối với điều đó, Thiên Vũ không chút nào e ngại mà ngược lại càng hưng phấn hơn bao giờ hết, biểu hiện của tôi càng khiến cho cô càng thêm mong chờ, vô cùng mong chờ cái thời điểm bản thân vén ra được cái tấm màn ‘thần bí’ đang che giấu ở phía sau tôi hơn, Thiên Vũ nhỏ giọng nói.

‘Ta nhất định, sẽ ‘ăn’ sạch ngươi.’

Không biết đang suy nghĩ cái gì mà trong bất giác, nó khiến cô bé phải vô cùng phấn khích liếm môi của mình, đôi mắt nhìn tôi tựa như thể mãnh thú nhìn thấy một miếng mồi ngon đang sắp được nấu chính vậy, vô cùng thèm thuồng.

– Cảm giác này thật kỳ lạ..

Nhìn xuống hai bàn tay của mình, rồi liếc nhìn xuống cơ thể của bản thân, tôi lúc này cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng chưa từng có, nhẹ tựa như lông hồng vậy, không có cảm thấy một chút sức nặng nào, làm tôi vừa cảm thấy thoải mái vừa thấy quái quái.

Đồng thời, tôi theo sự xuất hiện của thứ sức mạnh này, cái không khí khó thở tỏa ra từ Thiên Vũ cùng chậm rãi biến mất, không đúng, không phải là biến mất, cảm giác đó vẫn còn ở đó, chỉ là do tôi giống như đã cùng với phần còn lại của thế giới phân tách ra vậy, đã không có gì có thể chạm vào được người của tôi.

Tôi có thể cảm nhận rõ ràng, chỉ cần tôi muốn, chỉ cầm một cái suy nghĩ, thì trên đời này sẽ không có một thanh đao thương kiếm nào có thể gây được tổn hại tới cơ thể của tôi.

“Liệu đây..chính là sức mạnh của tu giả sao?”

Biết rõ ràng về nó là một chuyện, mà trực tiếp cảm nhận và trải nghiệm nó, lại là chuyện hoàn toàn khác biệt so với biết về nó, lần đầu tiên sở hữu sức mạnh siêu phàm, tôi vẫn còn chút bỡ ngỡ vẫn không rõ ràng bản thân phải nên làm gì với cái thứ này, phải nên làm sao để sử dụng nó tốt nhất và có hiệu quả nhất.

Từ góc nhìn của Thiên Vũ, cô có thể nhận thấy được đang một lớp vỏ bọc hào quang vô hình đang bao bọc cả người của tôi, nó tựa như một lớp da thứ hai của tôi vậy, vững vàng bảo vệ tôi khỏi những thứ sức mạnh ngoại lại đang muốn xâm phạm tôi, bao gồm cả Ý Lực cùng Sát Ý của cô, đều bị đánh đuổi ra.

– Đây là Lá Chắn Tâm Linh?

Và chỉ với một cái liếc nhìn, là Thiên Vũ có thể nhìn ra thứ hào quang này là gì, [ Lá Chắn Tâm Linh], một dạng kỹ thuật sử dụng Ý Lực của Tu giả.

Bằng vào sức mạnh của ý chí, Tu giả có thể tạo ra một lá chắn bao bọc cả cả cơ thể của mình nhằm bảo vệ thân thể cùng tâm chí của bản thân, khỏi các loại sức mạnh tâm linh siêu phàm thứ có thể tác động tới bề mặt của vật lý mà gây ảnh hưởng trực tiếp tới cơ thể của họ.

Tâm cùng Ý của người dùng càng mạnh mẽ, thì lá chắn cũng theo đó sẽ càng mạnh mẽ hơn và cũng ngược lại.

Cơ mà, cái kỹ thuật này thật ra cũng có một điều khá thú vị, đó là nó rất dễ nắm giữ, người mới được vào con đường tu luyện cũng có thể dùng ra được, nhưng mà, nó lại vô cùng khó khăn để thuần thục đạt tới trình tự cao hơn, rất có ít tu giả có thể sử dụng thành thạo nó, mà người có thể làm được đều chính là những cường giả của một phương, có tài hoa hơn người.

– Thú vị lắm, hãy để cho ta nhìn xem, cái lá chắn đó của huynh, nó mạnh tới cỡ nào đi.

“Một ngàn cân chi lực..”

Thiên Vũ mỉm cười nhìn tôi rồi đồng thời vươn ra lòng bàn tay, khi mà cô nói hết câu thì ngay sau đó, cái luồng Ý Lực đang bao bọc xung quanh cô bé lập tức biến mất, rồi thay vào đó chính một bàn tay vô hình to lớn đột ngột xuất hiện ở trên đỉnh đầu của tôi, nó sử dùng một lực lượng cực mạnh đem cả người tôi ấn xuống đất.

Thậm chí bởi vì nó mà mặt đất xung quanh người tôi đều phải bị biến dạng, hóa thành một cái bàn tay khổng lồ in lên ở phía trên mặt đất.

Tuy nhiên…

Cái lực đè ép đó tôi hoàn toàn không có một chút cảm giác gì, ngoại trừ cảm thấy vừa rồi có một cơn gió nhẹ thổi thoáng qua, làm tôi thấy rất mát mẻ ra thì không có cảm thấy cái gì đặc biệt, tôi vẫn rất tự nhiên mà đứng ở đó.

Thấy vậy vẻ mỉm cười trên mặt Thiên Vũ không hề biến mất, ngược lại càng cười tươi hơn, tựa như một đứa trẻ lanh lợi tìm thấy món đồ chơi vừa ý mình.

“Ba ngàn cân chi lực!”

Rầm!!

Mặt đất vang lên một âm thanh vỡ nát dữ dội, xung quanh đại địa bị bàn tay vô hình ấn xuống nửa mét, tuy nhiên tôi vẫn không hề bị làm sao.

Thấy được như vậy tôi cảm thấy đây là cơ hội, thế là không hề bỏ qua cơ hội trời cho này, tôi lập tức bước tới tiếp cận Thiên Vũ, tuy nhiên tôi không có chạy tới mà chậm rãi đi tới, bởi vì có một âm thanh đang nói cho tôi biết.

Tuy cái lá chắn đang bảo vệ tôi rất mạnh mẽ, nhưng thực lực của tôi hiện tại vẫn còn quá nhỏ yếu, chỉ việc duy trì nó thôi là đã cố hết sức rồi, muốn di chuyển chạy nhảy thoải mái là điều không thể, cho nên tôi chỉ có thể chậm rãi từng bước, ở ngay dưới cái áp lực nặng nề của bàn tay vô hình đè ép lên người bước tới trước mặt Thiên Vũ.

Ngay khi khoảng cách giữa tôi cùng với Thiên Vũ đã rút lại còn đúng ba mét, thì Thiên Vũ lúc này đột ngột nói.

“Năm ngàn cân chi lực!”

Rầm!

Theo tiếng mặt đất sụp đổ vang lên, lần này tôi không thể không dừng lại bước chân, bởi vì tôi hình như cảm thấy có cái sức nặng đáng sợ đang ép lên lồng ngực của tôi.

– Xem ra sức ép phải từ năm tấn sức mạnh trở lên, thì mới có thể xuyên qua lá chắn mà tác động tới người chủ thế…

Khi nhìn thấy tôi cuối cùng cũng dừng lại bước chân, trên mặt mỉm cười của Thiên Vũ càng tươi hơn, tuy nhiên ở đây không hề có ai chú ý tới một chi tiết, đó là đang có một một giọt mồ hôi chậm rãi từ trên đầu Thiên Vũ chảy xuống.

Xem ra để mà có thể ngừng bước tiến của tôi lại, thì Thiên Vũ đã không hề nhẹ nhàng thong thả y như vẻ ngoài vậy, để làm được như thế cũng đã tốn không ít sức lực của cô bé.

“Đáng chết…”

Tôi lớn tiếng mắng một tiếng đồng thời rất không cam tâm nhìn chằm chằm vào người Thiên Vũ, tựa như thể cô bé có một mối thù giết cha giết mẹ với tôi vậy ấy, vô cùng giận dữ.

Vạch đích nó đã gần ngay trước mắt, gần tới mức như thể chỉ cần đưa ra một cánh tay thôi là đã có thể chạm tới nó rồi, tôi tất nhiên làm sao có thể cam tâm chấp nhận bỏ cuộc như vậy được, theo đó tôi cắn chặc răng mình nổ lực ngưng tụ lực lượng của mình.

Dù chậm chạp, nhưng dưới sự cố gắng không ngừng, tôi cuối cùng cũng nhấc lên được cái chân của mình, rồi chậm rãi đem nó tiếng lên thêm một bước, tuy rằng một bước này không có dài bao nhiêu, nhưng bấy nhiêu đó đủ để chứng tỏ một điều, là tại ngay dưới cái áp lực khủng bố này, chỉ cần tôi nổ lực thì vẫn có thể di chuyển được.

“Bảy ngàn cân chi lực!”

Mồ hôi hột không khỏi toát ra, Thiên Vũ khi thấy được tôi vậy mà vẫn có thể di chuyển dưới năm tấn trọng lượng đè lên người, cô liền vội vàng đem áp lực nâng cao lên.

Rắc ~ rắc ~

Tựa hồ có một tiếng vang gãy của cái gì đó vang lên thì phải, khi nghe được cái âm thanh đó, tôi không khỏi xanh mặt lại cả người đồng thời cũng cứng đơ ra.

Bởi vì ngay sau cái âm thanh đó vang lên, tôi đột nhiên không còn cảm nhận được cột sống của mình nữa.

Có lẽ nào!?

Tôi trong lòng bỗng có cảm giác xấu.

Khi đó vì để xác định rõ ràng cảm giác của mình có đúng không, tôi cố gắng đưa người ưỡn lên hết sức có thể, nhưng mà đáng tiếc, cột sống của tôi tựa hồ thực sự đã xảy ra vấn đề rồi.

Dù tôi có thử như thế nào cũng không đứng thẳng người lên được, mỗi khi muốn làm vậy đều khiến tôi cảm thấy rất đau đớn, chứ đừng nói là ưỡn người lên.

“Hahahaha ~ Nguyễn huynh ~ huynh ..huynh thành ông cụ rồi..hahaha~ ”

Thiên Vũ cũng nhìn ra sự bối rối của tôi, cô nhận ra điều đó ngay lập tức vui sướng cười phá lên, đồng thời, giống như muốn chọc tức chết tôi cho bằng được, cô bé còn đóng kịch làm một cụ người già, dùng tư thế gù lưng tay còn cầm một cái cây gậy chống tay vô hình.

“AH lưng tôi ~ hahahaha ~”

Khi hô lên, Thiên Vũ đưa tay chống đỡ sau lưng tựa như thể cột sống của thực sự bị gậy, làm xong liền rất sung sướng cười to.

– Khốn nạn! làm gì thì cũng vừa vừa thôi! đang muốn chọc tức chết ta hay gì!?

Cảm nhận sự nặng nề đè ép lên vai, cùng với trong vô thức đứng ở tư thế khom người, người nếu như không phải luôn cảnh giác, chỉ thiếu một chút nữa thôi là tôi gần như bởi vì nó mà gãy đôi cột sống lưng rồi.

– Cũng may, chỉ là trật khớp cột sống mà thôi, không phải thực sự là bị gãy.

Vừa mừng vừa sợ đồng thời cũng rất tức giận, làm tôi không khỏi nghiến răng nghiến lợi mà nhìn chằm chằm vào người Thiên Vũ, trong lòng âm thầm thế, cho dù có vượt qua được hay không, thì sau cái chuyện này nhất định phải cho cái con bé này một quyền vào mặt, dạy cho nó một bài học nhớ đời.

Trong nhất thời, Thiên Vũ vốn đang rất vui vẻ mà thưởng thức bộ dạng chật vật của tôi do cô tạo ra, thì ngay lúc này ở trong lòng cô bỗng nhiên có một cảm giác xấu, rất rất là xấu.

Khi nhìn kỹ lại, cô liền nhìn thấy ánh mắt ngập đầy những oán niệm của tôi, nó gần như đã vô cùng ngưng thật tạo thành sát khí có tính công kích thực thụ, cảm nhận cái cảm giác ngứa ngáy tựa như thể là có con kiến cắn lên người.

Thiên Vũ nhìn thấy tôi có cái biểu hiện như vậy, trong lòng không khỏi rơi vào trầm tư mà tự hỏi, liệu rằng bây giờ mà xin lỗi thì còn kịp không?