Chương 18: Nhân Vật Chính!? (4)
Một lúc sau đó Hạ Vũ đã dẫn tôi đi tới một nơi rộng lớn, nó là một tòa biệt phủ khổng lồ, kích cỡ phải so với mười cái sân vận động quốc tế cộng lại, rộng lớn chiếm phần nới cả một ngọn núi, bên trong có vô số tòa nhà to lớn mang phong cách cổ kính trung cổ phương đông.
– Cái nơi này …
Tôi nháy mắt nhận ra đây là nơi nào, chỗ này không phải chính là cái nơi mà tôi bước ra ngoài, chỉ là do lúc đó đang trong trạng thái hoang mang nên đã không nhận ra nơi mình đi ra to lớn đến thế nào.
[Hạ Gia]
Vô cùng ngạc nhiên đưa mắt nhìn cái tấm biển hiệu gia môn đặt ở phía trên cánh cửa có ghi hai chữ Hạ gia bằng chữ viết của dị giới, bỏ qua cái phần làm sao tôi có thể hiểu được chữ viết của thế giới này, thì cái bảng này mang cái ý nghĩa khá đặc biệt với tôi.
Bởi vì họ Hạ, chính cái dòng họ của nhân vật chính.
– Nếu nói như vậy, thì liệu rằng cô gái Hạ Vũ bên cạnh mình, có lẽ nào…là Hạ Vũ đó?
Hai con mắt hiện lên sự chấn động liếc nhìn người con gái đang dẫn đường, ngắm nhìn dáng vẻ đầy mê hoặc nữ tính của cô nàng, trong lòng tôi vạn lần không thể tin tưởng.
Bởi vì, theo bên trong tiểu thuyết miêu tả, thì Hạ Vũ không thể ‘trưởng thành’ tới như vậy, nếu suy xét về tuyến thời gian trong truyện thì Hạ Vũ không còn ‘sống’ ở độ tuổi 14 mới đúng, nhưng người con gái trước mặt tôi, nhìn kiểu gì cũng đã tới 16 17 tuổi rồi.
– Đồng thời, Hạ Vũ còn miêu tả là một người con gái nóng tính ăn nói cục súc với bất cứ ai, không thể nào mà nữ tính được như cái cô gái này.
“Đi thôi nào.”
Hạ Vũ nhìn thấy trên sắc mặt của tôi lộ ra vẻ kinh ngạc, cô không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng tôi đang ngạc nhiên với cái quy mô khổng lồ của biệt phủ của gia tộc mình.
Cơ mà cô cũng không bất ngờ gì, những người lần đầu tiên khi nhìn thấy nơi này cũng tỏ ra ngạc nhiên như thế, nên cũng không kỳ lạ gì, cô biết với trình độ giàu có cùng quyền thế của gia tộc mình, việc có thể xây dựng được một nơi như thế này cũng không quá khó khăn gì.
Hạ Vũ sau đó dẫn tôi tiến vào bên trong, thông qua một cánh cửa khổng lồ bằng cẩm thạch to lớn gần bằng cánh cổng của một tòa thành chiến tranh trong viễn tưởng vậy, sau đó tôi nhận ra một điều, mặc cho cái cửa rất to lớn, ấy vậy mà lại không có một binh lính nào đứng ở ngoài canh giữ, cứ để cánh cửa thoải mái mở to ra như vậy, tựa như thể chào mừng tất cả, ai cũng có thể tiến vào trong.
– Những người làm như vậy, hoặc chính là vô cùng tự tin về thực lực của mình hoặc là có quyền thế cực kỳ lớn cộng thêm quan hệ rộng rãi, bằng không thì không thể làm được như vậy.
Với suy nghĩ đó trong đầu mình, tôi được Hạ Vũ đưa tới trước một ngôi nhà đơn sơ nhưng lại vô cùng ấm cúng dễ chịu, thứ đầu tiên tôi cảm nhận được tư nơi này, chính là thoải mái, sau đó rất đáng sống, nó tuy nhìn đơn giản như lại mang tới cảm giác cho người khác nó như là ngôi nhà để có thể chở về.
Tuy rằng, từ cái dáng vẻ của nơi này thì cái chỗ này không giống như một nơi mà nên xuất hiện ở trong một cái biệt phủ to lớn như thế này.
“Chúng ta tới rồi…”
Hạ Vũ nhìn thấy ngôi nhà đơn sơ trước mắt không tỏ ra gì bất thường, tựa như thể cô đã quen thuộc với điều này.
“Tiểu thư Hạ Vũ, trước khi tiến vào trong tìm người, thì tôi có thể hỏi cô một điều không?”
Cơ mà tôi thật ra không để ý việc đó lắm, thứ tôi muốn lúc này chỉ có một, và người cô gái ở bên cạnh tôi có thể cho tôi được điều đó, thế là tôi ngay lập tức ngăn Hạ Vũ lại muốn hỏi cô ấy vài thứ.
“Cái gì vậy?”
Hạ Vũ cũng không vội, cho nên cô vẫn kiên nhẫn lắng nghe muốn biết tiểu đệ đệ tên Hoang này muốn hỏi mình cái gì.
“Liệu quý tiểu thư có biết một người nào có tên là Hạ Nhật Thiên hay không? nếu được xin cô hãy dẫn tôi đi tới gặp người đó! tôi có một việc vô cùng quan trọng với người này, làm ơn.”
Khi nói tôi đã vô cùng trịnh trọng cúi đầu khẩn cầu đối phương, với tôi nếu vì mạng sống của bản thân và vì để sống sót thì hạ thấp đầu mình để cầu xin người khác không phải điều đáng xấu hổ gì cả, mạng sống của mình trên hết, còn lại chỉ là phù du.
Nếu người không thể sống sót để tận hưởng, thì dù cho ngươi có là người sở hữu tất cả mọi thứ trên đời thì cũng vô nghĩa.
Trong lúc đó tôi đã không hề hay biết, ngay cái khoảnh khắc mà tôi nói ra cái tên Hạ Nhật Thiên, thì đã có một người mỹ phụ đứng ở đằng sau cánh cửa đã nghe thấy được cái tên đó.
Và nó đã làm cho tâm chí của người mỹ phụ vô cùng chấn động, bàn tay đang đặt trên cánh cửa chuẩn bị đẩy nó ra cứng lại trong không khí, toàn bộ cơ thể của mỹ phụ trong vô thức run rẩy tựa như là bị một tia sấm sét đánh lên người.
– Làm sao có thể!?
Người mỹ phụ nhỏ giọng lẩm bẩm, khi nói trong giọng của cô ẩn chứa đầy sự kinh ngạc và không thể tin được.
“Cái này… nghe này tiểu đệ đệ, ta thực sự cũng rất muốn giúp đệ lắm, thật đấy! nhưng mà Hạ Nhật Thiên… cái tên này ta chưa từng nghe thấy bao giờ cả.”
Hạ Vũ nghe tôi nói xong cô liền cũng hơi bối rối, cô sẵn lòng giúp đỡ vị tiểu đệ đệ đáng yêu dễ thương này, nhưng mà cái tên mà tiểu đệ này cho nói cô, cô hoàn toàn không quen biết và cũng không hề nghe nói tới một người nào có cái tên như vậy ở trong Hạ gia cả.
– Cái gì!?
Tôi bị một lời này dọa không nhẹ, tâm thần chấn động tựa như thể bị sét đánh vậy, hoàn toàn không thể tin được, trong lòng một tỷ lần không tin nổi những gì mà mình vừa nghe thấy.
Hạ Vũ không quen biết Hạ Nhật Thiên, cái tin tức không khác gì như đang nói là Bill Gates không phải là tỷ phú vậy, đã là Bill Gates người sáng lập ra Microsoft thì ông tất nhiên là tỷ phú và đã là Hạ Vũ thì tất nhiên sẽ biết tới Hạ Nhật Thiên, đây là sự kiện mà vận mệnh chỉ định tất yếu sẽ xảy ra, nếu không thì Hạ Vũ đã không còn là Hạ Vũ nữa.
!?
– Khoang đã, Hạ Vũ không còn là Hạ Vũ?
Ý tưởng chợt lóe lên tại trong đầu, tôi ngơ ngác quan sát lại cái dáng vẻ hiện tại của Hạ Vũ và so sánh cô ấy với Hạ Vũ ở trong ấn tượng của mà tiểu thuyết đã miêu tả tại trong lòng tôi.
Chỉ trong một khoảnh khắc tôi liền có thể phân biệt rõ ràng, là hai người có tên Hạ Vũ này, hoàn toàn không hề có điểm gì giống nhau cả.
Như vậy là như thế nào!? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
– Tiểu đệ đệ này thật là kỳ quái mà…
Đưa mắt nhìn dáng vẻ ngơ ngác của tiểu đệ trước mặt, trong lòng Hạ Vũ cho rằng đứa trẻ này trời sinh có bệnh tật gì đó thì phải, có đôi lúc sẽ ngẩn người một cách khó hiểu, điều đó làm trong lòng Hạ Vũ sinh ra một chút thương hại với đối phương.
Cơ mà nói qua nói lại thì vẫn là nên quay lại với vấn đề chính thì hơn, hôm này cô tới tìm tiểu thư Thiên Vũ, không phải là đứng ở đây tán dóc những chuyện không đâu vào đâu.
Ngay tức khắc Hạ Vũ mặc kệ tôi đứng đó sững người, cô bước tới trước cửa nhà rồi đưa tay ra chuẩn bị gõ cửa.
Két ~ két ~
Nào ngờ đâu, tay Hạ Vũ còn chưa kịp chạm vào cửa thì cánh cửa liền đã từ bên trong mở ra, ngay lập tức cả hai người liền nhìn thấy một người mỹ phụ vô cùng xinh đẹp xuất hiện ở trước mắt.
“Đã lâu rồi không gặp ngài, Quế Hoa đại nhân.”
Thấy được người mỹ phụ, Hạ Vũ lập tức trở nên khẩn trương một cách khó hiểu, tựa như cô vợ mới cưới ra mắt mẹ vợ hoặc là đồ đệ rời đi lâu năm trở về gặp sư phụ vậy, Hạ Vũ dáng vẻ vô cùng trịnh trọng khom lưng cúi chào với người phụ nữ mà cô trong miệng gọi là Quế Hoa.
“Lâu rồi không gặp con Vũ nhi, dạo này con sống thế nào?”
Mỹ phụ tên Quế Hoa từ ái nhìn xuống Hạ Vũ, cô đưa tay nâng đỡ Hạ Vũ thẳng người lên rồi hiền từ ôn nhu hỏi thăm cô.
“Ngài không cần phải lo lắng, tiểu nữ hiện tại đang sống rất tốt, hơn nữa Chấn Dực chàng ấy cũng đối xử với ta không tệ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau vài năm nữa hai người tiểu nữ sẽ thành hôn, chính thức kết thành phu thê.”
Hạ Vũ chậm rãi nói ra những thời gian qua tình huống của mình kể cho Quế Hoa nghe, đặc biệt là khi nhắc tên một người tên Chấn Dực, sắc mặt có hơi chút thay đổi, có ôn nhu, có tưởng nhớ, có yêu thương, đồng thời một chút vui sướng hạnh phúc.
Theo cảm nhận của tôi, thì người cô gái lúc này tựa như là một cô vợ mới cưới vậy ấy, nồng đậm cảm giác tình yêu mới cưới, vẫn còn rất nhiệt tình mơ mộng về tình yêu và mong chờ tương lai của cả hai vợ chồng.
Nhưng so với mấy cái chi tiết đó, thì tôi đặc biệt để những chi tiết ẩn chứa trong cuộc đối thoại của họ hơn.
– Họ vừa rồi có nhắc tới Chấn Dực thì phải, theo mình nhớ rõ, thì đây cũng là tên của một nhân vật trong tiểu thuyết, hơn nữa cả Hạ Vũ cũng có nhắc tới chuẩn bị sẽ cùng với Chấn Dực thành hôn? Hai người này đã có hôn ước với nhau?
Khi nghe được tin tức nay, tôi vừa sợ vừa mừng, sợ hãi là cái tình tiết này hoàn toàn không hề nằm trong tiểu thuyết, mừng là cái cặp đôi đầy những bi kịch và đáng buồn này cuối cùng cũng về được với nhau.
Theo trong ấn tượng của tôi, hình như tới những chương cuối cùng bộ truyện, thì mối quan hệ của hai người này trở nên vô cùng tệ hại.
Một bên thì vô cùng hận người kia vì đã hủy hoại cuộc đời mình, người còn lại thì vì cảm thấy xin lỗi vì đã làm điều có lỗi với người kia, đâm ra tình nguyện yên lặng chịu đựng những nối oán hận chuốc giận đến từ người đó, đủ kiểu yêu hận tình thù.
Nhưng mà, so với vui mừng cho cái cặp đôi uyên ương này, thì cái mà tôi quan tâm chính cái người phụ nữ có tên Quế Hoa này hơn, nếu tôi nhớ không nhầm đây chính là tên của mẹ của nhân vật chính Hạ Nhật Thiên thì phải.
– Hạ Vũ đáng lẽ là nên dẫn mình tới tìm Thiên Vũ mới đúng chứ gỉ? tại sao lại đi tới trước nhà của nhân vật chính? Mà hơn nữa, nếu theo đúng dòng thời gian thì cái người phụ nữ Quế Hoa này, lẽ là ra phải sớm không còn nữa mới đúng.
Cộng thêm những sự kiện chi tiết trước đó mà tôi phát hiện ra nó không hề có trong tiểu thuyết, thì sự xuất hiện của Quế Hoa làm cho nội tâm bất an của tôi càng thêm bất an sợ hãi, làm cho tôi nhận thấy rằng, cái thế giới mà tôi cho là vô cùng quen thuộc này nó bỗng trở nên xa lạ hơn bao giờ hết.
“Vậy sao, ta thật mừng cho con, ta biết Chấn Dực là một đứa trẻ tốt, hắn nhất định sẽ quý trọng con.”
Bỏ qua nội tâm tôi hiện tại đang hỗn loạn tựa như một con thuyền bên trong cơn bão táp dữ dội, Quế Hoa lúc này tỏ ra rất yên lòng khi nghe thấy Hạ Vũ nói như vậy, cô yêu thương đồng thời vui mừng thay cho Hạ Vũ, mừng cho người thiếu nữ cuối cũng tìm được quy túc của mình, có được người đàn ông tốt có thể dựa vào trong phần đời còn lại.
Theo đó Quế Hoa đưa tay sờ đầu Hạ Vũ, đôi bàn tay dịu dàng vuốt ve đầu tóc của thiếu nữ, mà Hạ Vũ cũng rất tận hưởng điều đó, cô nhắm hai mắt chậm rãi cảm nhận bàn tay mềm mại đang sờ đầu mình, đồng thời cô cũng không quên nói lời cảm tạ với Quế Hoa.
“Tạ ơn lời chúc của ngài, Quế Hoa đại nhân.”
Người mỹ phụ Quế Hoa chỉ ừm nhẹ một tiếng cô gật đầu sau đó đưa mắt nhìn về phía sau lưng Hạ Vũ, nhìn chàng trai trẻ đang làm ra vẻ mặt nhăn nhó khó hiểu nhìn chằm chằm vào cả người cô.
Quế Hoa có thể từ đôi mắt đó cảm thấy như tất cả mọi thứ về mình đều đã bị chàng trai trẻ này nhìn thấu, cái cảm giác này thật sự khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
“Quế Hoa đại nhân, đây là…”
Hạ Vũ nhận ra ánh mắt của Quế Hoa đang nhìn về phía sau, cô bây giờ mới nhớ tới phía sau mình còn có một người nữa, thế là cô không quên giới thiệu tiểu đệ đệ này cho Quế Hoa biết.
“Không cần đâu Hạ Vũ, ta biết hài tử này là ai, thật ra Thiên Vũ đã sớm nói cho ta biết rồi và mục đích mà mấy đứa tới đây, thì ta cũng biết rõ.”
Tuy nhiên Quế Hoa đã trước tiên ngăn lại lời nói của Hạ Vũ, cô đưa tay ngăn Hạ Vũ lại, sau đó bằng một ánh mắt thâm ý nhìn vào tôi, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía lưng mình.
“Có đúng vậy không, Thiên nhi.”
Khi mỹ phụ dứt lời, Thiên Vũ thân mặc một bộ vu bào từ trong phòng bước ra, thần sắc có phần ngại ngùng mỉm cười nói với hai người chúng tôi.
“Hahah thật ngại quá ~ Nguyễn huynh và Hạ Vũ tỷ, để mọi người cất công chạy tới đây hahah.”
“Tiểu thư Thiên Vũ làm sao vậy?”
Hạ Vũ cùng khá tò mò nguyên do sáng hôm nay cô không nhìn thấy Thiên Vũ ở chỗ nhà thờ bỏ hoang, nên đã lập tức hỏi cô.
“Hahaha ~ nếu ta nói mình hôm nay ngủ quên, mọi người có tin không? hahaha.”
Bị hỏi như vậy, Thiên Vũ tựa như bị chọt trúng chổ hiểm vậy vô cùng ngại ngùng cười cười nói ra lý do.
!?
Tôi thì không quen Thiên Vũ nên cô bé nói vậy cũng không cảm thấy cái gì, nhưng Hạ Vũ thì khác, cô biết tính cách của tiểu thư, biết rõ khả năng Thiên Vũ ngủ quên là không thể trừ khi có lý do đặc biệt.
Cơ mà Hạ Vũ thật ra cũng không quan tâm lắm, tiểu thư đã nói như vậy thì cần gì phải đào móc, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm lo chuyện của mình là được.
“Tiểu thư…”
“Nếu vậy thì chúng ta cũng nên tranh thủ thôi, đi nào.”
Hạ Vũ còn chưa kịp hỏi Thiên Vũ hẹn gặp mình là có chuyện gì, thì cô bé đã cắt ngang lời của cô, sau đó Thiên Vụ mặc kệ cô đồng ý hay không đưa tay nắm lấy tay cô cùng với của tôi, sau đó trước ánh mắt đầu thâm trầm của Quế Hoa, Thiên Vũ mang hai chúng tôi rời đi, để lại Quế Hoa lộ ra vẻ mệt mỏi ở phía sau đưa mắt nhìn bóng lưng của chúng tôi rời đi.
“Thiên nhi, ta hi vọng con hiểu con đang làm cái gì.”
Quế Hoa thần sắc trên mặt hiện lên sự u sầu, khi tận mắt nhìn bóng lưng của hài tử của mình dần dần đi xa, cô tựa như cảm thấy hai mẹ con họ như đang dần xa cách với nhau hơn, trở nên xa lạ với người kia, Quế Hoa đau đớn lắc đầu, cô không biết mình nên làm gì, do dự không rõ mình có nên ngăn cản hài tử mình hay không.
……………………..
Đi theo sự chỉ dẫn của Thiên Vũ, chúng tôi chậm rãi đi tới một cái sân khổng lồ, theo cái nhìn của tôi, thì nơi này hình như là một cái sân chuyên dùng cho huấn luyện và luyện tập, xung quanh được trang bị vô số những dụng cụ thiết bị như tạ nặng, vũ khí lạnh như kiếm, đao, kích, thương, gậy thậm chí là có cả chùy và áo giáp da.
“Thiên Vũ, ta có một điều muốn hỏi nhóc.”
Trước khi để cho Thiên Vũ nói ra mục đích cô bé mang hai người chúng tôi tới đây, tôi trước tiên tiếp cận cô bé, muốn hỏi cô bé một việc.
“Có gì sao Nguyễn huynh?”
Thiên Vũ nghe vậy tò mò muốn biết tôi muốn hỏi cô cái gì, mà Hạ Vũ bên cạnh cũng tò mò nhìn lại.
“Liệu có khi nào, cha của nhóc có phải tên là Hạ Đại Nhật không?”
Biết rõ cô bé biết tôi là một người ngoài hành tinh, việc tôi hỏi cô bé cái câu này thì vô cùng khả nghi, nhưng hết cách rồi, nội tâm của tôi lúc này vô cùng hỗn loạn, bất chấp rủi ro tôi cũng phải tìm hiểu cho rõ ràng.
Bởi vì nếu như Hạ Quế Hoa thực sự chính là mẹ của Thiên Vũ và nếu như Hạ Đại Nhật, tên cha của nhân vật chính, cũng là cha của Thiên Vũ, như vậy thì Thiên Vũ chẳng phải chính là..?
“Đúng vậy đó, tên phụ thân của ta chính là Hạ Đại Nhật, nhưng mà làm sao huynh biết được hay vậy?”
Thiên Vũ không chút do dự gật đầu khẳng định điều đó và cô bé cũng rất tò mò, tự hỏi làm sao mà tôi biết được cái thông tin này.
Haizz ~
Khi nghe được câu trả lời này, tuy rằng trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng tôi vẫn không thể không thở dài ra một hơi vì mệt mỏi cùng với chấn động.
Trong vô vàn những khả năng có thể diễn ra mà tôi trước đó đã suy đoán trong lòng, tuy biết kết quả khả năng nó sẽ rất tồi tệ, nhưng không ngờ là nó lại có thể tệ tới mức này.
Nhân vật chính bị thay đổi giới tính, không chỉ có vậy, mà hình như cô bé là còn sinh ra chậm hơn vài năm so với thời gian dòng thời gian sự kiện chính, đem mọi kịch bản có thể xảy ra trễ lại so với trong cốt truyện của bộ truyện.
Tuy rằng vài năm đó nó không là gì đối với những cường giả sống lâu trăm năm thậm chí là ngàn năm cả, nhưng vẫn có những thứ ở trong thế giới ‘Chúa Tam Thi’ chỉ vài năm năm trên lệch, cũng là đủ để tạo rã những sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
‘Cái người này, hắn luôn luôn như vậy sao?’
Cùng lúc đó, trong lúc tôi sững người vì cú sốc tiếp nhận tin tức động trời, thì hai người Hạ Vũ cùng Thiên Vũ, cả hai sử dụng đôi mắt cùng với cử chỉ ngón tay của mình, tạo ra một ngôn ngữ người câm điếc mà chỉ có bọn họ mới hiểu một cách lặng lẽ giao tiếp với nhau.
‘Ta cũng chịu, cơ mà lần đầu gặp mặt, ta cũng hay nhìn thấy huynh ấy như thế.’
Đáp lại Hạ Vũ, chính cái nhúng vai tỏ vẻ mình không biết gì của Thiên Vũ, cô bé sau đó làm vẻ mặt suy tư quan sát sắc mặt của tôi, hi vọng là có thể từ trên khuôn mặt tôi đọc ra được trong đầu tôi rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì mà lại tập trung tới vậy.
‘Đúng là người có bệnh mà.’
Thấy tiểu thư đáp lại như vậy, Hạ Vũ chỉ đành cho rằng tôi thực sự bẩm sinh là có một căn bệnh lạ, nhất thời cảm thấy một chút thương tiếc cho tôi, Hạ Vũ dùng ngón tay múa múa để giao tiếp với Thiên Vũ.