Chương 8: Đó là thiên phú !

Tiểu cô nương chớp mắt, chọt chọt ngón tay nhỏ, hơi xấu hổ mà nhỏ giọng hỏi, “Lão tổ tông, ta vẫn không hiểu nha? >-<”.

Lão tổ tông tà mị cười, hắn tiếp tục mở miệng; “Nhóc con! Con chỉ cần suy nghĩ một chút, nhớ tới đám đạo sĩ thúi luôn muốn phong ấn cương thi chúng ta, nhân lúc bọn họ yếu như gà, đánh cho họ không ngóc đầu lên được, tức giận không thôi”.

"Lúc đó đám trưởng bối chúng ta sẽ đứng nhìn nhóm đạo sĩ thúi đang tức giận mà cười…… Đó chính là “Khiêu khích”!!! "

Khương Khương lông mi dài run rẩy, con bé nghe lão tổ tông nói đôi mắt ngập nước dần dần sáng lên.

Đạo sĩ thúc thúc muốn phong ấn cương thi, chưa lần nào thành công qua, mà các trưởng bối của Khương Khương đều cong môi cười họ, cười lên thật lớn !

Nguyên lai đây là “Khiêu khích” sao? Tốt nha! Khương Khương đã hiểu! Mình có thể làm được!

Tiểu gia hỏa nhấp miệng, chậm rãi cong môi lên.

Khoé miệng không giương cao, không tươi tắn, phảng phất nhếch lên giây lát, lúc này con bé đang bắt chước kiểu cười "đáng ăn đập" của các trưởng bối trong tộc , làm con bé hiện lên một khí chất khác biệt.

Sẽ không làm người đối diện cảm thấy điềm tĩnh đáng yêu, chỉ nhận thấy đây là một nụ cười trào phúng có hơi chút đáng sợ.

Hoàn hảo thuyết minh cho hàm nghĩa : “Ta đây thích nhìn ngươi không làm gì được ta” .

Trần Du sửng sốt nhìn tiểu cô nương mỉm cười, ngay sau đó hưng phấn mà khen, “Đúng đúng! Khương Khương! Chính là loại cảm giác này! Cảm giác khiêu khích !”.

Khương Khương nghe Trần Du đại ca khen ngợi, hai mắt sáng lấp lánh mà cũng hưng phấn theo, cao hứng hô, “Ta sẽ khiêu khích được! Ta sẽ khiêu khích được!”.

Tiếng nói vừa thanh vừa giòn, vui vẻ khỏi phải bàn. Nói xong, con bé lại cười cười khiêu khích với Trần Du.

Trần Du ho khan một tiếng, dở khóc dở cười mà nói, “Khương Khương em “khiêu khích” rất tốt nha, nhưng trừ lúc đóng phim, ngày thường không thể cười khiêu khích với người khác như vậy nha”.

Rốt cuộc thì làm quá! Chính là không tốt.

Khương Khương quay xong toàn bộ cảnh quay phân cảnh đầu tiên, Phó Chước nhìn con bé ngoan ngoãn ôm gấu nhồi bông ngồi ở ghế nghỉ tạm, nhớ lại vừa rồi ở cầu thang nàng cười mỉm…… Cái kiểu cười trào phúng xen lẫn ác ý nhàn nhạt.

Phó Chước nhìn kiểu tươi cười này xuất hiện trên mặt bé con đáng yêu như nàng, chính hắn cũng cảm thấy da đầu tê rần.Cho nên hắn không khỏi khen ngợi một câu, “Khương Khương tuổi tuy nhỏ, nhưng đóng rất có linh khí cùng thiên phú nha, vừa rồi đoạn đối diện ở câu thang, ta giật nảy cả mình”.

Trần Du nhướng mày cười, “Ta dám khẳng định, tuyệt đối không có diễn viên nhí nào có thể so sánh với Khương Khương, nàng rất thích hợp đóng nhân vật quỷ nhỏ này!”.

Đại đa số diễn viên nhí ở thời điểm đóng phim, cũng không phải đều hoàn toàn hiểu hết được kịch bản, lời thoại thì tương đối hàm nghĩa, có ý che giấu để tạo nên cảm xúc bất ngờ cho người xem. Cho nên các diễn viên nhí đa phần đều không có kỹ thuật diễn xuất gì quá nhiều, nói xong lời thoại cùng gương mặt biểu cảm đúng tình cảnh là ok rồi.

Nhưng đối với Khương Khương lại không giống, khi lên hình, nàng xác thật có thể làm cho người xem cảm thấy hơi rợn người, nổi cả da gà, có chút hơi kinh khủng.

Lúc này Trần Du cũng nhàn nhạt nhận thấy, chính là bởi vì trên người Khương Khương có một chút khí tức kì lạ, cảm thấy hơi hắc ám. Hắn cho rằng đây tuyệt đối là thiên phú của Khương Khương! Nàng có thiên phú đóng phim kinh dị nha!

Nghĩ vậy Trần Du hưng phấn lên, hiện tại rất muốn cùng Khương Khương ký hợp đồng, bộ phim tiếp theo của hắn, cũng sẽ tìm Khương Khương đến diễn tiếp!

Chẳng qua Khương Khương là trẻ ở cô nhi viện, nếu nàng muốn tiếp tục đóng phim, phải có người giám hộ ký hợp đồng, cần phải trực tiếp liên hệ với viện trưởng cô nhi viện sao?

Trần Du vuốt cằm, trầm ngâm suy nghĩ.

Cùng lúc đó, trong văn phòng viện trưởng cô nhi viện Hoa mặt trời, không khí khó xử chưa từng có đang cô đọng lại đây.

Cao viện trưởng đang nhìn Hạ phu nhân đang tựa vào ngực Hạ tiên sinh, bà ấy đã khóc không ngừng nghỉ hơn một giờ rồi.

Đáy lòng bà tràn đầy bất đắc dĩ, trên mặt không chắc chắn hỏi, “Phu nhân, ngài đây là nhất định phải nhận nuôi Khương Khương sao? Không suy xét các bạn nhỏ khác ở cô nhi viện sao?”.

“Đúng vậy, ta chỉ cần Khương Khương”, Hạ phu nhân lau nước mắt, lộ ra một khuôn mặt được bảo dưỡng rất tốt, nghẹn ngào nói, “Khương Khương lớn lên rất giống con gái mất tích của ta, ta chỉ cần nàng thôi”.

Hạ tiên sinh nhìn thê tử khóc thương tâm như vậy, lòng hắn cũng không nhịn được mà đau lòng, cho nên nói chuyện với Cao viện trưởng có vài phần bất mãn.

Hắn trầm giọng nói, “Cao viện trưởng, vợ chồng chúng ta lần này chủ yếu là vì Khương Khương mà đến, nhưng Khương Khương lại chạy khỏi cô nhi viện chẳng biết đi đâu, đây là giám thị của cô nhi viện có vấn đề”.

“Hơn nữa các ngươi không chỉ không nhanh chóng cho người tìm con bé trở về, ngược lại vẫn luôn muốn chúng ta suy xét về mấy đứa trẻ khác, ta cùng vợ ta không thể chấp nhận điều này được”.

Nghe thế, Cao viện trưởng bất quá cũng muốn to đầu ra nha.