Khương Khương từ trước đến nay đều ngoan ngoãn nghe lời, hơn nữa ở tập đoàn Y Nhuận khắp nơi đều là camera, tầng này còn là studio chụp ảnh thời trang cho trẻ em, các phương diện bảo hộ an toàn đều làm tốt cho nên Dương Ngọc Hoa mới có thể yên tâm để Khương Khương ở một mình.
“Mama sẽ mau trở về thôi”, Dương Ngọc Hoa nhìn tiểu gia hỏa ngoan ngoãn dễ thương cười một hồi rồi đi ra ngoài.
Khương Khương nhìn bóng Mama rời đi, thật ra con bé cũng muốn ra ngoài xem quang cảnh xung quanh, bất quá nàng đã hứa rồi thì sẽ vâng lời ở đây nha.
Cho nên bé con thu hồi ánh mắt, tiếp tục chuyên tâm mà lắp ráp xe lửa.
Xe lửa nhỏ màu xanh đen thiết kế rất tinh xảo chi tiết cho nên linh kiện cũng rất nhiều, yêu cầu Khương Khương phải tập trung mới có thể ráp chính xác được.
Bởi vậy Khương Khương siêu chuyên tâm không chú ý tới, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, từ bên ngoài đi vào một người, đang đứng trước mặt nhìn nàng lắp ráp.
“Xong! Đã hoàn thành!”.
Khương Khương mặt mày vui vẻ cầm xe lửa tinh xảo trong tay phát ra tiếng cười giòn giã mà hoan hô.
Chẳng qua khi ngẩng đầu lên, Khương Khương nhìn thấy trước mặt có một cậu bé, con bé chớp hai mắt, mặt tràn đầy nghi vấn mà ngẩn người ra.
Vị tiểu ca ca mặt mày hơi cau có này là ai nha? Khương Khương không quen biết hắn QAQ.
Được sủng ái cưng chiều từ nhỏ đến lớn, biệt hiệu “Tiểu bá vương” Cố Trạch, hắn đang nheo mắt nhìn chằm chằm mô hình xe lửa trên tay Khương Khương, khuôn mặt nhỏ tuấn tú càng trở nên khó coi.
Bởi vì Cố Trạch đã thử rất nhiều lần đều không lắp thành công được cái xe lửa này, vậy mà cái tiểu muội muội trước mắt này thế nhưng đã làm được rồi!
Tiểu bá vương Cố Trạch cảm thấy siêu cấp mất mặt TVT
Khương Khương mím môi ngẩng đầu nhìn tiểu ca ca mặt mày càng ngày càng hung dữ trước mặt, có chút sợ hãi nha.
Cho nên khi Khương Khương chú ý tới hắn đang nhìn xe lửa trong bàn tay mình. Nàng vươn tay nhỏ, cẩn thận đưa nó qua, mềm mại nhỏ giọng nói, “Tiểu ca ca, cho anh”.
Cố Trạch nhìn xe lửa trong lòng bàn tay tiểu cô nương, khuôn mặt lạnh lùng trông hơi hung dữ bỗng ngây ngẩn.
Một hồi lâu sau hắn mới hết bần thần nâng cằm hỏi, “Cái xe lửa này, ngươi thật muốn cho ta?”.
Khi nói chuyện cậu nhóc có vẻ hơi kiêu ngạo, nhưng tiếng nói nghe ra có hơi nghi ngờ, mang theo chút kinh hỉ.
“Đúng vậy, cho ngươi!”, Khương Khương dùng sức gật đầu nhỏ, nghiêm túc nói, “Ngươi hẳn là rất thích cái này xe lửa này”.
Nàng đã phát hiện, mắt hắn nhìn chăm chăm vào xe lửa cho nên khẳng định là rất thích nó nha~
“Ai nói, ta mới không thích!”, Cố Trạch làm dáng, hắn theo bản năng phản bác lại nhưng thân thể rất thành thật đem xe lửa nhỏ nhận lấy.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, bổ sung nói, “Ta hiện tại chỉ là cố mà nhận lấy, cũng không có thích lắm”.
Khương Khương cái hiểu cái không “Úc” một tiếng, ngay sau đó nàng ngoẹo đầu tò mò hỏi, “Cố mà nhận lấy là có ý tứ gì?”.
Mama đã nói với nàng rất nhiều thành ngữ, nhưng là bé con chưa đi học bao giờ, có rất nhiều thành ngữ mà Khương Khương không hiểu Q.Q.
Cố Trạch nhìn cô nương viết chữ “hiếu học” đầy mặt trước mắt nhất thời hắn cũng quên cái thành ngữ này ý gì TvT.
Ô ô ô, đáng giận! Lại mất mặt!
Nhưng tiểu bá vương Cố Trạch mới không thừa nhận hắn đã quên mất cho nên vẻ mặt lãnh khốc không chút do dự nói sang chuyện khác.
“Ta gọi là Cố Trạch, ngươi tên là gì?”.
“Ta tên là Khương Khương”, tiểu gia hỏa tiếng nói mềm mại nghiêm túc trả lời.
Cố Trạch gật đầu, hiểu rõ hỏi, “Ngươi tới nơi này là để chụp ảnh quảng cáo trang phục trẻ em sao?”.
“Đúng vậy!”, Khương Khương hai mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt lộ ra thần sắc khiếp sợ, vang giọng nói, “Vậy mà ngươi cũng đoán được nha! Thật là lợi hại”.
Cố Trạch nâng cằm, không có chút khiêm tốn mà đáp, “Chuyện thường, ta đương nhiên rất lợi hại ~”.
Cố Trạch nở nụ cười, lúc nói chuyện vẻ mặt tự đắc cùng ta đây, quả thật nhìn hơi thiếu đánh.
Lão tổ tông đang ẩn thân nhìn không được, la mắng hắn, “Nơi nào tới cái tên tiểu quỷ thiếu đánh này! Bị hắn lừa tới nơi rồi!”.
Khương Khương chớp mắt, không để ý lời lão tổ tông đang la mắng, chỉ tò mò hỏi, “Ngươi cũng là tới chụp ảnh thời trang trẻ em sao?”.
“Xem như vậy đi”, Cố Trạch bĩu môi, hừ một tiếng, nhỏ giọng nói, “Nhưng hôm nay ta không có tâm tình nên không chụp”.
Tiểu bá vương Cố Trạch chính là tiểu thiếu gia tập đoàn Y Nhuận, mẹ hắn trước kia là siêu mẫu quốc tế, cho nên cũng muốn bồi dưỡng hắn tiếp xúc với nghề người mẫu, trở thành nam thần hướng đến sân khấu quốc tế .
Mà Cố Trạch cũng cảm thấy có hứng thú với việc làm người mẫu nhưng tính hắn tùy hứng do được nuông chìu, đã hẹn hôm nay quay chụp nhưng giờ lại trẻ con bày ra tâm tình không tốt, không muốn chụp nữa.
Trong phòng nghỉ, hai tiểu bằng hữu đang nghiêm túc giao lưu về đề tài người mẫu ảnh. Mà ở bên ngoài nhân viên công tác vội vàng mà chạy tới chạy lui tìm kiếm Cố Trạch, người đã nhanh như chạch mà trốn đi mất.