Nháy mắt, Dương Ngọc Hoa không có tâm tình nói chuyện với quản lý nữa, cười đón lấy con bé, duỗi tay giúp Khương Khương chỉnh lại tóc mái, vén một ít ra phía sau tai, “Khương Khương giỏi quá! Có thể tự mình thay quần áo không cần mama tới hỗ trợ”
“Đương nhiên rồi! Trước giờ đều là con tự mình mặc quần áo đó!” Khương Khương tự hào mà ưỡn ngực lên.
Quản lý Vương nhìn hai mẹ con nói chuyện với nhau, nàng liền tiến lên, nhìn cô bé đáng yêu linh động, càng cảm thấy quả thực rất thích hợp làm người mẫu cho trang phục công ty mình!
Quản lý Vương cười khanh khách mà nhìn Khương Khương, ôn nhu hỏi, “Tiểu muội muội, cái váy này em mặc vào thật là đẹp mắt, cho nên em có muốn làm người mẫu trang phục cho công ty thời trang trẻ em của chúng ta không? Nếu công ty ra thêm các kiểu dáng mới em đều có thể là người đầu tiên được mặc nha”.
Khương Khương chớp mắt, nghe quản lý Vương nói một hồi, nhưng đối với con bé mà nói căn bản không hiểu người mẫu nghĩa là gì.
Cho nên con bé nhìn về phía Dương Ngọc Hoa, tò mò hỏi: “Mama, cái gì là người mẫu?”.
Dương Ngọc Hoa nghiêng đầu nhìn thoáng qua quản lý Vương, thấy được là nàng không khuyên được mình, nên muốn nói thẳng dụ dỗ Khương Khương nha.
Dương Ngọc Hoa mím môi, sờ đầu Khương Khương, đem công việc “Người mẫu” giải thích cho con bé nghe. Đồng thời, trong lòng không khỏi nghĩ đến, nếu như Khương Khương nói có hứng thú làm người mẫu, bà khẳng định sẽ nghe theo con bé.
Khương Khương nghe giải thích xong, nàng gật gù suy tư.
Sau đó Dương Ngọc Hoa ôn nhu hỏi, “Khương Khương, con muốn làm người mẫu nhí sao?”.
Khương Khương lại lộ ra vẻ bà cụ non mà suy suy ngẫm ngẫm, Quản lý Vương đứng ở một bên không khỏi khẩn trương lên, ngàn lần cầu mong cô bé có thể đồng ý.
Nàng đã nhìn ra, chỉ cần tiểu cô nương nguyện ý, mẹ cô bé khẳng định cũng liền đồng ý!
Khương Khương chớp mắt nhìn chính mình trong gương, váy màu vàng kẻ lượn sóng, lông mi vì vui sướng mà run nhẹ, cảm thấy quần áo trẻ em của con người thật siêu cấp xinh đẹp nha~
Tuy Lão tổ tông cảm thấy trang phục loài người khó coi, nhưng Khương Khương mặc lại thấy rất thích, cảm thấy thật là xinh đẹp!
Hơn nữa Khương Khương cũng là dòng dõi cương thi yêu cái đẹp nha, có thể mặc váy xinh đẹp thế này, nàng cũng cảm thấy rất cao hứng!
Cho nên tiểu gia hỏa không chút do dự dùng sức gật đầu, mắt sáng lấp lánh mà trả lời, “Ma ma, con muốn thử một lần làm người mẫu, muốn được mặc thật nhiều váy đẹp ~”.
Dương Ngọc Hoa nhìn điệu bộ nghiêm túc của con bé không khỏi bị chọc cười, nhưng ngay sau đó ôn nhu hỏi, “Là người mẫu chụp ảnh, có lẽ sẽ rất vất vả, Khương Khương có sợ không?”.
Làm người mẫu nhí xác thật cũng có thể rèn luyện cho Khương Khương, nhưng Dương Ngọc Hoa lo lắng con bé sẽ quá vất vả.
Khương Khương tươi cười xán lạn mà trả lời, “Ma ma, ta không sợ đâu!”.
Nghe thế, Dương Ngọc Hoa cười khẽ ừ một tiếng, tiếp theo nhìn về phía quản lý Vương nhẹ nhàng nói, “Khương Khương nguyện ý muốn thử, vậy nên ta sẽ cho nàng thử trải ngiệm một lần”.
Quản lý Vương thấy mẹ con họ đã đồng ý, vui mừng vô cùng, vội vàng nói, “Dương nữ sĩ, ngài yên tâm, kỳ chụp ảnh lần này trang phục mới chỉ có ba bộ, số lượng không nhiều lắm. Chúng ta hiện tại trao đổi phương thức liên lạc , để tiện thỏa thuận ký hợp đồng, công ty sẽ cho nhân viên chuyên môn đến liên hệ với ngài".
Nàng nói mấy lời này chủ yếu muốn làm cho bà ấy yên tâm việc quay chụp sẽ không làm Khương Khương mệt mỏi, Dương Ngọc Hoa sau khi nghe xong, trong lòng cũng xác thật yên tâm không ít.
Rốt cuộc Khương Khương còn nhỏ như vậy, bà không muốn để con bé vất vả.
Sau đó Dương Ngọc Hoa gật đầu, lấy di động cùng vương cửa hàng trưởng trao đổi số liên lạc.
Rời khỏi trung tâm mua sắm, Dương Ngọc Hoa cùng Khương Khương ngồi vào xe chuẩn bị lái xe về nhà. Bà nhìn nhóc con ở ghế phụ, vẫn thấy nàng hai mắt sáng ngời tinh thần phấn chấn vui vẻ như mọi khi.
Cho nên sau khi khởi động xe, bắt đầu cùng Khương Khương trò chuyện, bà muốn biết nhiều hơn về bé con khả ái này, nghĩ tới nàng hiện tại đang quay phim kinh dị《 Âm trạch 》, cười nhẹ nhàng hỏi, “Khương Khương, con thích đóng phim sao?”.
“Thích!”, Khương Khương không chút do dự gật đầu, “Khương Khương rất thích đóng phim, hơn nữa khi ở đoàn phim các ca ca tỷ tỷ đều đối xử với con rất tốt ~” tiếng nói giòn giã vang khắp xe.
Là một tiểu cương thi, mục tiêu lớn nhất của Khương Khương khi đóng phim là được đóng vai ma cương thi, được ngủ trong quan tài! Mà sau khi tiến vào đoàn phim 《Âm trạch 》, quá trình tham gia diễn xuất cũng khiến Khương Khương dần dần thích công việc này! Cảm thấy việc mình diễn vai tiểu quỷ khủng bố làm cho mọi người xung quanh sợ hãi, cảm thấy việc này rất thú vị.
Dương Ngọc Hoa nhìn nàng cao hứng lại tiếp tục hỏi, “Khương Khương, sau khi phim《Âm trạch 》đóng máy, con còn muốn tiếp tục diễn xuất sao?”.
“Muốn nha!” Khương Khương hai tròng mắt sáng lấp lánh, tiếng nói mềm mụp mà hồi, “Đóng phim phi thường thú vị, Khương Khương còn muốn đóng phim ~”.
Dương Ngọc Hoa nghe vậy, bà nhìn Khương Khương tươi cười ngọt ngào, nhìn ra được cô bé thật sự thích đóng phim.