Sông dài chảy ở thôn Triều Dương được gọi là sông Triều Dương, cụ thể thông tới nơi nào thì không thể biết được, dù sao tin tức cũng hạn chế, nhưng độ sâu, Điền Mật tự mình nghiệm chứng nên rất rõ, vị trí nước sâu nhất cũng phải tới bốn năm thước.
Mấy năm nay cũng từng có người chết đuối ở đó, em Ba với cái thân thể hư nhược này nếu xảy ra chuyện thật, cũng chẳng tạo ra một bọt sóng.
Là do cô có móc treo bên ngoài, chắc chắn an toàn trăm phần trăm mới dám xuống sông.
Điền Lai Đễ bị chị giận thì rụt cổ: “Em…chỉ mới nói vậy thôi.”
Điền Mật hừ nhẹ một tiếng, không lý lẽ với cô bé nữa, chỉ dùng xẻng gõ cạnh nồi sắt: “Lửa lớn chút.”
Phân phó xong, cô dùng xẻng lấy một miếng mỡ heo nhỏ trong bình đào, nó trượt một vòng theo nồi sắt, đợi mỡ heo tan ra, hòa tan dưới đáy nồi, mỡ cũng bốc lên hơi nóng, cô mới bỏ hành gừng tỏi đã chuẩn bị trước đó ném vào áp chảo.
Hương thơm tỏa ra, Điền Mật cầm đũa gỗ, nhanh chóng lấy hành tỏi ra, chỉ giữ lại miếng gừng, rồi mới bỏ khúc cá vào trong nồi chiên.
Thật ra hầm canh cá dùng dầu đậu nành là tốt nhất, canh cá hầm ra sẽ hơi trăng trắng.
Nhưng khổ nỗi là điều kiện không cho phép, trong nhà chỉ có một ít thực phẩm gọi là dầu, Loan Hồng Mai thấy gì cũng túng thiếu, nếu không phải chuyện lớn tuyệt đối sẽ không dùng.
Xem ra với mẹ già, ăn chút mỡ heo đã là rất xa xỉ, không thấy rất nhiều nhà trong thôn đều ăn nước muối hầm cải xanh sao.
“Cho lửa nhỏ chút.” Chờ khúc cá chiên đã hơi chuyển vàng, Điền Mật cầm gáo múc đi tới lu nước múc nước, đến khi đã thêm đầy nồi sắt, cô mới cầm gỗ nắp ở bên cạnh đậy lại.
Nhà chỉ có một cái nồi sắt, tất nhiên món rau tề thái* trộn sẽ không chờ nồi canh cá nấu xong mới làm.
*Cây tề thái còn có tên khác là cây tề, địa mễ thái, cải dại, cỏ tâm giác.
Điền Mật mở một bên lò than, dùng bình gốm nấu nước, chuẩn bị thái tề thái để luộc sơ.
Nói là lò than, chứ thực ra bên trong đốt chính là khối gỗ lớn bằng nửa bàn tay, than đá phí tiền, trong phòng có chồng hơn mười khối, nhưng bình thường sẽ không động đến, dù sao khối gỗ ngoài việc cấm dùng bên ngoài ra, còn lại coi như tạm được, chủ yếu nhất không phí tiền.
Tới được nửa tháng, Điền Mật đã sử dụng rất thuần thục loại lò than kiểu cũ này, chờ sau khi đã rót đầy nước bên trong nồi, cô lại bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu trộn rau.
“Chị hai, em Tư không thích vị tỏi, trong món tề thái đừng bỏ tỏi nhé.” Điền Lai Đễ thấy chị lại cầm củ tỏi, tưởng cô đã quên món kỵ của em Tư, liền vội vàng nhắc nhở.
“Chị nhớ mà, nhưng chỉ mình con bé không thích ăn, nên chị chuẩn bị một phần cho riêng nó.” Vốn dĩ không có gia vị gì lại thiếu một thứ, may là tay nghề Điền Mật không tệ, cũng không tránh khỏi bẩn thỉu thế này.
Điền Lai Đễ lầm bẩm: “Vậy thì phiền phức quá rồi.”
Nghe vậy, Điền Mật cũng không ngẩng đầu lên: “Việc ăn thì dù có phiền đi nữa thì cũng không nên ngại phiền, còn em nữa đấy, thật sự không đi học à?”
Nói đến đây, nhà họ Điền trong thôn Triều Dương cũng coi là kỳ lạ.
Điền Hồng Tinh có đi học, dù chỉ học tiểu học, nhưng ở thời đại đó, ở trong thôn ông cũng được coi là có trình độ học vấn cao, hơn nữa làm quân nhân mấy năm, sau khi xuất ngũ, nhờ quan hệ mà vào được cục công an.
Có lẽ từng ngắm thế giới bên ngoài, biết đi học tốt, nên tuy ông trọng nam khinh nữ nhưng cũng không phản đối cho con gái đi học.