Dù sao các loại dư vị này đồng thời ập đến cùng một lúc vào trong lòng khiến cô nhanh chóng đỏ hoe mắt.
“… Không có ai ăn tôm hùm sao ạ?” Điền Mật im lặng một hồi lâu cố gắng kìm nén lại sự tủi thân và nước mặt, nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.
Tuy rằng Vương Lệ rất đồng tình với cô gái nhỏ này nhưng bà ấy cũng không phải là Bồ Tát, làm bất kể việc thiện bằng bất cứ giá nào cũng cần phải có sự tự tin.
Bà ấy nói bằng giọng điệu cảm thông: “Chú thím cũng không lừa cháu, quả thật không có ai ăn tới mấy cái con vật giương nanh múa vuốt này cả. Hơn nữa tôm ở biển cũng rất nhiều, vỏ của nó còn hay đâm vào người để cho heo ăn người ta cũng ngại phiền phức. Nhưng mà một cô gái yếu đuối như cháu quả thật rất giỏi, một con tôm to cỡ vậy còn có thể bắt được…”
Tiếp đó bà ấy còn nói gì nữa Điền Mật đều nghe không lọt vào tai bởi vì đả kích thật sự quá lớn…
Cái này gọi là hy vọng càng lớn thì thất vọng lại càng lớn hơn.
Vốn dĩ cô còn đang nghĩ ở đời sau tôm hùm cẩm tú có thể bán được rất nhiều W thì ở thời đại này khoảng tầm năm mươi đồng tiền vẫn có thể cân nhắc được.
Nhưng làm thế nào cũng không ngờ tới người ở niên đại này lại không biết nhìn hàng hoá như vậy! Đừng nói là bán lấy tiền mà đến ngay cả cho không mà người ta còn ghét bỏ, làm thế nào để nói rõ lý lẽ ra đây?
Nói xem… rốt cuộc tôm hùm đất bắt đầu trở nên phổ cập trong nước từ khi nào?
Thảo nào, thảo nào một con tôm hùm lớn tới cỡ vậy lại bị cô may mắn gặp và bắt được.
Hoá ra không phải là do số cô may mắn mà là tôm hùm đang tràn lan.
Vào lúc Điền Mật còn đang bị các loại cảm xúc đánh sâu, ảo não muốn chiết binh cùng bà ấy lần nữa, giờ đã bận rộn cả ngày nhưng vẫn trở về tay trắng thế này thì đột nhiên bên tai lại nghe được một giọng nói vui mừng: “A! Nhiều cá đỏ dạ như vậy sao?”
Điền Mật chớp chớp mắt ngây ngốc nhìn về phía ông chú mặt đen.
Chỉ trông thấy ông ấy đang ngồi xổm trên mặt đất lấy từng con cá đỏ dạ từ bên trong ra xem.
Trông thấy thế Điền Mật cũng ngồi xổm xuống, đáy mắt lại sáng lên chờ mong: “Hôm nay cháu tương đối may mắn gặp được cả đàn cá đỏ dạ, đồng chí xin hỏi cá đỏ dạ này có thể bán được tiền không?”
“Gọi đồng chí cái gì? Còn xin hỏi nữa? Cháu cũng lịch sự quá rồi đấy, mấy người làm công tác văn hoá đúng là rất thích đùa. Cháu cứ gọi thím là thím Lệ, còn ông ấy là chú Tam Căn là được rồi.” Vương Lệ là người rất hay cười, lúc này bà ấy còn bị xưng hô của cô gái trêu chọc tới mức ngã trước ngã sau.
Điền Mật xấu hổ mím môi: “Chú Tam Căn, thím Lệ, hai người cứ gọi cháu là con bé Điềm là được, người lớn trong nhà đều gọi cháu như vậy hết.”
“Ừm! Tên này được, cô gái nhỏ vừa nhìn đã khiến người ta mềm lòng rồi.” Lời khen này của Vương Lệ là lời thật lòng, cô gái này ngoại trừ hơi gầy một chút, mông còn chưa được đầy đặn lắm nhưng khuôn mặt kia lại rất thanh tú cũng không biết đã tìm được bạn trai hay chưa…
“Cá đỏ dạ thì tương đối được ưa chuộng, không có xương thịt cũng rất ngon, các đầu bếp của tiệm cơm quốc doanh thích thứ này nhất, chỉ là không dễ bắt mà thôi. Mấy tháng nay chú thím còn chưa bắt được con cá đỏ dạ nào lớn như vậy đấy, cô bé như cháu đúng là quá may mắn mà.” Sau khi chú Tam Căn lấy con cá đỏ dạ cuối cùng từ trong túi da rắn ra, lúc này ông ấy mới trả lời vấn đề lúc trước của Điền Mật.