Chương 4: Xuyên Thư: Quay lại thập niên 70 gả chồng vạn dạm

Nói lời hoa mỹ, Điền Hiểu Yến không hiểu, tại sao bà đi khắp cả huyện thành, cũng không thấy ai xinh đẹp, nhất là hơn nửa tháng nay, nha đầu này không biết ăn tiên đan gì, dáng vẻ quê mùa cũng biến mất, không biết, còn tưởng Đại tiểu thư nhà nào, không trách Lưu Hướng Đông điều kiện tốt như vậy, vừa nhìn liền mê mẩn.

"Nha đầu Mật đi sông về rồi? Bà cô nói với cháu, cháu cũng hai mươi tuổi rồi, cũng phải lập gia đình, con gái cũng nên để ý đến thanh danh tốt..." Điền Hiểu Yến hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ vì bị bắt quả tang là đang nói xấu, con ngươi lại đảo một vòng trên người cháu gái, lại nghĩ tới nhà đầu chết tiệt đó, so sánh thảm thiết, chua chát bày ra dáng vẻ người lớn, giọng điệu dạy dỗ.

"Cô bảy, cháu mới thấy ai giống như Xuân Tú xách giỏ thức ăn, đi tới điểm Thanh niên tri thức." Điền Mật mặt mũi không thay đổi, chỉ nở một nụ cười hời hợt, nói ra những gì mình vừa thấy.

Xuân Tú là con gái lớn nhà cô bảy, cùng tuổi với Điền Mật, tuy hai người là chị em họ, nhưng từ nhỏ đã không hợp nhau, đối phương một lòng muốn gả cho Tôn Tuấn, một thanh niên tri thức đến từ Tô Châu.

"Sao cơ? Nha đầu chết tiệt! Để cô chặt chân nó." Điền Hiểu Yến nhảy một cái cao ba thước, nơi nào còn nhớ được gì, nhanh chóng lao đến điểm thanh niên tri thức, chẳng qua lúc đi tới giao lộ, cũng không quên khom người nhổ mấy củ cà rốt ở ven đường.

Đất ở nông thôn rất đắt, những nơi xó xỉnh cũng phải tận dụng, khu đất trồng cà rốt ngoài giao lộ, chính là của nhà họ Điền.

May mà thói quen với tính tình thích chiếm tiện nghi này, bày ra trước mắt những chuyện này, Điền Mật không khống chế được nhếch mép một cái.

=

"Nha đầu Mật quay lại?" Trong nhà truyền ra giọng nói của Điền Hồng Tinh.

Điền Mật tỉnh người, nhấc chân vào phòng, từ trong túi lấy ra bao thuốc lá Đại Vận Hà, đưa cho lão gia tử.

Điền Hồng Tinh nhìn gói thuốc nghẹn lời, nhìn gói thuốc còn chưa dùng ở trên bàn: "... Ở đâu ra?" Đồ chơi này ba đồng một túi, trên người nha đầu này nhiều nhất cũng chỉ có mấy xu.

"Bắt được hai con cá lốc, đổi thuốc lá với chú hai." Điền Mật ngồi bên cạnh bà, rót cho mình một ly nước, uống một hơi, mới đỡ khát.

"Đúng là nha đầu Mật này hiếu tháo." Hiểu rõ ngọn ngành, Điền Hồng Tinh cười vui vẻ, mình nuôi sáu đứa trẻ, trừ đứa lớn đã kết hôn, đây là lần đầu tiên có một đứa con mua đồ cho ông.

Không uổng công trong mấy đứa con gái trong nhà, ông hiểu rõ Nhị nha đầu nhất, chỉ là... "Đi bắt cá ít thôi, sông kia quá sâu, dễ xảy ra chuyện."

Điền Mật cười nhẹ: "Con biết rồi."

"Con đó... Nói, con cũng lớn, cha cũng không muốn càm ràm, chuyện kết hôn đó con nghĩ thế nào? Bà cô con nửa tháng nay mỗi ngày đều đến cửa, cha thấy tiểu tử nhà họ Lưu đó cũng thật lòng, điều kiện tốt, có chịu không?" Đang nói chuyện, Điền Hồng Tinh lại rút thêm một điếu thuốc trong bao ra.

Con gái mua thuốc lá cho, giữ lại nhiều, hiếm khi ông hào phóng một lần, không như trước, mấy ngày mới hút nửa điếu cho đỡ thèm.

Gõ đầu lọc thuốc lên bàn, bỏ vào miệng, hít vài hơi đỏ còn trên điếu thuốc lá đã tàn đó.

Quả nhiên, khói thuốc vừa gặp, khẩu vị mới mẻ, như vậy rút ra một điếu mới, thật sung sướng giống như thần tiên..