Điền Vũ đã từ bỏ hy vọng, nghĩ rằng Trần Cương có thể tìm được các sĩ quan khác, dù sao thì còn có rất nhiều sĩ quan độc thân.
Vì không có tia hy vọng nào, nên khi đối mặt với Lâu Lộ Hồi, Điền Vũ không chút đắn đo, nói đùa: “Điều kiện gia đình nhà đoàn trưởng Lâu rất tốt, vì thế phải tìm một người môn đăng hộ đối mới xứng phải không?”
Lâu Lộ Hồi lắc đầu: “Gia cảnh trong sạch, tư cách tốt là được.”
Những lời này khiến Điền Vũ hơi ngạc nhiên, sau khi cô và chồng nhìn nhau, trong lòng cô ấy dâng lên một chút hi vọng, cô ấy tiếp tục hỏi: “Thật sao? Hộ khẩu ở nông thôn cũng được à?”
“Tổ tiên của ai không xuất phát từ nông thôn chứ?” Đây không phải là lời nói lịch sự, Lâu Lộ Hồi thực sự không nghĩ rằng xuất thân có thể thể hiện toàn bộ con người, ông cụ nhà anh cũng xuất thân từ nhà nông.
Cái này... hình như có cửa?
Trong lòng Điền Vũ, đứa em rể khiến cô hài lòng nhất thực sự là Lâu Lộ Hồi, dù sao trong lòng người chị, em gái thứ hai mọi thứ đều rất tốt, đương nhiên cũng phải được sắp đặt những thứ tốt nhất.
Hy vọng trong lòng lóe lên, cô ấy suýt ngồi không vững, bế đứa con gái đưa cho chồng, vội vàng đứng dậy: “Chờ một chút, tôi có ảnh của em gái, cậu xem trước, nếu thấy hợp mắt, tôi sẽ viết thư cho em hai liền.”
Nói xong, không chờ mọi người phản ứng lại, cô ấy liền chạy vào phòng ngủ...
=
Chu Kiến Thiết nhìn đồng đội của mình với ánh mắt phức tạp, giờ mới biết lão Lâu thích những người mũm mĩm.
Đường Đại Hải cũng không nghĩ nhiều, vỗ vai Lâu Lộ Hồi, cười nói: “Nếu thật sự thành đôi, em cùng lão Trần không phải là anh em đồng hao sao?"
Lâu Lộ Hồi bực bội hất bàn tay to lớn của người đàn ông ra: “Chỉ là hẹn hò xem mắt thôi, không chừng đồng chí Điền không thích em, đừng hủy hoại thanh danh của cô gái.”
Nếu duyên phận thực sự đến, anh không phản đối việc gặp ai đó, đương nhiên người giới thiệu rất quan trọng, cả Trần Cương và chị dâu đều đáng tin cậy, không biết là cho thành không, Chu Kiến Thiết đã từ chối thì bản thân anh phải giữ lại thể diện.
Đương nhiên, đôi mắt quen thuộc kia cũng là một trong những nguyên nhân.
Sẽ... là cô ấy sao?
“Đây rồi, đây rồi.” Họ đợi không lâu, Điền Vũ ôm một tấm ảnh nhanh chóng đi ra ngoài.
Mặc kệ Đường Đại Hải và Chu Kiến Thiết giơ tay ra, cô ấy trực tiếp đưa ảnh chụp cho Lâu Lộ Hồi, sau đó đứng bên cạnh anh chỉ vào cô gái đứng ở giữa hàng sau: “Đây là em gái của tôi, ảnh này được chụp vào năm ngoái.”
Đây là một bức ảnh đen trắng 7 inch, rõ ràng là ảnh chân dung gia đình.
Có 9 người trong một gia đình lớn, nhưng ánh mắt của Lâu Lộ Hồi đã dán chặt vào cô gái với hai bím tóc dài.
Đó thực sự là cô ấy!
Có lẽ ảnh hơi méo, không chụp được hết vẻ đẹp của cô gái.
Nhưng anh liếc mắt một cái là nhận ra, người trong ảnh chính là đóa hoa sen mới nở đó.
...Thật trùng hợp.
“Chị dâu! Không phải chị nói em gái chị rất giống chị sao?” Chu Kiến Thiết cúi đầu, nhìn rõ cô gái trong ảnh, lập tức từ bỏ.
Ngạc nhiên trước giọng nói lớn của đồng đội, Lâu Lộ Hồi hoàn hồn, không biết vì lý do gì mà khi Chu Kiến Thiết vươn đôi tay to lớn ra để lấy tấm ảnh, anh đã vô thức giựt tấm ảnh lại.
Chu Kiến Thiết...