Chương 23: Xuyên Thư: Quay lại thập niên 70 gả chồng vạn dạm

Nói lời ngoan độc xong, Điền Mật không thèm nhìn anh ta, xoay người nhanh chóng rời khỏi.

Thật ra cho dù Lưu Hướng Đông thật sự đến nhà cầu hôn, Điền Mật cũng không sợ, dù sao cô cũng không đồng ý.

Tuy cô thấy lời đồn nhảm nhí rất phiền, nhưng cũng không đến mức muốn sống muốn chết vì những cái này, hơn nữa, cũng không muốn thêm phiền toái cho nhà họ Điền.

Đương nhiên, nếu có thể, ai không muốn có danh tiếng tốt?

Cô cũng chỉ là người bình thường thôi.

=

"Anh, sao chị dâu sao lại tự đi rồi? Anh không tiễn sao?"

“Chị dâu thật là xinh đẹp, em chưa từng thấy ai xinh như chị dâu, mấu chốt là chị dâu không chỉ xinh xắn, mà còn là học sinh cao trung… Chỉ là có hộ khẩu nông thôn thì không lên mặt được.”

“Xuy… Anh Đông tìm cho chị dâu một công việc, là có thể chuyển thành hộ khẩu thành phố ngay lập tức, có là chuyện lớn gì đâu? Đến lúc đó, không phải người đẹp càng quyết tâm một lòng sao?”

“Ha ha… Cậu nói như vậy cũng đúng, nếu người đẹp này là của tôi… A! Anh đánh em làm gì?”

Người đàn ông mặt đầy mụn đang cười ha ha bỉ ổi, không hiểu sao lại bị đánh, ấm ức ôm đầu kêu rên.

Lưu Hướng Đông thu ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng yểu điệu kia về, nheo mắt nhìn xuống đáy mắt hiện rõ nhất định phải có được, giọng nói cảnh cáo đầy hung dữ: “Đó là chị dâu cậu, tôn trọng một chút cho tôi.”

Nói xong, anh ta lại lạnh lùng quét mắt nhìn những người còn lại một vòng, thấy bọn họ đều ngoan ngoãn lại, mới dơ tay ra phía sau vuốt vuốt tóc, hài lòng huýt sáo đi đến phía bưu điện…

Điềm Điềm tính cách nóng nảy… Xuy… Lại càng hấp dẫn người khác.

“Anh Đông có ý gì? Trước kia chúng ta cũng nói trêu chọc chị dâu không ít mà? Cần gì phải đánh tôi?” Thấy anh Đông đi xa, gã thanh niên trẻ tuổi nhìn về phía anh bạn bên cạnh, vẻ mặt khó hiểu.

“Ngu ngốc, là anh Đông để ý rồi.”

“Có ý gì?”

“...”

=

Bên này, tầm mắt Lưu Hướng Đông đang tìm kiếm ở trong bưu điện một vòng, không bất ngờ liền tìm được gương mặt quen thuộc.

Anh ta cười về phía người kia, coi hàng người đang xếp thành hàng dài như không tồn tại, trực tiếp chen ngang ghé người đến ô cửa, rút từ trong túi áo ra một điếu thuốc, thăm dò đưa cho nhân viên ở bên trong, còn châm lửa, chào hỏi rất quen thuộc: “Anh trai, có bận không? Nói cho anh nghe chuyện này.”

Đám người phía sau thấy anh ta quen biết với nhân viên bưu điện, lại ăn mặc đàng hoàng, cho dù tức cũng không dám nói gì.

“Đông Tử về bao giờ vậy? Tìm tôi để nói chuyện gì?” Nam nhân viên hít một hơi thuốc lá hưởng thụ, cảm nhận được vị thuốc, trong lòng có chút hâm mộ, vẫn là làm buôn bán có lời lãi hơn, thuốc lá cũng tốt hơn thuốc bọn họ lấy.

Lưu Hướng Đông đáp lại qua loa hai câu, hỏi: “Vừa mới nhìn thấy người yêu của tôi tới bưu điện, cô gái nhỏ da mặt mỏng, chuyện gì cũng không chịu làm phiền tôi, tôi thấy vẻ mặt cô ấy khó xử, lo là trong nhà cô ấy xảy ra chuyện gì, anh trai anh yên tâm, không làm khó anh gì đâu, chỉ muốn hỏi một chút xem cô ấy tới bưu điện làm gì thôi?”

Nghe vậy, nam nhân viên thầm nghĩ, danh tiếng nhà họ Lưu ở trên trấn không nhỏ, Lưu Hướng Đông lại trẻ tuổi đầy hứa hẹn, là rể hiền trong mắt không ít gia đình, không nghĩ tới lại không một tiếng động mà có người yêu rồi?

Chỉ là vừa nghĩ đến bộ dáng yểu điệu của cô gái lúc vừa rồi, nam nhân viên cười cười, anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân, anh ta nói: “Người mà cậu nói, là cô gái mặc đồ quân đội kia?”