Chương 16: Xuyên Thư: Quay lại thập niên 70 gả chồng vạn dạm

“Vãi! Lão Lâu, cái này... Cô gái này có phải mất trí rồi không?” Điền Mật không chú ý tới cách đó hơn mười mét, ở phía sau sườn núi, có một người đàn ông vẻ ngoài thô kệch, đôi mắt hổ phách chứa đầy sự lo lắng, đang thăm dò quan sát động tĩnh ở phía con sông kia.

Lâu Lộ Hồi nhíu mày: “Ai tự sát còn mang theo thùng gỗ? Rõ ràng cô gái này là tới bắt cá.” Mặc dù nói như vậy, nhưng đôi mắt phượng dài hẹp thâm thúy của người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm vào động tĩnh phía bên kia sông.

Lần này hoàn thành nhiệm vụ, sẽ có nhiều thời gian rảnh hơn, Lâu Lộ Hồi gọi điện cho lãnh đạo, được nghỉ nên sẽ ngồi thuyền với đồng đội đến thăm đội trưởng cũ.

Lại không nghĩ rằng, sau khi tạm biệt đội trưởng, mới vừa lên bờ nghỉ ngơi một lúc, liền nghe được tiếng bước chân.

Có lẽ là do thói quen của những lần làm nhiệm vụ, sau khi phản ứng lại, hai người đàn ông mặc quân phục đứng núp vào như kẻ trộm.

Sau đó, lại đột nhiên lo lắng sợ hãi, bọn họ còn nghĩ là ma quỷ hay gì đó, mấy người đàn ông cao to mét chín lại tiếp tục cuộn người trốn đi.

“Không đúng!” Lại một lát sau, mặt sông vẫn yên ắng, đã vượt quá khoảng thời gian người thường có thể nín thở, đôi lông mày kiếm của Lâu Lộ Hồi nhăn lại, thân hình chợt lóe, như con báo lớn vừa cởi giày với quần áo ra vừa chạy nhanh ra phía bờ sông.

Nhưng khi cởi đến dây lưng quần và áo khoác ra, đột nhiên mặt sông lại có động tĩnh.

“Phù!” Một tiếng, một cô gái xinh đẹp thanh tú ngoi lên khỏi mặt nước.

Lúc này mặt trời cũng vừa lên, những tia nắng ấm áp màu đỏ cam chiếu xuống, chiếu vào thiếu nữ trắng trẻo ở dưới nước, cả người cô được bao phủ bởi một ánh sáng mơ hồ.

Mặt trắng môi đỏ, mềm mại ngọt ngào.

Còn những giọt nước chảy trên cơ thể kia của cô cùng làm tăng thêm vẻ trong sáng xinh đẹp của một thiếu nữ.

Thật xinh đẹp!

Chỉ trong nháy mắt, Lâu Lộ Hồi nhìn cô gái thật kỹ, trong đầu hiện lên mấy chữ này.

Sau đó, cũng không biết xuất phát từ tâm trạng gì, người đàn ông nhặt chiếc đai lưng trên mặt đất lên, sau đó trở về sau sườn núi, tổng cộng chỉ mất có mấy giây.

Lâu Lộ Hồi tự nằm xuống thì không sao, nhưng anh còn không quên đè mấy người anh em bên cạnh nằm xuống nữa, không được nhìn nữa.

Điền Mật hoàn toàn không phát hiện xung quanh có người, cô lau nước trên mặt đi, lại bơi tới bên bờ, sau đó ném thẳng com cá trong tay vào thùng gỗ.

Cũng không nghỉ ngơi, cô lại xoay người, tiếp tục lặn xuống mặt nước.

Đúng là bàn tay vàng mà!

Kiếp trước, trong các môn thể thao mạo hiểm, Điền Mật thích nhất là lặn xuống nước, vì thế còn cố ý đi thi lấy chứng chỉ lặn nữa.

Trong hệ thống lặn, tổng giám đốc PADI có cấp bậc cao nhất, nói một cách dễ hiểu, ông ấy là sĩ quan đào tạo của huấn luyện viên môn lặn.

Đó vẫn luôn là mục tiêu của Điền Mật, cô cũng không nghĩ tới việc dạy người khác, cô chỉ hy vọng kỹ năng lặn của bản thân có thể trở nên xuất sắc hơn thôi.

Nhưng mà, kế hoạch không thể đuổi kịp những biến cố, khi cô lấy được chứng chỉ huấn luyện viên, một trong những cấp độ huấn luyện viên cao nhất của PADI, sau đó vừa đi ra ngoài để thư giãn thì lại gặp tai nạn trên máy bay.

Sau đó khi tỉnh dậy ở thế giới này, nghĩ đến việc sẽ không còn được gặp lại ba mẹ, cô thật sự suy sụp mất mấy ngày.