Chương 42: Xuyên Thư: Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng (Dịch)

Vừa nãy ngửi được mùi cay nồng công kích mũi của nó, phản ứng đầu tiên của Bạch hạc là muốn tránh đi.

Nhưng song song với mùi cay nồng kia, còn có một mùi thơm hết sức mê người.

Mùi thơm này so với miếng cá nướng màu trắng mà vừa nãy nó ăn còn mãnh liệt bá đạo hơn nhiều, chỉ cần ngửi một cái, trong miệng liền không thể khống chế tiết ra nước bọt.

Muốn ăn.

Giang Ngư bị dáng vẻ do dự không quyết định được của Bạch hạc chọc cho bật cười, tự mình cũng không ăn nữa, chống cằm dù bận mà nhàn thưởng thức dáng vẻ xoắn xuýt của nó.

Bạch hạc cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.

Nó cúi đầu xuống thật nhanh, mổ một miếng cá nướng, nuốt vào trong miệng.

Giang Ngư có chút tò mò nhìn nó chằm chằm, chỉ thấy Bạch hạc chợt trừng mắt tròn xoe, cả người con hạc giống như bị hạ phép định thân, không nhúc nhích đứng bất động tại chỗ.

Nàng có chút bất an: "Tiểu Bạch, ngươi còn"

"Hắt xì!" Nàng nghe thấy Bạch hạc hắt hơi một cái vang dội.

Chuyện này bỗng chốc phá vỡ sự bất động của Bạch hạc.

Giang Ngư thấy một trận gió.

Bạch hạc lấy tốc độ bay chưa bao giờ thấy bay ra ngoài, chớp mắt liền không thấy bóng dáng nữa.

"...Tốt chứ?" Giang Ngư thuận mồm nói hết lời vừa nãy chưa nói xong, có lòng đứng lên đi xem Bạch hạc, đáng tiếc vừa nãy hoàn toàn không biết nó đã đi đâu.

Bờ sông cách chỗ của Giang Ngư không xa.

Hưu!

Một đạo ánh sáng trắng như tia chớp từ không trung rơi xuống thật nhanh, một cái đầu đâm vào trong nước, chọc cho cá lội trong nước kinh hoảng tản đi.

Sau nửa ngày, mặt nước lại đung đưa gợn sóng lần nữa, một cái đầu nhỏ đen thùi lùi chui ra từ trong nước sông.

Chính là tiểu cô nương Đan Lân hóa thành hình người.

Chẳng qua là so với dáng vẻ thanh nhã xuất trần của nó trước đây, giờ khắc này mái tóc đen của Bạch hạc ướp nhẹp nhếch nhác dán vào trên người, một đôi mắt màu vàng vừa to vừa tròn đỏ hoe, chứa một tầng nước mắt sắp rơi lại không rơi. Lỗ mũi xinh xắn ửng hồng, miệng lại là đỏ thắm có chút sưng.

Giang Ngư cũng không nghĩ tới, Bạch hạc lần đầu tiên ăn cay sẽ phản ứng lớn như vậy.

Chui vào trong nước đợi nửa ngày, Bạch hạc mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Nó bò lên từ trong nước, dùng một loại phép cho người mình, lần nữa trở nên sạch sẽ lại khoan khoái, nhớ tới cái gì, lại giơ tay xoa xoa miệng, chỗ vốn dĩ có chút sưng lập tức khôi phục nguyên trạng.

Nó thở phào một cái, lúc này, trời cũng đã tối rồi.

Nó lại biến thành hình dáng Bạch hạc, khoác ánh trăng, xuyên qua rừng rậm, trở về trong sơn cốc.

Người áo trắng cũng không có nghỉ ngơi.

Thân thể tu sĩ đã không cần thông qua giấc ngủ để khôi phục nguyên khí.

Trong sân bao phủ một cổ hương vị lạnh lẽo sâu kín, Bạch hạc cũng biết, chân quân đang điều chế hương liệu.

Những năm này hắn đã có không ít thú vui mới, điều chế hương liệu chính là một trong số đó.

Bạch hạc không định làm phiền hắn, rón rén chuẩn bị trở về trong phòng mình nghỉ ngơi.

"Đan Lân, tới đây."

Chân của Bạch hạc chuyển một cái, đi vào trong sân.

Người áo trắng nhìn nó một cái: "Ai bắt nạt ngươi rồi?"

Giọng của hắn rất ôn hòa, khí tức quanh thân cũng rất tùy ý, trong lòng Bạch hạc lại lạnh một chút: "Không có ai bắt nạt ta!"

Nó đưa tay kéo ống tay áo của đối phương, làm nũng: "Đây là Linh Thảo Viên, người biết ta, ai dám bắt nạt ta chứ?"

Đầu ngón tay hơi lạnh khẽ điểm lên khóe mắt nó: "Vậy chỗ này là có chuyện gì?"