Bạch hạc ở một bên vẫn luôn nhìn chằm chằm linh điền bị nàng dọa cho giật mình, lông chim cũng dựng lên.
Vào lúc này tâm trạng của Giang Ngư vô cùng kích động, rất muốn ôm nó hôn một cái, đáng tiếc Bạch hạc cao lãnh, hoàn toàn không cho nàng có cơ hội đến gần.
Nhìn xong linh điền bên này, Giang Ngư lại đi đến linh điền mới mở rộng ngày hôm qua.
Hôm qua nàng đã có được hạt giống linh mễ và linh thảo cấp ba, đều trồng ở chỗ này.
Chẳng qua hạt giống không nhiều lắm, đất dư lại, nàng cũng trồng linh thảo mà Linh Thảo Viên phát cho mình.
Một đêm trôi qua, trên đất trống rỗng, đã có một tầng xanh mởn, mầm non xanh run rẩy đung đưa theo gió.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, Giang Ngư cảm thấy, mình đứng bên cạnh thực vật, giống như cả người đều thoải mái một chút.
Nàng nhớ đến cái gì đó, ở trong góc tìm một chỗ, từ nhẫn trữ vật lấy hộp ngọc ra, cẩn thận mở ra.
Nhánh cây trong suốt như ngọc yên lặng nằm bên trong.
Trên hộp ngọc có khắc trận pháp đơn giản, có thể giữ được dược tính và sinh mệnh lực của dược liệu, nhưng cũng có thời hạn.
Giang Ngư không biết đây là cái gì, cũng không biết cách dùng, nhìn dáng vẻ linh khí tràn đầy của nhánh cây, nghĩ đến sinh mệnh lực cũng vô cùng ương ngạnh.
Cũng không biết, có thể trồng sống hay không?
Nàng đào đất màu đen nhuận ra, cẩn thận chôn nhánh cây xuống, lái tưới chút linh vũ.
Bạch hạc đứng ở một bên nhìn chằm chằm nàng vui vẻ trồng cây xuống, trong con ngươi màu nâu lóe lên sự nghi hoặc.
Giang Ngư vỗ vỗ tay, đứng lên, dùng thuật thanh tẩy rửa tay cho mình, vui vẻ hỏi Bạch hạc: "Ta chuẩn bị đi bắt cá! Ngươi có muốn đi với ta không?"
Bạch hạc chậm rãi đi theo sau lưng nàng.
Lúc một người một hạc đi đến bờ sông, bên trong khu vực ở phía Tây của Linh Thảo Viên, có hai người đang nhắc đến nàng.
"Sư phụ, ta thấy Giang sư muội ở Linh Thảo Viên quá an nhàn, cũng không có bất kỳ chỗ dị thường nào." Nữ tử áo xanh do dự một chút, lại nói: "Không đúng, vẫn có một chỗ dị thường."
"Dị thường gì?"
Nữ đệ tử áo xanh khẳng định nói: "Nàng trồng cây tốt hơn đệ tử khác. Rất có thiên phú. Ta thấy linh thảo của nàng, không chỉ phẩm chất tốt, quá trình thành thục cũng nhanh!"
"..."
Nếu như Giang Ngư ở chỗ này, có thể nhận ra, hai người nói chuyện, chính là lão giả mặc áo xanh lam gây chuyện với nàng và đệ tử của mình.
Lão giả áo xanh lam liếc đệ tử mình một cái: "A Loan, trái lại ngươi rất thích nàng."
Chung Loan cũng không phủ nhận: "Nàng rất thú vị. Không phải chúng ta đã điều tra quá khứ của nàng sao, mặc kệ là Giang Ngư trước kia hay là Giang Ngư hiện tại, cũng không giống như bởi vì ghen tị mà hạ thủ độc ác với đồng môn."
Nàng ấy dừng một chút nói: "Nếu như giả bộ, vậy cũng quá đáng sợ rồi." Hơn nữa trong lòng nàng ấy, thấy Giang Ngư gì đó có thái độ nhiệt tình với cuộc sống, không giống giả bộ.
Lão giả áo xanh lam lạnh nhạt nói: "Mặc kệ nàng có giả bộ hay không, tóm lại người đã đến Linh thảo viên, có ta nhìn chằm chằm, không gây ra họa gì đâu."
Chung Loan còn muốn nói gì đó, lão gia áo xanh lam đã nhắc tới chuyện khác: "Sư huynh của ngươi sắp trở về rồi đi?"