Chương 35: Xuyên Thư: Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng (Dịch)

Bạch hạc vẫn luôn lặng lẽ nhìn động tác của nàng, Giang Ngư thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn một cái, chỉ cảm thấy Bạch hạc đứng dưới ánh tà dương, tư thái đẹp đến mức giống như một bức họa vậy.

Đợi đến khi nàng gieo xong mấy túi linh thảo cấp ba, lại quay đầu nhìn lại, vốn dĩ nơi Bạch hạc đứng đã trống rỗng, không biết nó rời đi lúc nào.

Chẳng qua nàng nhìn diện tích linh điền của mình lớn gấp đôi, khóe miệng lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Hoa cỏ bình thường trồng trong sân, Giang Ngư cũng cho một trận Linh vũ xuống. Rất hiển nhiên đối với hoa cỏ bình thường linh lực có tác dụng to lớn, chỉ một ngày tiểu viện của nàng đã nở đầy hoa tươi.

Buổi sáng ngày hôm sau, Giang Ngư bị người ta đánh thức.

Chính xác mà nói, nàng bị một con bạch hạc đánh thức.

Nàng ngáp một cái, đẩy cửa ra, lập tức thấy trong sân Bạch hạc mà ngày hôm qua gặp đang đứng.

Trong miệng Bạch hạc ngậm một món đồ nhỏ, thầy nàng, cúi đầu đặt đồ ở một bên, ngửa đầu kêu một tiếng với nàng.

Lúc Giang Ngư xuống lầu, Bạch hạc nhìn hoa hoa cỏ cỏ của nàng, thỉnh thoảng ngửi một chút, nhìn bộ dạng này giống như rất muốn cắn một miếng.

Nghe được tiếng bước chân, Bạch Hạc quay đầu, dùng đầu gật một cái với đồ vật ở bên cạnh mặt đất kia.

Đây là một nhánh cây dỏ dài bằng ngón cái, phía trên tô điểm một mảnh xanh lá.

Giang Ngư nhìn một lúc lâu, không nhận ra đây là vật gì, nhưng phía trên lại có linh khí vô cùng nồng nặc gần như ngưng tụ thành thực chất, không có cách nào bỏ qua được.

Nàng có chút khiếp sợ nghĩ: Chẳng lẽ, ta thật ra không phải là pháo hôi trong cuốn sách, mà là pháo hôi quật khởi sao? Một màn này, cực kỳ giống bàn tay vàng từ trên trời rơi xuống.

Nàng cẩn thận hỏi: "Cái này cho ta sao?"

Bạch hạc gật đầu một cái.

Giang Ngư khom người nhặt nhánh cây không biết kia, mới vừa cầm trong tay, lập tức cảm giác được một cổ linh khí mát rượi theo đầu ngón tay tiến vào thân thể, linh đài một mảnh thanh minh.

Không cần phải nói, thứ tốt!

Bạch hạc thấy nàng nhận, giống như rất hài lòng, bắt đầu bước đi về phía trước, đi hai bước còn dừng lại quay đầu, tỏ ý Giang Ngư đuổi theo.

Giang Ngư lấy ra một cái hộp ngọc bỏ nhánh cây vào, đi theo nó, muốn nhìn xem Bạch hạc muốn làm gì.

Ở trên đường nàng còn không nhịn được ảo tưởng, dựa theo chương trình như vậy, có phải nó sẽ dẫn nàng đi đến một động phủ bí mật, trong động phủ cất giấu tất cả truyền thừa của một vị chân nhân Nguyên anh nào đó...

Ảo tưởng không có cách nào dừng lại được.

Bởi vì mục tiêu của Bạch hạc quá gần, mấy bước là đến.

Bạch hạc dừng lại trước Linh điền.

Nó rất hiểu chuyện đứng bên ngoài kết giới, mắt không chớp nhìn chằm chằm linh thảo sắp thành thục.

Trong nháy mắt Giang Ngư đã hiểu được ý của nó: "... Ngươi là muốn dùng vật kia vừa cho ta, đổi linh thảo trong này?"

Bạch hạc vui vẻ gật đầu.

Nhất thời Giang Ngư có chút chột dạ: "Nơi này của ta đều là linh thảo không đáng tiền, mặc dù ta không biết đồ ngươi cho ta là gì, nhưng ta đoán có giá trị rất nhiều so với nhiều linh thảo này.”