Ngu Huỳnh nhìn thấy bà cháu bọn họ ăn hồng cô mà bộ dáng như dốc hết toàn lực, cảm thấy không được, nhân tiện nói: “Quên đi, không cầm miễn cưỡng.”
La thị cùng Phục An đều trậm mặc không lên tiếng.
Khi biết tôn tử ăn thử nấm, La thị đáy lòng bắt đầu thấp thỏm bất an. Nói cho cùng, La thị vẫn không xác định. Không phải là hoài nghi Dư thị, mà là sợ Dư thị nhận sai loại nấm, hái phải loại có độc.
Mà Phục An vừa sợ mình sẽ bị trúng độc chết, lại đồng thời thưởng thức mùi vị thơm ngon của món ăn. Còn muốn nếm thử nữa, nhưng lại không có gan, trong lòng xoắn xuýt vướng mắc.
Ngu Huỳnh ăn được nửa chừng, chợt nhớ tới việc mình chữa chân cho Phục Nguy, sợ là có người không muốn nhìn thấy hắn khỏi bệnh, liền nhắc nhở La thị: “Việc ta chữa chân cho nhị làng đừng nói ra ngoài, ta sợ người có tâm sẽ gây trở ngại.”
La thị lập tức nghe ra ý tứ trong lời nói của Dư thị, sắc mặt nhất thời trắng bạch.
Nếu người đánh gãy hai chân nhị lang biết được việc nhị lang có thể chữa hết, không chừng còn có thể đánh gãy thêm lần nữa. Đánh thêm lần nữa, e sợ không có khả năng phục hồi được.
Thấy sắc mặt La thị nghiêm túc, liền biết bà đã rõ sự tình, Ngu Huỳnh cũng yên lòng, liếc nhìn Phục An nói thêm: “Cũng phải nhắc nhở Phục An, đừng để nó ra bên ngoài nói gì.”
Nghe đến tên của mình, Phục An ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt.
La thị lo lắng ưu tư gật đầu: “Ta sẽ nói chuyện với nó.”
Sau khi Ngu Huỳnh dặn xong, thấy quan hệ với La thị có chút hòa hoãn, mới hỏi: “Từ thôn Lăng Thủy đến thị trấn phải đi trong bao lâu?”
“Ngươi muốn đi thị trấn?” La thị kinh ngạc nói.
“Ừ, ta muốn đi thi trấn một chuyến.” Ngu Huỳnh liếc nhìn cái nồi đất bị chia năm xử bảy, trong tình huống thế này, thịt có thể không ăn, nhưng bất luận phải có một cái nồi khác mới giải quyết được vấn đề cơm nước.
La thị nhớ tới việc sáu ngày trước Dư thị bỏ trốn, bây giờ lại nghe nói nàng muôn đi thị trấn, trong lòng có mấy phần hoài nghi.
Trước nói đi liền đi, mấy ngày nay khi trở về, Dư thị cùng với người chanh chua lúc trước không giống nhau, hiện tại lại chữa chân cho nhị lang... Nếu nàng đi rồi, nhị lang bây giờ phải làm sao?
Trong lòng La thị có chút ưu sầu. Nhưng Phục An lại không biết tâm tư của tổ mẫu hắn, chỉ ước gì Ngu Huỳnh lại bỏ đi lần nữa, vì thế ân cần trả lời: “Có xe bò, sáng ngày mốt có xe bò đi huyện ngọc!”
Ngu Huỳnh nhìn về phía cậu, thấy cậu không ngừng kích động, liền biết trong lòng cậu chàng nghĩ gì. Nhưng nhất định phải để cho cậu thất vọng rồi, nàng hiện tại đúng là không muốn bỏ đi nữa.
La thị thấy tôn tử nhanh miệng, đáy lòng âm thầm thở dài, Dư thị có muốn đi, ai cũng không ngăn được. Nghĩ đến đây, liền đem sự tình nói rõ: “Ngày mai chờ ở cửa thôn, thôn bên cạnh có vị Trần thúc ở thôn bên cạnh sẽ lái xe bò đi đến huyện ngọc để giao đồ ăn, tiện đường sẽ chở thôn dân ra thị trấn, lúc trở về cũng sẽ chờ về, nhưng...”
Nhưng cái gì? Ngu Huỳnh cẩn thận lắng nghe.
Mấy giây sau, La thị mới mang vẻ mặt quẫn bách nói: “Lúc đi phải trả một văn tiền xe, lúc về cũng phải trả một văn tiền.”
Ngu Huỳnh trong tay có mấy miếng đồng, đúng là đủ trả tiền xe, vì thế gật đầu: “Ta biết rồi, sáng sớm ngày mai ta đi hái chút thảo dược, xem trong thị trấn có y quán nào muôn mua hay không, không mua thì ta sẽ đem về.”
Ngu Huỳnh nói đi, tất nhiên sẽ mua một vài thứ, nhưng nàng không muốn cho người khác nhìn chằm chằm, vì thế dùng cách lừa gạt, khi trở về sẽ lấy thảo dược bán không được để ở phía trên sọt che lại.
La thị không quá tin tưởng việc nàng nói sẽ trở về, vì thế cũng không để ý đến lời nói của nàng.
Sắc trời dần tối, Ngu Huỳnh bưng nước vào nhà chuẩn bị lau người.
Mỗi lần nhìn thấy chậu đựng nước bị vỡ mà cả nhà dùng để tắm rửa, Ngu Huỳnh là người yêu thích sạch sẽ luôn tự nhủ chỉ cần không giống ăn mày là tốt rồi, như vậy liền không muốn soi mói nữa. Tuy rằng thân thể đã chịu tiếp nhận, nhưng trong đầu đến cũng vẫn còn kháng cự.
Nàng chỉ có hai miếng ngân diệp giá chưa tới một đồng tiền, nhưng đồ muốn mua thì rất nhiều.
Sau khi lau người, nàng ở trên giường rơm lăn qua lộn lại không ngủ được, chớ nói chi là bên ngooài có tiếng sói tru, sát vách lại có tiếng người ho khan không ngừng.
Như thế này làm sao ngủ được? Nửa đêm chưa ngủ, mãi đến lúc quá nửa đêm mới ngủ được một chút.
Sáng sớm, Ngu Huỳnh thức rất sớm, nhưng so với nàng có có người thức sớm hơn.
La thị đứng ở trong sân, con mắt không nhìn thấy nhưng thẫn thờ nhìn núi ở xa xa, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Ngu Huỳnh sau khi rửa mặt, uống một hớp nước chưa được nấu sôi, liền đeo sọt lên lưng cầm dao bổ củi chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng lúc đi, nàng vẫn muốn nói chút chuyện với La thị, muốn trấn an bà. “Ta có không dự định bỏ đi, ta chính là muốn sống tốt hơn nên mới đi thị trấn. Hơn nữa nếu ta muốn đi, chỉ cần trực tiếp đi là được rồi, cớ gì phải gạt người.”
La thị nghe vậy, đáy lòng dao động, chần chờ một chút, mới hỏi: “Ngươi thật sự không có ý định bỏ đi?”
Ngu Huỳnh bất đắc dĩ tìm cái cớ: “Lần trước kém chút là ngã núi chết, ta còn sao dám bỏ đi? Với lại, bên ngoài cũng còn nhiều hung hiểm, ta vẫn thấy ở lại thôn Lăng Thủy là an toàn hơn.”
Nói đến đây, nàng còn bổ sung: “Ta sau này còn muốn làm gia chủ của Phục gia, giờ ta đi đâu chứ.”
Sắc mặt La thị thay đổi, Ngu Huỳnh liền biết bà đã bớt hoài nghi, mới đi ra ngoài.
La thị nhìn thân ảnh mơ hồ biến mất trong trong tầm mắt, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Trong núi tuy rằng nguy hiểm, nhưng vẫn có người hợp tác cùng nhau đi hái quả và đào rau dại.
Mấy phụ nhân trung niên trong thôn Lăng Thủy cùng rủ nhau vào núi, lúc nhìn thấy Ngu Huỳnh đều ngẩn người, ánh mắt không khỏi dừng lại nhìn mấy đốm đen trên mặt nàng lâu thêm một chút.
Mấy vết này cũng không phải thật sự là đốm đen, Ngu Huỳnh cũng không cần phải để ý.
Khi nàng xoay người đi, liền có người gọi nàng lại: “Trong núi rất nguy hiểm, không nên vào một mình, ngươi đợi chúng ta một lát rồi vào chung luôn cho an toàn.”
Ngu Huỳnh nhìn sang, là phụ nhân hôm qua đã nhắc nhở nàng. Nàng suy nghĩ một chút, xác thực nhiều người sẽ an toàn hơn, vì thế nàng cũng muốn đi cùng họ.
Một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi đến bên cạnh nàng, hỏi: “Phục gia tân phụ, ngươi vào núi muốn tìm thứ gì?”
Dù sao nàng cũng muốn tiếp tục ở lại thôn Lăng Thủy, Ngu Huỳnh cũng không có ý định độc lai độc vãng, vì thế trả lời: “Ta dự định vào núi đào chút rau dại với thảo dược.”
Phụ nhân nghe vậy, chợt nói: “Ta nhớ phụ thân ngươi lúc trước là thái y ở trong cung, chẳng lẽ ngươi cũng biết y thuật?”
Nghe nói như thế, mấy phụ nhân khác cũng dựng thẳng lỗ tai, không khỏi hiếu kỳ.
Ngu Huỳnh rõ ràng không muốn tiết lộ, vì thế nhẹ nhàng trả lời: “Ta cũng chỉ biết một chút, cũng chỉ biết một vài loại thảo dược thông thường mà thôi.”
Những người khác nghe vây, nhất thời không có hứng thú nữa, bắt đầu hái quả dại xung quanh.
Ngu Huỳnh thấy mọi người tản đi, liền hỏi phụ nhân bên cạnh: “Không biết đại tẩu xưng hô như thế nào?”
Phụ nhân tính tình ngay thẳng, lanh lẹ nở nụ cười: “Ta cùng với bà mẫu của ngươi gần như cùng tuổi, đừng gọi ta là đại tẩu, gọi Hà thẩm là được rồi.”
Ngu Huỳnh khách sáo hô một tiếng: “Hà thẩm.”
Hà thẩm cũng bận bịu đi đào rau dại, dặn nàng: “Ngươi ở xung quanh đây đừng đi xa, nếu có việc gì cứ hô lên một tiếng chúng ta sẽ nghe thấy.”
Sau khi dặn nàng, Hà thẩm cũng đi làm việc của mình.
Nhiều người hái, rau cùng quả dại tất nhiên không đủ hái, còn hồng cô, vì không muốn giải thích nhiều, nàng cũng không hái.
Ngu Huỳnh đào một chút thảo dược, cũng đào được môt bụi nhỏ dạ tức hương.
Dạ tức hương là một loại bạc hà, nhưng so với bạc hà ở hiện đại không giống nhau, ở hiện đại thông thường gọi là bạc hà, tên khoa học gọi là trứu diệp lưu lan hương, là thực vật ngoại lai thân thảo, hiện tại ở triều đại này vẫn chưa có.
Dạ tức hương có thể dùng để súc miệng hơi thở thơm mát, cũng có thể dùng để pha trà uống.
Ngồi xổm quá lâu, nàng đứng dậy một chút, thấy ở bụi cây phía trước có trái cây dại, liền vén bụi gại, dùng gậy trúc dò đường.
Đến gần mới phát hiện ra cây sắn dây, quả cũng được gọi là quả bánh đúc đậu.
Khi nàng còn nhỏ, mùa hè hàng năm, ông ngoại đều sẽ lấy trái này làm bánh đúc đậu cho nàng ăn.
Ngu Huỳnh có chút kinh hỉ, đang chuẩn bị hái mấy quả để khi trở về làm bánh đúc đậu ăn, phía sau truyền đến âm thanh của Hà thẩm: “Ngươi hái mấy trái này làm gì? Mấy loại trái này ăn không ngon, không có mùi vị gì.”
Ngu Huỳnh nghe được Hà thẩm nói vậy, bỗng nhiên linh quang lóe lên, xuất hiện ý nghĩa có thể dùng để kiếm tiền.
Hay là triều đại này vẫn chưa phát hiện được loại trái cây này có thể dùng làm đồ ăn, như vậy thì nàng có thể làm chút ít bánh đúc đậu đem đến ngọc huyện bán?!
Bánh đúc đậu thêm vào bạc hà, chính là loại giải khát cao cấp, nếu có ngời mua không chừng còn có thể kiếm được một ít tiền!
Có ý nghĩ này, trong lòng Ngu Huỳnh dấy lên một ngọn lửa nhỏ, nhưng trên mặt vẫn duy trì trấn định, nàng mang theo ý cười nhàn nhạt: “Trái cây kia có thể đem phơi khô, nên cũng có thể coi như là ăn vặt, ta hái một ít về ăn độn trước.”
Nghe được tân phụ Phục gia nói thế, Hà thẩm nhớ tới Phục gia trong thôn Lăng thủy này là nhà nghèo nhất, già thì mắt kém, con lớn thì làm ở mỏ đá, con nhỏ thì tàn phế, mà mấy đứa nhỏ chưa gánh vác việc nặng được, bọn họ một nhà mỗi ngày ngoại trừ ăn rau dại, đến cháo còn không có ăn.
Nghĩ như vậy, bà cái gì cũng không nói, chỉ dặn dò: “Vậy ngươi cẩn thận coi chừng gai, kẻo bị thương.”
Ngu Huỳnh hái được gần nửa sọt mới coi như thôi. Khi trở về đến nhà Phục gia đã là hơn nửa giờ sau.
Không có đồ dùng, Ngu Huỳnh cũng không lập tức làm bánh đúc đậu, mà là tiếp tục lấy nấm đem ra nướng, dùng mảnh vỡ ngày hôm qua xào rau dại.
Lúc nàng với bắt đầu làm việc, Phục An liền nhìn hồng cô nuốt nước miếng. Ngu Huỳnh thấy dáng vẻ ấy của cậu, cũng không nhiều lời, chỉ so với hôm qua làm nhiều thêm một chút.
Rau dại cùng với hồng cô đều chia làm năm phần, tiểu cô nương Phục Ninh ăn hơi ít, nàng cũng chia ít một chút.
Sau khi làm xong, nàng nhìn về phía Phục An: “Ngươi đem vào cho nãi nãi cùng với tiểu thúc của ngươi ăn đi.”
Phục An thật nhanh đi tới, nhìn thấy hồng cô trong chén, cậu cũng không nói có độc, trực tiếp bưng hai bát đi vào nhà.
Hắn đã sợ suốt một buổi tối, nhưng qua ngày thứ hai, chẳng thấy có chuyện gì, cũng tin là loại nấm đỏ này không có độc.
Ngu Huỳnh nhìn thấy đôi mắt mở to của Phục Ninh, trên mặt lộ ra ý cười ôn hòa, đem bát có ít hơn đưa cho bé: “Bưng vào trong nhà ăn đi.”
Tiểu cô nương do dự một chút, sau mới thận trọng đưa tay ra, nhưng khi nhìn thấy đôi tay nhỏ bé bẩn thỉu, lại vội vã rụt trở lại lau vào quần áo.
Ngu Huỳnh ngược lại đem nửa gáo nước đưa tới, cùng bé nói chuyện: “Đưa tay ra rửa một chút là được rồi.”
Tiểu cô nương liếc nhìn đôi tay chưa rửa sạch của mình, sợ hãi vươn ra ngoài. Ngu Huỳnh từ từ rót nước vào đôi tay nhỏ của bé, sau đó lấy tay nhẹ nhàng xoa nắn.
Tiểu cô nương nhìn thì bốn, nắm tuổi nhưng so với tay của tiểu hài tử hai tuổi cũng không chênh lệch nhiều, hơn nữa không có bao nhiêu thịt.
Tiểu cô nương nhìn thấy đôi bàn tay lớn che ở trên tay mình, ôn nhu trắng noãn, cùng với đôi tay thô ráp của nãi nãi cảm giác hoàn toàn không giống nhau, rất thoải mái.
Ánh mắt của bé không tự chủ được dính trên đôi tay trắng đẹp đẽ kia, đáy lòng ý sợ cũng dần dần giảm xuống.
Ngu Huỳnh cầm chén đặt vào trong tay bé, sau đó cũng ăn phần của mình.
Ăn được lửng dạ, nàng vào nhà cầm một miếng đồng đưa cho La thị. “Người có thể hỏi người khác mượn một cái nồi không, mượn một ngày thôi, tối hôm nay mượn xong trước ngày mai sẽ trả lại, đây là một văn tiền xem như tiền thuê.”
La thị nghe vậy, híp mắt liếc nhìn miếng đồng trong tay nàng, biết nàng sẽ không đi nữa, cũng không hỏi nàng làm gì, trực tiếp gật đầu: “Vậy ta đi hỏi một chút.”
La thị lấy đi miếng đồng, dù sao ở trong thôn này thiếu lương thực, việc không có lợi, nào có người đem đồ dùng nấu cơm trong nhà cho mượn?
Chỉ chốc lát sau, Hà thẩm liền nhấc cái nồi đất cùng với La thị quay trở về.
Bà đem miếng đồng trả lại cho Ngu Huỳnh, nói rằng: “Ta sao có thể lấy bạc nhà các ngươi, lúc trước nếu không nhờ đại lang nhà các ngươi ở mỏ đá giúp lão đầu nhà ta, e sợ lão đầu nhà ta cũng đã chết ở mỏ đá.”
Hà thẩm nói không muốn lấy tiền, Ngu Huỳnh cũng nhận lại.
Nồi có rồi, Ngu Huỳnh bắt đầu làm bánh đúc đậu.
Trước đem cây sắn dây và quả đã vô tình hái được đem lựa kỹ, sau đó dùng dao bổ củi cắt quả ra, đem ruột bên trong đào ra để ở trong chén gỗ.
Toàn bộ trái đều làm xong, được chừng hai bát, sau đó đem phơi dưới ánh mặt trời.
Trong lúc phơi, nàng nấu một bình nước, bảo Phục An xem lửa. Phục An không biết có phải là bắt người tay nắn, cắn người miệng mềm hay không, vì thế những lời oán hận đều không nói ra, còn rất phối hợp hỗ trợ.
Phục An xem lửa, Ngu Huỳnh xé ống tay áo của mình, sau đó cầm mâm gỗ cùng với tay ra bờ sống cọ rửa rất nhiều lần, sau trở lại dùng nước nóng tưới lên mâm gỗ cũng với tay táo.
Sau một canh giờ, nàng mới đem những cây sắn dây, quả đựng trong tay áo, phần cuối tay áo buộc lại chắc chắn sau lại để vào trong nửa chậu nước rồi nhào trộn nhiều lần.
Nhào nặn đến khi nước trở nên sền sệt, nàng mới đem chất lỏng màu trắng sền sệt ổ vào nồi đất.
Được gần nửa khuông sắn dây cùng với quả không đầy nồi đất, nếu đối là làm bằng bát bánh đúc đậu, đại khái trước sau chừng mười bát.
Thầm than một tiếng kiếm tiền không dễ dàng, Ngu Huỳnh tiếp tục làm việc, đem nồi để vào trong chậu nước, chỉ cần đợi một buổi tối, ngày mai có thể đông lại.
Thời điểm muốn ăn, thêm vào một ít nước bạc hà là được.
Tuy rằng không có mùi vị gì, nhưng cũng sẽ làm cho ngời ta thấy nhẹ nhàng khoan khoái, như miệng ngậm một viên đá lạnh. Khí trời tháng bảy, tháng tám nóng bức, ăn vào thời gian này là thích hợp nhất.
Có thể kiếm được tiền để cải thiện tình cảnh bây giờ hay không, đều phải xem ngày mai như thế nào.