Chương 30: Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Bị Lưu Đày

Khi Ngu Huỳnh nghe tin về cơn bão, sắc mặt trở nên nghiêm túc, xoay người về đi ra cửa.

Sau khi vén rèm, nàng nhìn thấy Hà thúc mang một bó trúc đến đặt trên đất, nàng hỏi: "Hà thúc, cháu vừa nghe thúc nói sắp có bão, là có thật không ạ?"

Hà thúc ngẩng đầu quan sát mặt trời, nói: "Ta thấy trời nắng thế này, không giống có cuồng phong, nhưng những cụ già trong thôn xưa nay đều nói rất chính xác, nói sắp tới đây sẽ có bão, hẳn không thể sai được."

"Vậy những năm trước khi trời bão có xảy ra chuyện gì không ạ?"

Hà thúc thấy vẻ mặt nàng lo lắng, hắn liền làm cho nàng rộng lượng: "Chỗ chúng ta cách xa biển, bão tố bình thường không nghiêm trọng lắm, năm ngoái vẫn an tooàn không có sao cả, vì thế cũng không cần quá lo lắng."

Vừa nghe Hà thúc như thế, Ngu Huỳnh cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu bão to, e rằng mấy gian nhà lá của Phục gia không đủ che chắn.

Hà thúc nói tiếp: "Nhưng lúc nào cũng có gió to, vì thế cần phải lắp cửa mới được."

Trước đây nhà của Phục gia cũng có làm cửa, là do Phục đại lang làm.

Nhưng kể từ khi phu thê Phục Đại Lang phu thê bị bắt tới mỏ đá, Phục nhị thẩm tham lam thấy ba bà cháu của Phục gia cô nhi quả phụ dễ ức hiếp, còn thường xuyên nhắc đến huyện chồng của La thị hại chết trượng phu của bà ta, cảm thấy rằng phòng lớn mắc nợ bà ta, vì thế thường ngày hay đến phòng lớn của Phục gia tống tiền.

Ngay cả khi cả nhà phòng lớn nghèo đến mức không có gạo trong nồi, Phục nhị thẩm vẫn có thể cạo mất một lớp da.

Sau khi Hà thúc từ mỏ đá quay về, mới có thể đến giúp đỡ chăm sóc mấy bà cháu, báo đáp lòng tốt của Phục đại lang đã cứu bọn họ trong mỏ đá.

Thấy Hà thúc đang làm cửa, Ngu Huỳnh cũng đến gần hỗ trợ, đồng thời hỏi thăm chuyện làm cái giường. "Hà thúc cháu muốn hỏi một chuyện, trong thôn này có ai biết làm giường trúc không ạ, một chiếc giường trúc thì phải tốn bao nhiêu bạc?"

Hà thúc ngạc nhiên nhìn nàng, sau đó nhìn sang La thị.

Cân nhắc một hồi, cũng không biết giường này là cho ai ngủ, nhưng vẫn trả lời nàng: "Có thôn bên cạnh tức là Trần gia thôn có người biến làm giường trúc, loại giường một người nằm giá từ ba mươi đến bốn mươi văn tiền một chiếc, còn loại hai người nằm thì khoảng bảy mươi đến tám mươi văn."

Trúc ở trong núi rất nhiều, nhưng cũng phải đi chặt về. Mà trúc không phải tốn tiền, không cần phải bào mài như gỗ, chỉ cần trả tiền công nên giường trúc rẻ hơn giường gỗ rất nhiều.

Trần gia thôn?

Ngu Huỳnh bỗng nhớ tới một chuyện, hỏi: "Có phải Trần đại thúc lái xe bò cũng là người ở Trần gia thôn?"

Hà thúc gật đầu nói phải. Ngu Huỳnh cân nhắc một hồi, khi làm giường trúc xong có thể nhờ Trần đại thúc tốt giường trúc đúng là có thể để cho Trần đại thúc đưa đến thôn Lăng Thủy, chỉ là sợ người bên ngoài nhìn thấy Phục gia có thêm nội thất mới, có thể gây thêm rắc rối.

Nghĩ thế, trong lòng Ngu Huỳnh hơi nghẽn, mày cũng cau lại.

Hà thúc thấy mặt nàng lộ vẻ khó xử, lầm tưởng là nàng không đủ bạc làm giường. Ông định nói gì đó, những nghĩ đến tình cảnh nhà mình nên vẫn im lặng, sau đó lại vùi đầu làm tiếp công việc.

Trúc được cưa thành những đoạn dài ngắn khác nhau, sau đó dùng dây cỏ buộc lại, trúc từng thanh được xếp vào ngay ngắn. Hai cánh cửa, đại khái tốn khoảng hơn một canh giờ, đến chạng vạng tối mới làm xong xuôi.

Ngu Huỳnh nhìn cửa trúc được lắp xong, không phải dùng rèm cỏ để che chắn, trong lòng yên tâm hơn một chút.

Mấy ngày nay khi đêm xuống, Ngu Huỳnh vẫn không dám ngủ quá say, chỉ sợ có ăn trộm, hoặc là những con thú nguy hiểm xông vào.

Hiện tại đã tốt hơn, đã có thêm cửa.

Khi lắp cửa, Hà thúc nhìn vào bên trong hai gian phòng, trong lòng không khỏi cảm thấy nặng nề thêm mấy phần.

Sau khi cửa đã sẵn sàng sử dụng, Ngu Huỳnh từ trong phòng lấy ra ba cái trứng gà đưa cho Hà thúc và nói:

"Hà thúc, cũng may nhờ có thúc, lại bỏ việc đồng sáng mà đến đây giúp nhà cháu làm cửa, cháu cũng không có đồ gì tốt Hà thúc, chỉ có thể lấy mấy quả trứng gà này đưa thúc cầm tạm."

Hà thúc sao lại dám cầm, vội vàng từ chối: "Không được không được, mọi người cứ giữ lại tự mình ăn đi."

Ngu Huỳnh biết hắn là sợ Phục gia bị đói, cho nên nàng nói thẳng: "Cháu hái thải thảo dược cũng kiếm được một chút bạc, sẽ không ăn không ngồi rồi, vì thế Hà thúc thúc cứ yên tâm cầm lấy, nếu không trong lòng cháu cũng sẽ cảm thấy bứt rứt."

"Sao có thể được. . ."

Ngu Huỳnh: "Nếu Hà thúc hiện tại không nhận, một lát cháu lại bảo Phục An đem đến nhà thúc."

Hà thúc sững sờ, vội nói: "Không cần, thật sự không cần, ta chỉ thuận tiện giúp một tay mà thôi."

Ngu Huỳnh suy nghĩ một chút, hô lên bảo Phục An lại đây, sau đó đem ba cái trứng gà đưa cho cậu, nói: "Đem cái này đến Hà gia, không được mang về."

Phục An vô cùng nghe lời, cầm trứng gà, chạy ùa ra sân như một làn khói.

Hà thúc:. . .

Hà thúc nhìn bóng dáng Phục An chạy đi xa, trầm mặc chốc lát, sau đó dáng vẻ như đã hạ quyết tâm, thở ra một cái, nhìn về Dư nương tử, mở miệng nói: "Nếu như cháu thật sự muốn làm giường trúc mà không đủ bạc thì cứ nói, Hà thúc tuy không có nhiều, nhưng vẫn là có thể cho cháu mượn một ít."

Ngu Huỳnh sửng sốt, không nghĩ tới Hà thúc sẽ nói muốn cho bọn họ mượn tiền, không khỏi nhớ tới lời Hà thẩm nói lúc trước.

Hà thẩm đã nói muốn dành dụm đủ bạc để chuộc đứa con trai nhỏ về, mà vào lúc này, Hà thúc còn cho bọn họ vay tiền mua giường trúc, đây là điều Ngu Huỳnh không hề nghĩ tới, trong lòng khó tránh khỏi xúc động.

Ngu Huỳnh cười nói: "Cháu kiếm được ít tiền, cũng đủ mua giường, chỉ là..."

Nàng dừng một chút, mới nói: "Chỉ sợ người trong thôn nhìn thấy được nhiều lời lời dèm pha, cũng sợ mấy chuyện này truyền đến quận Vũ Lăng quận."

La thị nghe được ba chữ quận Vũ Lăng kia, đại khái nghĩ tới điều gì, bà cúi đầu sắc mặt có chút ảm đạm.

Hà thúc bối rối hai giây, sau cũng bắt đầu hiểu được vì sao nàng lại nhắc đến quận Vũ Lăng. Đứa nhỏ bị ôm nay lúc trước là nhị lang Phục gia, ông cũng hiểu rõ tính tình của hắn, người trong thôn hầu như ai cũng biết. Người kia không chỉ có lười biếng hết ăn lại nằm, lòng dạ còn nhỏ mọn.

Ở trước mặt Phục đại lang đều tỏ vẻ bản thân gặp nhiều khó khăn gian khổ khi ở nhà nhị thẩm. Hắn ta cũng thường ca thán không thể lớn lên ở bên cạnh nương, đại huynh ngược lại thì có nương che chở, còn hắn ta lại phải chịu đựng nhiều bắt nạt, cũng thuyết phục Phục đại lang thay hắn đi lao động khổ sai.

Khi Phục đại lang vừa mới đi, hắn ta thậm chí dám chỉ thẳng mặt La thị mà mắng, hàng ngày không làm gì cả, vì thế các thôn dân cũng hoài nghi Phục nhị lang bây giờ bị hắn ta sai người âm thầm đánh gãy chân.

Hà thúc cũng nghi là như vậy, ông cân nhắc tỉ mỉ một lát cũng có thể hiểu được vấn đề mà Dư nương tử lo lắng, lập tức đề nghị: "Không bằng trước đem đến để ở nhà ta, chờ đến buổi tối, trong thôn không có ai đi lại, ta cùng với Hà thẩm cháu sẽ mang đến."

"Nhưng nếu như vậy, người bên ngoài không chừng sẽ nói xấu nhà Hà thúc, chỉ sợ lại gây phiền phức cho cả nhà thúc." Ngu Huỳnh không khỏi lo lắng.

Hà thúc nhưng không chút để ý cười nói: "Vài câu chuyện phiếm mà thôi, hiện tại nhà ai có thêm một cái ghế đẩu đều bị nói phá của, nếu như lúc nào cũng phải để ý đến lời người khác, vậy chẳng phải không thể sống nổi nữa phải không?"

Ngu Huỳnh cân nhắc một lát, ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời trong trẻo, thầm nghĩ bão sẽ không kéo đến nhanh như vậy, đợi mấy ngày nữa lấy giường trúc về cũng kịp.

Nghĩ đến đây, nàng nói với Hà thúc: "Vậy trước tiên cảm ơn Hà thúc, hai ngày sau cháu sẽ gặp Trần đại thúc, sẵn tiện nói với thúc ấy một câu, cũng nhờ thúc ấy vận chuyển giường tới."

Hà thúc gật đầu, do dự một chút, vẫn hỏi nhiều thêm một câu: "Thật sự không cần ta cho các người mượn một ít bạc?"

Ngu Huỳnh khẽ lắc đầu: "Thật không cần."

Hà thúc nghe nàng nói như vậy, cũng yên tâm rời đi.

Ngu Huỳnh nhìn Hà thúc đi khỏi, âm thầm thở dài. Nàng cũng có tâm tư muốn hỗ trợ nhà Hà thúc chuộc Hà nhị lang trở về, nhưng cũng là hữu tâm vô lực.

Hà thúc vừa rời đi, La thị đang ở một bên nói: "Nếu muốn làm giường trúc, vậy nương sẽ lấy mấy văn tiền trả lại cho con."

Ngu Huỳnh nhìn về phía bà: "Không cần đâu ạ, bạc để làm giường con có giữ lại rồi."

Nói xong, nhìn lại hướng Hà thúc rời khỏi, trong đầu tràn ngập suy nghĩ.

Trong khi nàng đang suy tư, La thị lại tiếp tục nói: "Nhưng những giường trúc này đắt như vậy..."

Lúc này, Ngu Huỳnh chợt nhớ đến việc mà nàng chưa nói với Phục Nguy, ánh mắt đột nhiên lóe sáng, nói với La thị: "Không sao, nương cứ giữ lại đi, con còn có một số chuyện muốn nói với nhị lang, con vào nhà trước."

Nói rồi nàng xoay người đi về phía gian nhà. Ngu Huỳnh đi tới bên ngoài gian nhà đang định vén rèm lên, thì mới nhớ đến rèm cỏ đã được đổi thành cửa trúc.

Phục Nguy vừa nghe Hà thúc muốn cho nàng mượn bạc mua giường thì biết sau đó nàng sẽ băn khoăn, cũng sẽ nghĩ biện pháp để giúp đỡ Hà thúc đón nhi tử trở về.

Vì thế chờ khi nàng đẩy cửa ra bước vào nhà, tiếng nói Phục Nguy chậm rãi vang lên: "Ngươi có chủ ý gì sao?"

Trên mặt Ngu Huỳnh mang theo ý cười, đem chứng từ đã ký kết với dược thương mang ra, đưa cho hắn xem.

Trong mắt Phục Nguy mang theo vài phần nghi ngờ nhận lấy chứng từ, giở ra xem. Nhìn thoáng qua, hắn hiểu rõ đây là chứng từ do nàng cùng với người khác ký kết buôn bán, cũng là chuyện trong dự liệu, vì thế vẻ mặt lạnh nhạt đem chứng từ gấp lại.

Thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh như vậy, Ngu Huỳnh hỏi hắn: "Sao ngươi không có chút bất ngờ nào?"

Phục Nguy: "Lần thứ nhất dược thương thu mua thảo dược của ngươi, cũng không nhìn ra điểm gì. Chỉ trong vòng ba ngày ngươi đưa đến biết bao nhiêu dược như vậy đều thu mua hết, tất nhiên là đối với dược liệu của ngươi rất hài lòng, sự hài lòng vượt xa so với các y quán. Nếu sau này hắn còn muốn đến huyện Ngọc thu mua dược liệu, tất nhiên sẽ tìm ngươi buôn bán làm ăn."

Ngu Huỳnh nghe phân tích của hắn xong, không khỏi bật cười: "Ngay cả việc này mà ngươi cũng có thể đoán được, ngươi còn có chuyện gì là không biết?"

Phục Nguy đem chứng từ trả lại cho nàng, sắc mặt bình thản nói: "Ta cũng chỉ là suy đoán."

Nói xong lại lặp lại câu vừa hỏi: "Ngươi có chủ ý cùng Hà gia đi tới mỏ đá?"

Trở lại trọng điểm, Ngu Huỳnh vội nói: "Đúng rồi, ta chính là muốn nói về chuyện này."

Nàng cất lại chứng từ, để vào trong vạt áo, ngồi xuống cái ghế đầu: "Cũng như lời ngươi đã nói, trong núi rất hung hiểm, một mình ta khẳng định không hái đủ năm trăm cân thảo dược. Mà Phục An lại còn nhỏ, tất nhiên không giúp đỡ được gì, vì thế nhất định cần có người hỗ trợ, thôn Lăng Thủy này ngoại trừ Hà gia ra, ta cũng không tin được người khác."

Phục Nguy suy nghĩ một lúc rồi chỉ điểm: "Nhưng nếu khi đại huynh cùng đại tẩu trở về, bọn họ cũng có thể giúp ngươi, ngươi bỏ bạc ra giúp bọn họ, bọn họ tất nhiên muốn làm để bù đắp lại."

Ngu Huỳnh lắc đầu: "Không được, có một số việc Phục gia không thể ra mặt, chỉ có thể do Hà gia đứng ra. Còn nữa không chỉ là hái thuốc, còn phải đem phơi nắng, huống hồ..."

Nàng dừng một chút, mới chậm rãi nói rằng: "Huống hồ dược thương đến huyện Ngọc Lĩnh Nam thu dược liệu không phải chỉ có một người."

"Ngươi định sẽ tìm dược thương khác?"

Ngu Huỳnh gật đầu: "Chờ dược thương họ Triệu đến huyện Ngọc thu dược liệu còn phải đợi ba tháng nữa, rất khó nói sẽ không có những biến cố khác, vì thế muốn sách lược vẹn toàn, không thể đem toàn bộ hi vọng đều ký thác vào dược thương họ Trương đó được."

Tất cả trứng gà đều đặt ở trong một cái rổ, nếu cái rổ rơi xuống đất thì sẽ vỡ hết, vì thế nên đặt thêm ở rổ khác.

Nàng sau khi cân nhắc thì nói: "Ta đã nghĩ trước sẽ thuyết phục Hà thúc cùng Hà thẩm, còn có tức phụ Hà gia cùng ta hái thảo dược, mất hết nửa tháng nhưng cũng có thể kiếm được một ít bạc, nếu đến khi bọn họ lấy bạc chuộc thân cho Hà nhị lang còn thiếu bao nhiêu, ta cũng có thể cho bọn họ mượn một ít."

Phục Nguy chỉ hơi trầm ngâm. Thật ra, nàng hỗ trợ Hà gia như vậy, sẽ hợp lý hơn nhiều so với nàng tự đem tiền túi ra để chuộc thân cho Hà nhị lang.

Nhưng vẫn không khỏi nhắc nhở nàng: "Việc này có thể, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, bạc là do ngươi mạo hiểm kiếm được, không phải là vì làm việc thiện mới kiếm bạc, cho dù muốn làm việc thiện, cũng phải có đủ khả năng mới được."

Ngu Huỳnh nghe được lời nhắc nhở của hắn, ngữ điệu nhàn nhạt: "Thế gian này có trăm ngàn người nghèo khổ, ta không thể giúp hết được. Nếu muốn giúp đỡ, ta trước cũng phải cân nhắc thiệt hơn mới giúp được."

Bàn tay Phục Nguy đặt trên đùi động, ánh mắt hơi thay đổi, hỏi: "Một phế nhân như ta, đối với ngươi có lợi ích gì?"

Ngu Huỳnh không dối gạt hắn, nhưng cũng không nói toàn bộ sự thật, chỉ nói: "Chỉ cầu ngày sau được bình an vô sự."

"Hả?" Phục Nguy hơi nhíu mày, không hiểu vì sao.

Tâm trạng hắn nghi hoặc bối rối, tình huống hiện tại của hắn, sao có thể cho nàng cái gì mà bình an cái gì mà vô sự?

Ngu Huỳnh giả vờ thần bí nói: "Nói không chừng ngươi hiện tại chỉ là Tiềm long ở ẩn, sau này có có hội, chắc chắn sẽ bay đến tận chín tầng mây?"

Phục Nguy đầu tiên là ngẩn ra, nhưng sao đó hắn hiểu được, không khỏi cười nhạt: "Ngươi là đang đề cao ta?"

"Sau này có việc gì cũng không nói trước được, ngược lại đợi được đến ngày ấy, ngươi phải chố dựa của ta. Nếu có dựa, cuộc sống hàng ngày tất nhiên sẽ an ổn."

Phục Nguy vẫn không xem những lời nàng nói là thật, nhưng vẫn thản nhiên nhìn nàng, nghiêm túc hứa hẹn: "Sau này nếu có ngày phú quý, tất nhiên sẽ cùng hưởng."

Nếu có ngày phú quý, tất nhiên sẽ cùng hưởng

Giọng nói trầm thấp ấm áp lọt vào tai Ngu Huỳnh.

Ngu Huỳnh nở nụ cười với hắn: "Nếu như ngươi đá nói vậy, ta đều sẽ coi là thật, không được nuốt lời."

Phục Nguy mơ hồ sa sút hai tháng, lúc nào cũng nặng nề khó thở, nhưng vào lúc này đây, đối mặt với nụ cười của nàng, tựa hồ có cảm giác sung sướng nhẹ nhõm.

Hắn lại gật đầu: "Đã nói là phải làm, một khi đã hứa hẹn, tất nhiên sẽ không nuốt lời."