Chương 24: Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Bị Lưu Đày

"Ngươi biết bọn họ?"

Ngu Huỳnh lắc đầu: "Ta chưa từng gặp bọn họ."

Nghe nàng trả lời, Phục Nguy im lặng nhìn nàng một lát rồi lên tiếng: "Ngươi không biết bọn họ, vì sao lại còn muốn mạo hiểm kiếm bạc chuộc thân cho bọn họ?"

Ngu Huỳnh và Phục Nguy nhìn nha, thầm thở dài rồi chậm rãi nói: "Bởi vì nếu không chuộc thân cho bọn họ, đại huynh ngươi có thể sẽ bị người ở trong mỏ đá đánh chết."

Phục Nguy sững sờ sau đó cau mày, lúc hắn muốn nói cái gì đó thì chợt nhớ đến sự tồn tại của nàng không phải là việc mà người bình thường có thể hiểu được, như vậy theo như lời nàng nói, cũng có khả năng là thật sự.

Trong phòng rơi vào trạng thái im lặng một lúc lâu.

Ngu Huỳnh cảm thấy Phục Nguy cho dù có tin tưởng nàng nhưng trong thời gian ngắn cũng thể tiếp nhận ngay được, vì thế dự định cho hắn chút thời gian sau lại thương lượng những chuyện khác, vì thế mở miệng trước: "Ngươi vừa nãy không ăn được cái gì, một lát nữa ta sẽ nấu chút cháo cho ngươi ăn."

Nói rồi vén rèm lên muốn đi ra ngoài.

"Đối với ta mà nói tuy rằng với họ có quan hệ máu mủ, nhưng bọn họ đối với ta cũng chỉ là người xa lạ."

Âm thanh Phục Nguy lành lạnh truyền đến bên, Ngu Huỳnh dừng lại mắt nhìn về phía hắn, có chút mờ mịt: "Lời này của ngươi là có ý gì?"

Phục Nguy cụp mắt, thản nhiên nói: "Ta và ngươi tuy không có quan hệ huyết thống, tuy nhiên không tính là xa lạ, người quen biết cùng với người xa lạ chưa từng gặp mặt, thì so với người xa lạ cùng có quan hệ huynh đệ, ta tất nhiên là càng thiên về phía của ngươi."

Thân ở tha hương, được người khác quan tâm đều dễ dàng xúc động. Vì thế Ngu Huỳnh nghe xong lời nói của hắn sau, sửng sốt một lúc.

Lát sau, Ngu Huỳnh định thần lại, tiện đà nhìn ra kẽ hở bên ngoài qua bức rèm, sau lại thu hồi tầm mắt, nói với hắn: "Vì sự tình quá phức tạp, hơn nữa trong chuyện này có nhiều nguyên nhân không rõ ràng, vì thế ta chỉ có thể nói với ngươi, vì sau khi đại huynh ngươi bỏ mình, sau đó sẽ gián tiếp dẫn đến việc ngươi là người cuối cùng còn sống ở Phục gia."

Nhìn thấy gương mặt của Phục Nguy giật mình trước lời nói của nàng, liền biết đối với hắn mà nói thì La thị cùng Phục An Phục Ninh những người này đối với hắn không phải là người xa lạ.

Một lát sau, Phục Nguy mở miệng, chỉ là âm thanh có chút trầm thấp: "Những lời ngươi nói đều là sự thật?"

Ngu Huỳnh gật đầu "Ân" một tiếng, sắc mặt túc nghiêm, không có chút đùa giỡn, "Ta tuy không biết ngươi nghĩ thế nào, nhưng ta rất tin vào ý nghĩ của mình."

Sắc mặt nàng chăm chú, nói tiếp: "Phục gia đối với ta mà nói ban đầu cũng là người xa lạ, nhưng giờ thì không phải vậy. Ta không thể chấp nhận được việc hai đứa bé ở trước mặt ta cãi bướng, hoặc là ngoan ngoãn cười đùa bỗng nhiên biến mất, ta càng không thể chấp nhận việc bản thân biết rõ sẽ có vài mạng người bị mất đi dù biết cách ngăn chặn mà lại không làm bất kỳ việc gì cả."

Nói đến lời cuối, Ngu Huỳnh chỉ nói thêm một câu: "Ta làm việc từ trước đến nay đều theo trái tim mình, không thẹn với lương tâm mà thôi."

Nàng dứt lời thì nghe được bên ngoài sân có động tĩnh, nên liền xốc rèm cỏ lên đi ra ngoài.

Nghe nàng xong những lời nàng nói, Phục Nguy ngồi yên lặng ngồi, sắc mặt có mấy phần sửng sốt, đáy lòng cũng có chút phần kinh ngạc. Thật lâu, hắn mới tự hồi thần, chậm rãi nói, "Theo trái tim mình, không thẹn với lương tâm mà thôi. . ."

*

Ngu Huỳnh từ trong phòng đi ra, liền thấy Phục An ở bờ sông rửa bát đã trở về.

Nàng quay đầu liếc nhìn rèm nhà, trầm tư một lát sau thu hồi mắt, vén tay áo lên đi lấy nửa cân quả vải.

Hôm nay quán ăn kinh doanh tốt đến không ngờ, phần bánh đúc đậu còn lại chắc không đủ qua ngày mai. Vì thế chưởng quỹ đã bảo nàng chuẩn bị để ngày mai đưa thêm số lượng của hai ngày tiếp, vừa lúc nàng có thể ở nhà hai ngày để chuẩn bị thảo dược, nhân tiện cũng thử sức làm mấy vị mới của bánh đúc đậu.

Hơn nữa màu sắc vị vải qua một ngày sẽ thay đổi, qua hai ngày sẽ đổi hương, mà quả lê thì có để trong mấy ngày cũng không thành vấn đề, nên nàng sẽ làm bánh đúc đậu vị vải trước.

Quả vải này tươi có vẻ như mới được hái vào sáng sớm, có thể là do quả nhỏ, cũng ít người có tiền mùa vì thể không bán được.

Bởi vì nó đắt nên tiểu thương không cho ăn thử, Ngu Huỳnh cũng không biết là có ngọt hay không. Bóc một quả ra nếm thửa, tuy không phải thơm ngon, nhưng quả có mùi vị rất đậm.

Nàng bóc hết vỏ, tách phần hạt và phần thịt ra, đem thịt quả bỏ hết vào trong bát, được khoảng nửa bát.

Sau thêm vào trong nồi một bát nước và bát thịt quả nấu cùng. Đến khi nước sôi vớt ra để nguội. Ở trên bát trải một mảnh vải bố mới, lọc đi phần thịt và phần nước. Sau khi lọc qua hai lần, mới đem phần thịt quả ép hết nước ra. Cuối cùng thu được một bát nước trái cây.

Ngu Huỳnh làm một phép tính, nếu thêm một bát nước nữa vào làm bánh đúc đậu, có thể sẽ làm ra thêm gần hai phần bánh đúc đậu. Bát gỗ nhà Phục gia không được mài khéo, lại còn hơi lớn, hai bát bánh đúc đậu cũng khá nhiều.

Dựa theo loại bát miệng rộng đáy nhỏ mà quán ăn Ngô ký dùng mà tính, khi cho thêm nước đường vào thì cuối cùng có thể chia được đến sáu, bảy bát.

Bởi vì quả vải vốn đã có vị ngọt, nước đường có thể chỉ cho vào một nửa, sáu, bảy bát cũng có thể tiết kiệm được một ít chi phí. Chỉ là chi phí nước đường không tính lên cho nàng, nàng cũng không cần tính thêm chi phí này.

Lúc trước nàng giao mỗi bát bánh đúc đậu chỉ được một văn tiền, nhưng nay có thêm quả vải giá tăng lên, quả vải ở thời cổ đại vốn là một loại trái cây đắt tiền, tuy ở Lĩnh Nam được bán giá rẻ nhưng vẫn đắc hơn với các loại trái cây khác.

Nhưng Ngu Huỳnh không phải đem tất cả thực khách làm mục tiêu, mà là những người chịu chi tiêu, nàng là đang nhắm vào những vị khách hàng đến quán gọi thêm đồ ăn.

Hôm nay khi ở quán ăn nàng đã phát hiện, ngoại trừ những khách hàng thường gọi mì, vẫn có nhiều khách gọi cơm dùng với đồ xào, bánh đúc đậu giá đắt một cái hai văn tiền vẫn có người dùng.

Hôm nay nói với Phục Nguy những chuyện đó, không biết hắn có quan tâm đến hay không, Ngu Huỳnh cũng không quấy rầy hắn thêm, sau chỉ việc lo chuẩn bị bánh đúc đậu cho ngày mai.

Mọi việc xong hết thì trời đã tối mịt, chỉ có thể bỏ thêm chút củi vào trong bếp để thắp sáng. Sau khi nàng tắm rửa qua loa thì trở về trong nhà, nàng đem bạc mấy ngày qua kiếm được đều để hết trên giường.

Cái nhà này thực sự là không có bất cứ cái gì, ngày cả một cái nồi nấu cũng không có, cái gì cũng phải mua thê, bạc lúc trước kiếm được cùng với ngân phiến bán đi dùng đã tiêu vào để mua những thứ kia.

Ngày hôm nay kiếm được hơn một trăm văn, đã là một số lớn. Trong ánh sáng mờ nhạt, Ngu Huỳnh đếm từng xu từng xu một. Cuối cùng được tổng cộng một trăm năm mươi văn tiền.

Ngu Huỳnh thở dài một cái, một trăm năm mươi văn, còn lâu mới được một lượng chứ đừng nói chi là bảy lượng bạc.

Nhưng cũng xem như là một khởi đầu tốt, nàng khi vừa bắt đầu chỉ có bảy văn tiền cùng hai mảnh ngân phiến trị giá bảy mươi sáu văn. Hiện tại đã tích trữ được một chút, còn có gạo muối để ăn, lâu lâu cũng có thể ăn thịt, như vậy đã tốt lắm rồi.

Ngu Huỳnh sau khi trấn an bản thân, liền đem chia mười văn tiền ra dùng rơm xâu lại, chỉ để lại mười văn tiền để chi tiêu, sau đó thì đem tất cả gói lại rồi chôn trên đất.

*

Sáng sớm Ngu Huỳnh vào núi nhưng không dẫn Phục An theo, cũng không nói với Phục Nguy, trực tiếp cầm dao bổ củi cõng cái sọt lên thì đi ra ngoài.

Hiện tại người trong thôn ngoại trừ ba người nhà Hà thẩm rất kín tiếng thì không ai biết Ngu Huỳnh giao đồ ăn cho quán ở huyện Ngọc, chỉ biết nàng vào núi hái thảo được đem bán cho y quán ở huyện Ngọc.

Bọn họ cũng không biết nàng kiếm được bao nhiêu tiền bạc, nhưng thấy nàng mỗi ngày đều chạy đi chạy lại trong núi rồi chạy ra huyện, bọn họ nghĩ nàng kiếm được một ít tiền nên cũng muốn mạo hiểm thử vào núi hái thảo dược để tìm vận may.

Tuy không biết cái nào là cỏ cái nào là thuốc, nhưng nhìn được cỏ lạ mắt so với cỏ dại ở bên ngoài không giống nhau thì liền hái, tuy rằng có thể đó là cỏ dại, nhưng tóm lại có một ít thảo dược là được.

Khi Ngu Huỳnh vào trong núi đã nhìn thấy có một số thôn dân đang đào thảo dược.

Nhìn qua sọt của bọn họ, nàng thấy bên trong là cỏ dại nhiều hơn thảo dược, xem ra là hái bừa.

Có người nhìn thấy Ngu Huỳnh, nhưng cũng không người nào dám hỏi nàng phân biệt thảo dược như thế nào. Nếu có người hỏi thì Ngu Huỳnh cũng sẽ không nói, chủ yếu là sợ phiền phức.

Sợ sẽ có người tự tin bản thân phân biệt các loại thảo dược sẽ đến hái uống. Không nói ra là chuyện tốt, nếu như họ uống xảy ra chuyện gì thì là trách nhiệm của nàng, không nói cho bọn họ biết, có thể tránh được bọn họ đi đến nơi vắng vẻ hái thuốc.

Thấy nàng đi rồi, phụ nhân hôm qua trong cánh đồng bị Ngu Huỳnh uy hiếp ngẩng đầu lên, nói với người bên cạnh: "Nàng ta không phải là đang đề phòng chúng ta sao, sợ chúng ta nhìn thấy nàng ta hái gì sẽ hái theo, núi này cũng không phải của nàng ta, thiệt đúng là ích kỷ."

Những người nghe được lời này đều lộ vẻ không vui: "Ngươi nên nhỏ tiếng một chút, chúng ta là đang cướp chuyện làm ăn của người ta, còn muốn người ta dạy phân biệt thảo dược, ngươi là đang nằm mơ giữa ban ngày?"

Ngu Huỳnh mơ hồ nghe được những câu đối thoại đó, cũng không để ý lắm. Trên núi này có rất nhiều người, có thể tăng cường dũng khí cũng rất tốt.

Bất quá, chờ khi bọn họ sau khi đem thảo dược đến y quán, số lượng cỏ dại lại nhiều hơn thảo dược, mấy y quán hắc tâm đều tính không thu hoặc chỉ tùy tiện trả cho họ một văn tiền. Dành cả ngày trong đống đổ nát chỉ kiếm ra được có một văn tiền, lại phải mạo hiểm mới có thể kiếm được, có lẽ lần sau họ cũng không tới nữa.

*

Sáng sớm, qua một đêm không ngủ Phục Nguy hiện vẫn ngồi trên giường trúc, lẳng lặng nhìn ra ngoài sân qua cửa sổ.

Đối với những việc nàng nói tô qua, Phục Nguy vẫn không hoài nghi về tính chân thực của nó. Dù sao, cũng không có ai ngu đến mức vì lừa dối người khác mà làm khổ mình, hoặc đưa bản thân rơi vào nguy hiểm. Phục gia cùng hắn có liên hệ huyết thống, còn nàng thì không, nhưng nàng lại có thể vì bọn họ bôn ba mệt nhọc, mà hắn thì lại không làm gì.

Nghĩ đến đây, hắn làm sao có thể ngủ được?

Cúi đầu cụp mắt nhìn đôi chân bất động, hắn thật lâu vẫn không nhúc nhích, cả người như bị đóng băng.

Phải đến khi nào thì đôi chân này mới có thể khôi phục lại như bình thường? Khi hai chân khôi phục, hắn mới có thể làm những việc đó. Ít nhất đến lúc đó, hắn cũng có thể bảo vệ nàng vào núi thảo dược.

Ngoài sân truyền đến tiếng vang, Phục Nguy ngồi bất động lúc lâu mới có phản ứng, giương mắt nhìn ra ngoài, liền thấy Ngu Huỳnh đang cõng một cái sọt, mặt đỏ bừng đang đi vào trong sân.

Ngu Huỳnh vội vã chạy về, trên người toát ra một tầng mồ hôi mỏng, sau khi đặt cái sọt xuốn thì dùng gào nước rửa mặt. Tiểu cô Phục Ninh nhìn thấy nàng trở về, liền xỏ giầy rơm chạy ra bưng cho nàng bát nước bạc hà.

Ngu Huỳnh rửa mặt xong, sau khi mở mắt thì nhìn thấy bát nước trước mắt, ngẩng đầu nhìn sang liền thấy tiểu cô nương đang nhìn nàng nhếch miệng nở nụ cười, nụ cười rất tinh khiết.

Ngu Huỳnh cũng nhận lấy rồi nở nụ cười nhẹ, nói với bé tiếng "Cảm ơn", sau đó thì bắt đầu uống nước. Uống được hai ngụm, nàng nói: "Tiểu thẩm phải đi ra ngoài một chuyến, đi một lát sau sẽ trở về."

Sờ sờ đầu tiểu cô nương, sau đó lại vội vã đem băng cao đi đến cửa thôn. Ở cửa thôn chờ được giây lát thì Trần đại thúc mới đến.

Do hôm nay không phải ngày định kỳ đi đến huyện Ngọc nên trên xe bò cũng không có người khác. Ngu Huỳnh đưa thùng nước cùng với nồi để lên xe bò rồi nói: "Cháu còn phải hái thuốc, hôm nay sẽ không lên trấn, trong nồi này cháu đã làm băng cao vị quả vải, phiền Trần đại thúc ngài nói với Trần chưởng quỹ rằng món băng cao này bán giá bốn văn tiền một bát."

Nghe được bốn văn tiền một bát, Trần đại thúc cả kinh nói: "Bốn văn tiền, sao lại đắt như vậy? !"

Ngu Huỳnh cười nói: "Tuy rằng bán với giá là bốn đồng tiền, nhưng những người đến ăn cơm ở quán được giảm một văn tiền, cũng chỉ có ba văn tiền, bọn họ tuy cảm thấy vẫn còn có chút đắt, nhưng cũng sẽ thấy đó là một món hời."

Nàng suy nghĩ một chút, tiện thể nói: "Trần đại thúc người cũng nói với chưởng quỹ, những băng cao này chủ yếu là bán cho những thực khách sẽ gọi đồ ăn và những người đã nếm thử, những người hơi dư dả và đã dùng thử rồi, đối với vị mới bọn họ nhất định cũng muốn nếm thử."

"Vải thiều này phỏng chừng nửa tháng nữa là hết, thúc có thể bảo chưởng quỹ nói với thực khách vị băng cao này chỉ bán trong mười ngày, mỗi ngày chỉ bán vừa đủ. Vật từ trước đến giờ đắt là do hiếm, những người kia khi nếm được khẩu vị mới sẽ tin được, khách hàng mới đến quán ăn sẽ bắt đầu tăng lên, coi như khi ăn xong cũng có khả năng ở lại để ăn món khác, có phải không ạ?"

Trần đại thúc nghe qua cũng cảm thấy có mấy phần đạo lý. Ông liếc nhìn số lượng băng cao quả vải này, cũng không có bao nhiêu, nhưng hấp dẫn khách tới cửa hàng ăn uống mới là quan trọng nhất.

"Còn nữa, quả vải vốn là có vị ngọt, Trần đại thúc người bảo Trần chưởng quỹ chỉ thêm chút nước đường vào là được, cũng thể tiết kiệm được chút chi phí đường thành phẩm."

Trần đại thúc không thể không khâm phục nhìn về phía nàng, nhưng lập tức lại lộ ra vẻ tiếc hận: "Dư nương tử ngươi nếu như là một nam nhân, nhất định có thể tạo dựng được sự nghiệp, đáng tiếc lại là nữ tử."

Ngu Huỳnh tuy rằng không thích nghe lời này, nhưng cũng không có phản bác. Cái thời đại này chính là như vậy, đều coi thường nữ tử, bất kể đi tranh luận như thế nào cũng không cách nào thay đổi được suy nghĩ của bọn họ.

Những chuyện nên làm, nàng sẽ không bởi vì bọn họ xem thường nữ tử mà không đi làm. Hơn nữa bất luận người bên ngoài nói thế nào, nàng cũng chỉ chú ý làm tốt việc của mình.

Nhìn theo hướng xe bò rời đi, Ngu Huỳnh nhớ tới Trần đại thúc vừa tiếc nuối rằng nàng không phải nam tử mà là nữ tử, đột nhiên nhớ tới hôm qua Phục Nguy nói. —— ngươi có nhiều bản lĩnh, có thể kiếm tiền bằng cách khác.

Ý tứ của những lời này lời của Trần đại thúc vừa mới nói có tương phản rất lớn. Phục Nguy không vì nàng là nữ tử mà phủ nhận bản lĩnh của nàng, rất tôn trọng nừi khác.

Nghĩ vậy, trên mặt Ngu Huỳnh không khỏi lộ ra mấy ý cười nhẹ. Ở lại Phục gia, kỳ thực cũng là một lựa chọn tốt khi không có con đường nào để đi.