Chương 19: Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Bị Lưu Đày

Khoảng giữa trưa, Ngu Huỳnh mượn cái nồi đất của Hà thẩm để nấu ăn.

Hai cái nồi, một cái nấu cơm và một để nấu canh. Nàng vào trong nhà lấy gạo, phát hiện cây sắn dây ở trên đất lại không còn quả nào.

Ngu Huỳnh cân nhắc một lát, tựa hồ như đoán được điều gì, liền đi sang gian nhà bên cạnh.

Đứng đằng sau tấm rèm cỏ, nàng thấp giọng lên tiếng: “Ta đi vào nhé.” Sau khi nhắc nhở nàng mới bước vào trong nhà.

Trong sân, đại tức phụ của Hà gia nhìn thấy cảnh tân phụ Phục gia đi ra từ một gian nhà khác, khi bước vào gian nhà chính lại phải hỏi trước một tiếng, cảm thấy rất kỳ quái.

Nàng ta hạ thấp giọng hỏi mẹ chồng kế bên: “Nương, tân phụ Phục gia sao lại không ở cùng phòng với Phục nhị lang.”

Hà thẩm ngẩng đầu mắt nhìn vào Dư thị đang vén rèm cỏ bước vào trong nhà, nhỏ giọng giải thích: “Không phải họ còn chưa chính thức thành thân sao, chớ nói chi đến chân nhị lang Phục gia... À, con cũng đừng hỏi tới, càng đừng ở trước mặt họ nhắc tới việc này.” Tức phụ Hà gia cũng không dám hỏi gì thêm.

Ngu Huỳnh đi vào nhà trong, lập tức nhìn thấy trên mặt bàn đầy vỏ quả sắn, mà thịt quả trong chậu gỗ lại gần đầy một chậu.

Ánh mắt Ngu Huỳnh nhìn từ phía chậu gỗ lại dời đi nhìn về phía Phục Nguy. Trên mặt Phục Nguy vẫn như cũ một vẻ mặt quạnh quẽ, có lẽ do quả chưa được rửa sạch nên hai bàn tay trắng nõn của hắn nhìn có chút bẩn.

Hai tay hắn nắm lại thả ở trước bụng, hơi nghiêng đầu nhìn về đống vỏ ở trên bàn, lại nhìn về Ngu Huỳnh, ngữ khí nhàn nhạt: “Ta đã làm hết mọi việc cho ngươi, làm phiền ngươi đi lấy chút nước cho ta rửa tay đã.”

Ngu Huỳnh muốn nói gì đó, Phục Nguy tự nhìn thấu được ý tứ của nàng, bình tĩnh nói: “Làm một chút việc sẽ khiến ta không thấy bản thân quá vô dụng.”

Ngu Huỳnh định nói với hắn “Ngươi có còn muốn sống hay không?”, khi nghe được những lời này của hắn những điều muốn nói lại nuốt trở vào trong. Lại nói câu: “Chờ một chút”. Sau đi ra khỏi phòng lấy nước.

Bưng nước sạch trở về, nàng nhìn về đống vỏ trên bàn, đem nước để trên bàn trúc, nói câu: “Nếu ngươi không làm gì nữa, lại chịu tĩnh dưỡng một hai ngày sau ta sẽ để cho ngươi làm nữa, thể hiện quá mức sẽ giống như Phục An vậy.”

Phục Nguy đem hai tay dính vết bẩn ngâm vào trong chậu nước, hỏi: “Ta với nó giống như thế nào?”

Ngu Huỳnh: “Giống ở chỗ đều cậy mạnh, như vậy thân hình sẽ trở nên gầy yếu, chỉ bảo nó gánh một chút nước là được rồi nhưng mỗi ngày nó đều kiên trì sớm trưa tối đều đi gánh nước.”

Nếu như làm việc nặng nhiều sẽ ảnh hưởng đến vóc dáng sau này. Phục Nguy không để ý lắm, chỉ nói: “Nó từ nhỏ đã sớm đương gia, ta chỉ là không muốn bản thân mình nhàn rỗi thôi.”

Ngu Huỳnh nhỏ giọng nói: “Người bướng bình thường không thừa nhận mình bướng bỉnh, giống như người uống rượu say không bao giờ thừa nhận mình say.”

Phục Nguy:...

Cũng không tiếp tục tranh luận với nàng, hắn chỉ hỏi: “Thịt quả đều lấy ra hết, sau đó thì làm như thế nào?”

Ngu Huỳnh nói: “Mấy việc còn lại cứ để ta làm là được rồi, hai ngày sau sẽ dạy cho.” Suy nghĩ một chút, lại nói: “Sáng nay bận quá, chờ sau khi ăn cơm trưa xong ta sẽ trở lại xoa thuốc cho ngươi.”

Phục Nguy không nói gì, Ngu Huỳnh chờ hắn rửa tay xong thì bưng chậu nước ra ngoài. Cầm chiếc khăn mới lau tay, Phục Nguy tựa hồ nghĩ đến gì đó, mi tâm khẽ nhíu.

Hắn quay đầu liếc nhìn chai rượu thuốc trên giường, sau lại nhìn xuống vị trí vai cùng ngực của mình, có chút trầm mặc.

Nàng vừa mới nói, sau bữa cơm trưa, nàng sẽ đến xoa thuốc rượu cho hắn...?

*

Mọi người đang làm việc ở trong sân, vì thế Ngu Huỳnh chỉ có thể đem bếp lửa vào trong nhà, lại đem rèm cửa đều xốc lên, nàng ở trong phòng làm cơm, mà tiểu cô nương Phục Ninh lại lẽo đẽo theo bên người nàng, phụ trách thêm củi lửa.

Ngu Huỳnh định dùng một bẹ cải trắng cùng khoảng bốn lạng thịt heo dùng làm món canh cải trắng hầm thịt, cải trắng bây giờ cũng giống với cải trắng đời sau.

Sau khi luộc bẹ cải lại vớt ra, đổ mỡ heo nóng vào, cuối cho thêm muối đảo một lúc.

Cuối cùng là tới món chính.

Trong nhà hiện còn chưa tới ba cân gạo, nếu đem nấu hết bọn họ sẽ không còn để dành, vì thế Ngu Huỳnh chỉ múc một cân rưỡi gạo, lại rửa bảy, tám củ khoai sọ hơn một cân, bóc sạch vỏ cho vào nấu chung với gạo, làm món cơm khoai sọ.

Chỉ trong chốc lát, hương vị trong phòng bay ra ngoài, mọi người đang làm việc giờ trưa bụng đã sớm cồn cào, nghe được mùi thơm thoang thoảng lại càng thấy đói bụng hơn.

Hà thẩm cân nhắc một hồi, phòng bếp với phòng vệ sinh cơ bản đã làm xong, chỉ cần lợp cỏ lên, sau lại giao cố lại hai gian nhà cũ, một buổi chiều có thể làm xong việc. Sau khi tính toán xong, liền nói với mấy người kia: “Chúng ta đi về nghỉ ngơi một lát, sau đợi khi trời ít nắng một chút sẽ tiếp tục làm việc.”

Những người khác lần lượt gác lại công việc, chuẩn bị trở về nhà ăn cơm trưa, sẵn tiện chợp mắt một chút.

Trong nhà Ngu Huỳnh nghe được lời Hà thẩm nói, đại khái hiểu bọn họ lo cho tình trạng của Phục gia, vì thế không muốn tạo gánh nặng cho Phục gia, nên có dự định trở về nhà ăn cơm.

Ngu Huỳnh vội vàng lau tay, từ trong nhà đi ra, hô to: “Cơm rất nhanh sẽ chín rồi, mọi người sao lại quay trở về.”

Hà thẩm cười nói: “Mọi người về nhà ăn cơm trưa, tiện lúc nghỉ trưa luôn, còn cơm mọi người cứ giữ lại để ăn tối đi.”

Ngu Huỳnh bất đắc dĩ: “Hà thẩm, cháu làm có hơi nhiều, nhà chúng cháu một nhà ăn cũng không thể ăn hết được.”

Vừa nói liền đi đến bên cạnh Hà thẩm: “Cháu trong những ngày qua có mang đồ ăn đến quán ăn ở trên huyện Ngọc để bán có thể kiếm được bạc, vì thế Hà thẩm mọi người không cần phải lo lắng cho nhà cháu đâu ạ.”

Việc Ngu Huỳnh đi huyện Ngọc đưa đồ ăn đều là chuyện bí mật, hiện tại ngoại trừ người Phục gia, những người trong thôn đều không ai biết.

Bây giờ, Ngu Huỳnh đối với Hà gia cũng có chút hiểu biết, còn có được sự giúp đỡ của bọn họ, nàng liền nói một nửa sự việc, cũng khiến cho Hà thẩm có thể yên tâm một chút.

Mặt Hà thẩm lộ vẻ kinh ngạc: “Cháu mang đồ ăn bán cho quán ăn ở huyện Ngọc?”

Ngu Huỳnh cười nói: “Dạ đúng ạ, nếu thẩm không tin, thẩm có thể hỏi nương của cháu còn có Phục An nữa.”

Hà thẩm nhìn về phía hai bà cháu bọn họ, thì thấy được Phục An gật đầu, lại nghe cậu nói: “Tiểu thẩm nói là thật đó ạ, nhà bọn cháu hôm qua còn ăn cơm cùng với tép mỡ ạ, rất là ngon.”

Ngay cả La thị cũng nói: “Lục nương nói đúng, mọi người ở lại ăn cơm đi.”

Tâm tình Hà thẩm rất kinh ngạc, người của Phục gia bây giờ giống như đều nghe lời Dư thị, một tháng trước cũng không phải như vậy.

Chẳng lẽ tình cảnh của Phục gia thật sự đã tốt hơn?

Lúc này Ngu Huỳnh tiếp tục nói với Hà thẩm: “Hà thẩm cùng với mọi người chờ một chút, cháu cùng với Phục An sẽ dọn bàn ra, chúng ta ăn ở bên ngoài, nếu mọi người đi về vậy bọn cháu sẽ đem đồ ăn đến nhà của mọi người.”

Lại nhìn về phía tam lang Tống gia, nói: “Tống tam lang huynh cũng thật là, nếu như không chịu ở lại, muội sẽ để Phục An đưa đồ đến Tống gia.”

Nói xong, Ngu Huỳnh buông tay Hà thẩm ra xoay người đi vào trong nhà, Phục An cũng bước đi theo.

Mọi người trong Hà gia đều nhìn về phía Hà thẩm, mà Tống tam lang cũng nhìn Hà thẩm, dường như đang đợi ý kiến của bà.

Hà thẩm cũng không còn gì để nói.

Nhưng hiện tại Dư thị đã nói như vậy thì có thể làm sao chứ, chỉ có thể lưu lại mà thôi. Bất quá nếu cơm không đủ ăn, ăn ít một chút là được rồi.

Hà thẩm gật đầu: “Vậy thì ở lại đi.”

Chỉ chốc lát bàn trúc đã được mang ra ngoài, để ở dưới gốc cây. Sân Phục gia rất lớn, lúc trước toàn cỏ dại rậm rạp, hiện tại có Ngu Huỳnh ra sức dọn dẹp đã trở nên sạch sẽ.

Ở trong góc sân còn có hai gốc cây Ngu Huỳnh không biết tên, hàng ngày buổi sáng nàng cũng ở dưới gốc cây này làm việc, cảm thấy rất mát mẻ.

Ngu Huỳnh cùng Phục An đang dời chiếc bàn trúc đem ra ngoài, sau đó mới bưng đồ ăn lên. Tuy rằng chỉ có hai món ăn, nhưng được ở chỗ nấu rất nhiều.

Đồ ăn có rất ít thịt, nhưng người trong nhà cùng Tống tam lang lúc nhìn thấy món ăn có thịt đều ngẩn người. Đây chính là món cải trắng hầm thịt, vẫn là món khi dân trong thôn Lăng Thủy có tiệc đều làm món này.

Giao đồ ăn cho quán ăn thật sự có thể kiếm được nhiều bạc như vậy?

Dư thị này chỉ sợ là đồ cưới của bản thân mình cũng góp vào trong, mọi người ai cũng hiểu rõ trong lòng nhưng cũng không nói ra.

Thầm nghĩ Dư thị này có thể coi trọng bọn họ như vậy, sau này nếu như có chuyện cần bọn họ hỗ trợ, nếu đủ khả năng tuyệt nhiên sẽ không từ chối.

Lại nói không đủ bát đũa, tức phụ Hà gia liền quay trở về nhà lấy. Ba nam nhân làm việc cực nhọc nên ăn rất mạnh, vì thế một bát cơm khoai sọ đầy ắp, nữ nhân ăn ít một chút chỉ ăn được bảy phần.

Ngu Huỳnh biết Phục Nguy kiểm soát việc ăn uống để không phải đi ra ngoài nhiều, vì thế chỉ cho hắn nửa bát, ở trên thì để vài miếng đồ ăn, bảo Phục An đem vào nhà cho hắn.

Sau bữa cơm trưa, mọi người đều quay trở về nhà nghỉ ngơi.

Ngu Huỳnh cùng với Phục An thu dọn bát đũa, Ngu Huỳnh chưa kịp phản ứng, cậu liền đem bát để vào chậu rồi đem ra bờ sông để rửa.

Ngu Huỳnh liếc nhìn bóng lưng của cậu đi xa, thu hồi ánh mắt, nói với La thị: “Người có thể mang Ninh Ninh vào phòng con nghỉ một lát, con sang xoa thuốc rượu cho nhị lang.”

La thị nghe nói việc xoa thuốc rượu, hỏi: “Nhị lang ngã có nặng hay không?”

La thị cũng không thể chịu nổi nhiều kích thích, Ngu Huỳnh cũng không nói thật: “Không có vấn đề gì lớn, chỉ cánh tay bị trầy một chút, xoa chút rượu thuốc tan máu bầm là ổn rồi.”

“Có thật vậy không?” La thị có chút không dám tin.

“Con lừa người để làm gì?” Ngu Huỳnh nhìn về phía Phục Ninh, nói nhỏ: “Cháu dẫn nãi nãi vào nhà nghỉ trưa đi.”

Phục Ninh khẽ gật đầu, sau đó kéo tay tổ mẫu, La thị bèn đi theo tôn nữa vào trong nhà. Nhìn hai người vào trong nhà, Ngu Huỳnh mới quay đi vào nhà bên cạnh.

Phục Nguy hầu như cả đêm hôm qua không ngủ được, sáng sớm lại bận bịu đến trưa, không chỉ cắt một đống quả dại, còn phải đào thịt đến tận trưa, tất nhiên rất uể oải, vì thế sau buổi cơm trưa liền ngủ thiếp đi.

Khi Ngu Huỳnh vào nhà, hắn đang lim dim chợp mắt, nhưng mơ hồ nghe được tiếng vang, trong nhất thời cảnh giác mở mắt ra, gần như cùng lúc chợp lấy cây gậy cạnh giường, vẻ đề phòng trong mắt dày đặc. Chờ đến lúc nhìn rõ người đi vào là Ngu Huỳnh, vể cảnh giác mới tản đi.

Ngu Huỳnh thấy hắn phòng bị như thế, liền biết hắn từ một thiên chi kiêu tử trở thành tội thần chi tử gặp rất nhiều gian khổ, không chỉ trên thân thê mà còn ở tâm lý hắn.

Đã từng là người thân của hắn lại bỏ rơi hắn, hỏi sao hắn không đau lòng?

Nguyên nhân chính là như vậy, hắn đối với tất cả mọi người đều có sự đề phòng, dù cho là trở về Phục gia, hắn đều phải đề phòng trước mẫu thân thân sinh của hắn, còn có thêm hai đứa cháu.

Trong mười mấy ngày nay, Ngu Huỳnh đều đem tất cả để ở trong mắt. Ngu Huỳnh thu liễm tâm tình, nói với hắn: “Ta đến đây bôi rượu thuốc cho ngươi.”

Thần trí Phục Nguy trở nên tỉnh táo hẳn, nói: “Không cần đâu, để ta tự bôi là được rồi.”

Bôi rượu thuốc cũng cần phải chú ý đến sức lực và kỹ thuật xoa bóp, như vậy máu bầm mới tan nhanh hơn, đụng trúng bệnh nghề nghiệp của Ngu Huỳnh, nàng nói: “Ta giúp ngươi thoa rượu thuốc, sắn tiện xoa bóp cho ngươi luôn.”

Suy nghĩ một lúc, nói thêm: “Ngươi ngồi quá nhiều, ngươi phải thả lỏng eo lưng, nếu không sẽ bị cứng thân thể rất khó chịu, buổi tối cũng rất khó ngủ.”

Phục Nguy khẽ cau mày: “Không cần đâu, vẫn cứ để ta tự làm.”

Ngu Huỳnh có chút không hiểu người này bình thường nhạt nhẽo, có chút vô dục vô cầu bỗng nhiên sao lại cố chấp như vậy?

Suy đoán một lát, rốt cuộc nhớ đến vị trí tụ máu trên ngời hắn, lại nghĩ đến việc trong sách từng nhắc đến việc hắn là con của thái thú quận Vũ Lăng, lại giữ mình trong sạch, người hầu hạ cạnh hắn đều là gã sai vặt chứ không có nữ tỳ.

Ngu Huỳnh mơ hồ đoán được vì sao hắn lại từ chối.

Hắn nhìn nàng một cái, âm thanh lạnh nhạt: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”

Quả nhiên là thế.

Ngu Huỳnh nhưng lại trực tiếp lấy chai rượu thuốc nằm ở đầu giường, nói rằng: “Chúng ta tuy có danh không có thực, nhưng suy cho cùng vẫn là phu thê, nam nữ thụ thụ bất thân không thích hợp dùng ở trên người chúng ta.”

Nàng từng làm thực tập sinh ở trung y viện, cũng không phân biệt người xoa bóp là nam hay nữ, ở thời đại này không biết sẽ như thế nào, nhưng ít nhất bây giờ nàng không thèm để ý.

Dù sao trong nhà thiếu người, hắn chân tuy tàn phế, nhưng hai tay lại làm được việc, mấy quả sắn dây sau này cứ giao cho hắn, nàng cũng có thể làm những việc khác.

Nghĩ như vậy, Ngu Huỳnh âm thanh mềm mại nhưng không có chút thương lượng: “Cởi xiêm y ra, bôi thuốc.”