Một bữa tối, chỉ có tiếng ăn cháo.
Ba bà cháu Phục gia đã lâu không được ăn no, và đã lâu không nếm được vị mặn, vì thế tâm tình rất phức tạp, đều trầm mặc mà ăn hết bát cháo.
Phục An dường như đã khóc, Ngu Huỳnh tuy nhìn thấu cũng không nói ra.
Phục Nguy lần đầu ăn món cháo hồng cô, có chút sửng sờ.
Không có nhiều gia vị, chỉ có muối, nhưng sau khi ăn thì miệng tràn ngập hương vị hồng cô.
Từ khi Phục Nguy bị lưu đày hơn một tháng đến nay, đây là món ăn đầu tiên miễn cưỡng có thể ăn được.
Tâm tư mọi người đều khác nhau, một bữa cơm không có tiếng nói mà chậm rãi ăn xong. Không chỉ ăn hết cháo, đĩa rau trộn kia cũng ăn hết sạch.
Sau khi ăn xong, tiểu-năng-nổ Phục An rất tích cực bắt đầu thu thập bát đũa, lúc hắn đem bát đĩa ra ngoài rửa, La thị đại khái thấy không yên lòng cũng lò dò đi theo.
Ngu Huỳnh đem bàn để dựa vào tường, nhìn thấy chiếc chiếu, sắc mặt lại có chút phức tạp. Tình hình hiện tại trong nhà là Phục Nguy ngủ trên giường, nàng ngủ ở đống rơm, người già nhất và bé nhất thì lại phải ngủ trên đất.
Ngu Huỳnh trầm mặc chốc lát rồi thu mắt. Quay đầu nhìn Phục Nguy dặn kỹ: “Hai chân không được đụng vào nước” sau đó đi ra ngoài.
Phục Nguy nhìn bóng lưng của nàng, lại có cái đuôi nhỏ đi theo sau, rồi lại trầm tĩnh.
Ngu Huỳnh ra ngoài định đi phối dược thì phát hiện tiểu cô nương Phục Ninh vẫn cứ đi theo sau nàng, nàng đi đâu, bé lại dính theo đến đó.
Ngu Huỳnh quay đầu nhìn bé một cái, bé liền mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng, mơ màng nhìn lại nàng.
Đến đây cũng được mười ngày, Ngu Huỳnh chưa từng nghe thấy tiểu cô nương này nói một chữ nào.
Là trời sinh không biết nói chuyện, hay là do người tạo thành?
Những điều này bên trong sách đều không có nhắc đến, vì thế Ngu Huỳnh cũng không biết nguyên nhân là do đâu, chỉ có thể chờ đợi khi nào thân thuộc mới cẩn thận hỏi thăm La thị.
Phục Ninh tuổi còn nhỏ, lại không biết nói chuyện, Ngu Huỳnh đối với bé vẫn chưa đề phòng như đối người bên ngoài, cho nên nở nụ cười nhẹ với tiểu cô nương, sau đó để mặc cho bé tùy ý theo nàng.
Ngu Huỳnh mấy ngày nay hái được rất nhiều thảo dược, đem phơi nắng một hai ngày liền khô, còn thảo dược lúc trước có thể nấu mấy thang cho Phục Nguy uống, cũng được mấy thang cho La thị.
Thân thể Phục Nguy suy nhược, cộng thêm chứng hư hàn ở giai đoạn trung kỳ, nếu không ăn uống bồi dưỡng tốt, chỉ có thể tạm thời dùng thảo dược chậm rãi điều trị.
Mà La thị phải chú trọng giải độc gan và cải thiện thị lực, thanh nhiệt giải độc là thứ yếu, quan trọng là phải trị dứt triệu chứng ho khan.
Chuẩn bị xong thảo dược, trước đem thảo dược gói lại đem để vào trong ấm sắc thuốc. Sau đó nấu thêm một ấm nước, chờ khi nấu xong, sẽ đem một ít hạ khô thảo để vào, đun lửa nhỏ một lát, có thể đem uống thay trà lạnh, có thể nhuận hầu khỏi ho.
Ngu Huỳnh căn dặn Phục An: “Mấy ngày nay lấy nước này uống có thể làm ngươi bớt ho khan, khi đi ra bờ sông lấy nước cũng không được uống trực tiếp, phải đun nóng rồi mới được uống.”
Phục An càng nghe càng cảm thấy phiền phức, thầm nói: “Cái gì mà không thể uống, ở đây ai cũng uống thế mà.”
Ngu Huỳnh bình tĩnh nói: “Nấu lên rồi uống đối với thân thể của ngươi chỉ có tốt hơn chứ không có xấu.”
La thị ở ngay trong viện, cảm nhận được gió mát phất phơ trước lúc chạng vạng, bà nói với tôn nhi: “Chỉ cần nghe lời tiểu thẩm là được rồi.”
Ngu Huỳnh nhìn về phía La thị. Tiếng “tiểu thẩm” này, nói chung làm nàng có chút không dễ chịu lắm.
Nàng đến việc yêu đương còn chưa từng nói qua, bây giờ trực tiếp trở thành thê tử trên danh nghĩa, con dâu, tiểu thẩm của người ta, làm sao mà nghe thấy dễ chịu được chứ.
Nhưng hiện tại nàng ở lại Phục gia chính là lấy thân phận thê tử Phục Nguy mà chân chính lưu lại. Hiện tại vẫn ở riêng xem như cũng bình an vô sự, nhưng chờ đến khi chân của Phục Nguy chữa khỏi thì sao?
Hay là hòa ly, cũng hoặc là ..., là thử ở chung với hắn? Nghĩ đến đây, Ngu Huỳnh nhìn về phía gian nhà, liếc nhìn bóng người trong phòng.
Nàng có thể thử tiếp thu Phục Nguy sống như thế này qua ngày, nhưng Phục Nguy chưa chắc sẽ chấp nhận nàng. Nếu không thể thành phu thê thì lúc này vẫn chưa nhận thân, nếu nhận nhau làm huynh muội, cũng không phải không thể...
Nghĩ vậy, Ngu Huỳnh vội vã ngăn cản cái suy nghĩ này của mình, lắc lắc đầu, đem vấn đề này để ở sau đầu. Phục hồi tinh thần, Ngu Huỳnh tiếp tục gom thảo dược đang phơi trong sân lại, rồi đem thảo dược vào trong nhà.
Thấy bà cháu bọn họ đều đứng ở trong viện, liền sai Phục An vào gian nhà của Phục Nguy đem hai cái ghế đưa ra.
Màn đêm buông xuống, bởi vì có ánh lửa nhàn nhạt trong sân có thể xua đuổi muỗi, cho nên tạm thời không có nhiều muỗi
Sau khi đại nhi tử và đại tức phụ tới mỏ đá làm việc, đây là lần đầu tiên La thị ngồi ở ngoài hóng mát vào ban đêm. Nghe được tiếng côn trùng và làn gió lành lạnh, cảm giác mù mịt trong lòng nhất thời cũng tan đi rất nhiều.
Ba bà cháu đều không vào nhà, Phục An thì coi lửa, Phục Ninh rồi trên tảng đá ngước mắt nhìn bầu trời đầy sao sáng long lanh, Ngu Huỳnh thu hồi ánh mắt nhìn kiểm tra xem thuốc đã được hay chưa.
Trời đã tối đen, thuốc của La thị mới được nấu xong, nàng lấy vải bố quấn quanh tay cầm của ấm thuốc, chậm rãi đổ thuốc vào trong bát.
Sấn y dùng để mặc tất nhiên đã bị Ngu Huỳnh chia năm xẻ bảy để ở nhiều nơi.
Bây giờ khí trời nóng bức, nếu không đi ra ngoài thì nàng chỉ mặc một chiếc tiểu y cùng với áo khoác ngoài, nếu phải đi lên trấn nàng sẽ mặc một chiếc sấn y duy nhất nàng có.
Đợi sau khi nấu xong thuốc cho La thị, lại rửa sạch ấm bắt đầu nấu thuốc cho Phục Nguy. Trong khi đợi thuốc của La thị sắc lại còn bảy phần, Ngu Huỳnh cầm miếng vải bố, đem nhúng vào sáu phần nước trà hạ khô thảo, ngâm một lúc lấy ra đợi miếng vải còn hơi nóng, đem đắp lên mắt của La thị.
La thị ngước đầu lên để nàng tùy ý làm gì thì làm. Khi đắp miếng vải nóng cảm thấy có chút khó chịu, nhưng rất nhanh, cảm giác thư thái dần dần lan ra, rất thoải mái.
Ngu Huỳnh: “Sau này mỗi khi trời tối cần phải đắp một chút cho mắt đỡ mỏi, phối hợp với uống thuốc, thị lực của đôi mắt có thể không khỏi hẳn nhưng từ từ sẽ nhìn thấy được.”
Nghe thấy việc có thể nhìn thấy trở lại, La thị vốn cho rằng bà nhất định sẽ bị mù, âm thầm siết chặt lòng bàn tay. Nếu như có thể thấy được, ai lại muốn trở thành một người mù?
“Còn khi ban ngày dùng băng vải che mắt lại, tránh ánh sáng gay gắt làm tổn thương đến mắt.” Vừa nói vừa nhìn về phía Phục An đang đứng ở bếp lò: “Sau này ngươi phải thay băng vải cho nãi nãi ngươi, sáng ngày mai ta sẽ đưa cho.”
Phục An vẫn chú ý đến lời nàng nói, nhưng vẫn bộ dáng kiêu căng khó thuần như cũ, qua loa ứng phó: “Ngươi nói cái gì thì cứ như thế đi.”
Nhiều ngày ở chung, Ngu Huỳnh cũng biết Phục An bất quá là mạnh miệng, nhưng những việc nên làm cậu đều làm.
Đắp được khoảng nửa khắc, Ngu Huỳnh mới lấy ra miếng băng vải hiện không còn chút nhiệt độ, đem phần thuốc đã nguội bớt đưa cho La thị.
“Sau khi uống thuốc thì có thể đi ngủ.”
La thị rất phối hợp với nàng, nửa câu từ chối cũng không có.
Làm một bác sĩ, chuyện vui nhất chính là loại bệnh nhân chịu phối hợp như thế này.
Chờ đến lúc dược của Phục Nguy nấu xong đã là nửa canh giờ sau.
Dược mới vừa nấu còn rất nóng, cũng không yên lòng để Phục An mang đi, Ngu Huỳnh liền tự mình đem vào phòng.
Sờ soạng đi vào trong, nàng nương theo chút sáng từ ánh trăng, nhìn thấy thân ảnh mơ hồ ngồi trên giường, Ngu Huỳnh nhẹ giọng nói: “Nếu như muốn khỏi bệnh thì uống chén thuốc này vào, còn nếu không muốn ta sẽ đem đi đổ.”
Trong bóng tối, Phục Nguy nhìn thấy bóng người cạnh giường, trầm mặt chốc lát rồi nói: “Ta quả thật có lòng muốn chết, nhưng cho đến bây giờ ta vẫn cứng rắn sống sót, cũng bởi vì một câu nói mà người đổi thân phận với ta đánh gãy chân ta đã để lại.”
Ngu Huỳnh ngạc nhiên, không nghĩ tới hắn bỗng nhiên mở lòng với nàng. Suy nghĩ một chút, nàng vẫn quan tâm đến hắn: “Nói cái gì?”
Trong bóng tối, Phục Nguy bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười buồn bã, trầm giọng: “Nếu như ta tự sát, năm người nhà Phục gia sẽ chôn cùng với ta.”
Ngu Huỳnh giật mình, sắc mặt cả kinh, một lúc sau nàng quay đầu nhìn về phía sân ngoài cửa sổ, quay lại bắt đầu hạ giọng: “Những người này dù sao cũng ở chung một nhà với hắn ta hai mươi năm, hắn ta tại sao lại có thể tàn nhẫn như vậy?!”
“Nếu ngươi muốn biết rõ nguyên nhân, thì có thể tìm thân mẫu của ta.”
Sau đó, hắn chậm rãi nói tiếp: “Hắn ta có thể đánh gãy chân ta một lần, thì có thể đánh gãy lần thứ hai, hắn ta sẽ không cho ta có ngày vươn mình.”
Đáng buồn nhất là, người mà hắn kêu là phụ thân hơn hai mươi năm, nhưng đến lúc biết hắn là người bị ôm sai, liền trở mặt dung túng con ruột đối xử tàn nhẫn với hắn.
Ngu Huỳnh nghe ra có quá nhiều sự bất lực trong lời nói của hắn.
Phụ thân hắn bị hãm hại, Phục gia bị oan ức, sau này lúc hắn có cơ hội phát hiện được, những vấn đề này đều có liên quan với nhau nên nàng tuyệt đối không thể tiết lộ, nếu nàng nói ra, những việc phát sinh trong tương lai có thể không khống chế được nữa.
Im lặng một lát, Ngu Huỳnh nói: “Xem ra ngươi không thể buông bỏ được Phục gia cho nên mới có thể sống sót, nếu phải sống, thì phải sống khỏe mạnh, trước hết đem việc chân của ngươi che giấu, chờ đến lúc ngươi có biện pháp rồi thì ...”
Phục Nguy đưa tay ra, chuẩn xác tiếp nhận chén thuốc trong tay nàng, chậm rãi nói: “Ta chính là có ý đó.”
Ngu Huỳnh không rõ vì sao Phục Nguy bỗng nhiên thay đổi suy nghĩ, nhưng cũng xem như một sự khởi đầu tốt.
Khóe miệng nàng hơi cong, lộ ra một ý cười nhàn nhạt.
Một đêm trôi qua, một tia sáng đầu tiên len vào rèm cỏ trong gian nhà tranh nhỏ hẹp, Ngu Huỳnh từ trên chiếc giường rơm ngồi dậy.
Lấy cây lược gỗ chải lại tóc, lại dùng cây trâm búi mái tóc lên, sau khi thu dọn quần áo, nàng cuốn rèm cỏ lại để cho ánh sáng ban ngày chiếu rọi khắp nơi, xua đi sự tối tăm trong phòng.
Tuy rất nhỏ nhưng sạch sẽ chỉnh tề, khiến cho gian nhà nhất thời trở nên sáng sủa.
Củi lửa được dọn dẹp chỉnh tề ở trong góc, bên trên đống củi là những loại thảo dược đã được phơi khô.
Ngu Huỳnh sau khi làm xong công việc, liền từ bên trong nhà đi ra ngoài, xốc lên chiếc rèm cỏ liền thấy tiểu cô nương Phục Ninh đang ngồi xổm ở ngoài, nhìn chằm chằm vào cửa nhà nàng.
Khi Ngu Huỳnh nhìn thấy bé, có chút sửng sốt, đem bé đỡ lên, kinh ngạc hỏi: “Con hôm nay sao lại thức sớm thế?”
Phục Ninh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo Ngu Huỳnh. Ngu Huỳnh thấy tiểu cô nương như vậy, cũng không biết làm sao, chỉ có thể bước theo.
La thị ngồi ở ngoài nhà, Phục An không biết đã đi đâu.
Ngu Huỳnh mang theo cái đuôi nhỏ đi rửa mặt, rửa mặt xong quay đầu nhìn gương mặt chưa rửa của tiểu cô nương, nàng liền lấy nước rửa cho bé, tiểu cô nương rất là ngoan ngoãn mà ngước mặt lên, phối hợp rất tốt.
Sau khi rửa sạch, mấy vết bẩn cũng được rửa sạch, nước da của con bé vì thiếu dinh dưỡng mà vàng vọt. Chính vì vậy mà đôi mắt trắng đen rõ ràng trên khuôn mặt nhỏ nhìn rất là to.
Ngu Huỳnh sau khi rửa mặt cho bé, lại liếc nhìn thấy mái tóc bù xù, đem lật tới lật lui cũng không phát hiện có chấy.
Xem ra vẫn tính là sạch sẽ, chỉ có tóc nhìn quá bù xù.
Ngu Huỳnh hỏi bé: “Có muốn ta tết bím cho con hay không?”
Phục Ninh do dự một chút, sau đó rụt rè gật gật đầu.
Ngu Huỳnh liền đưa bé vào trong phòng mình, dùng lược chậm rãi chải mái tóc mềm mại, bắt đầu tết phần tóc từ trên đỉnh đến đuôi tóc, sau đó dùng mảnh vải buộc chặt lại bím tóc.
Sau khi buột chặt, tay của tiểu cô nương cẩn thận vuốt ve bím tóc trên đầu, mặt mày nhất thời uốn cong, chợt lộ ra nụ cười ngây thơ.
Ngu Huỳnh ôn nhu nói: “Được rồi, đi ra ngoài chơi đi.”
Tiểu cô nương đi từng bước nhỏ về phía cửa, chỉ sợ đi nhanh sẽ làm cho bím tóc bị bung ra.
Sau khi ra khỏi phòng, Phục An đi múc nước cũng đang trở về, nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của muội muội, hắn trợn mắt kinh ngạc nói: “Muội muội, cái ổ gà lộn xộn trên đầu muội mất tiêu rồi hả?”
Bị ca ca chế nhạo tóc bé như ổ gà, tiểu cô nương lập tức có phản ứng lại, hai má phồng lên tỏ vẻ không vui, tức giận chạy đến chỗ tổ mẫu, tựa hồ không thèm để ý đến ca ca.
Ngu Huỳnh từ trong nhà đi ra vừa vặn nhìn thấy bộ dáng giận dỗi của tiểu cô nương, trên mặt nàng cũng hiện ra ý cười.
So với dáng dấp của mấy ngày trước, trên mặt tiểu cô nương dường như có thêm chút sức sống.