Xa xa núi non trùng điệp, liên miên không ngừng, hoang yên dã mạn.
Lúc này ánh tà dương đang hạ xuống từ phía tây, bốn phía đều là hoàng hôn.
Trong rừng chim uyên về tổ, chúng bay sâu vào trong núi ở thôn Lăng Thủy, khói bếp từ từ bay lên.
Ngu Huỳnh bộ dáng đơn sơ đứng ở trong sân, phía sau nàng là mái nhà lá xiêu vẹo.
Ngu Huỳnh nhìn tầng tầng lớp lớp núi hoang, đáy lòng dù sao cũng hơi bi thương, nhưng lại không thể không nhận thức hiện tại. Nhận thức việc mình từ người hiện đại thật sự xuyên không về cổ đại đến một triều đại xa lạ.
Trước đây không lâu, Ngu Huỳnh mới từ chức ở viện trung y sau hai năm công tác, về nhà để chuẩn bị thừa kế trung y quán của ông nội. Không ngờ được mấy ngày trước, nàng ngủ sau khi đọc một quyển tiểu thuyết, sau khi tỉnh lại từ giấc ngủ, đã thấy ở thế giới hoàn toàn khác.
Tỉnh lại ở một nơi xa lạ, Ngu Huỳnh sợ hãi rất lâu mới hoàn hồn trở về.
Trong đầu có nhiều hơn một đoạn trí nhớ không phải của chính mình, lại thêm với tình huống thân thể thay đổi. Ngu Huỳnh rất nhanh liền hiểu rõ mình không chỉ xuyên không, mà còn là xuyên sách.
Xuyên vào lúc nàng vừa mới xem hơn một nửa quyển tiểu thuyết.
Truyện bắt đầu khi nam chính đang ở cấp độ trời quang trăng sáng, là một quý công tử văn thao võ lược, hai mươi mốt năm làm con của Thái thú quận Vũ Lăng, sau được báo là ôm sai con của tội thần.
Chỉ trong một ngày, nam chính đang ở trên mây cao bỗng ngã vào bụi trần.
Công tử thật từ Lĩnh Nam được đưa về, nam chính thì lại là người trên thân mang tội, bị lưu đày đi Lĩnh Nam.
Vị công tử thật sự vô duyên vô cớ thay nam chính phải đi lưu đày hai mươi mốt năm, nhận hết cực khổ, tất nhiên là đối với nam chính ghi hận trong lòng, cho nên tìm mọi cách hãm hại nam chính, ly gián cha đẻ cùng nam chính.
Nam chính thân là con của tội thần không thể không chịu bị lưu đày Lĩnh Nam, hắn ta thu mua quan sai, để bọn chúng đánh gãy hai chân của nam chính.
Cùng với nam chính còn có một vị hôn thê mỹ mạo, hắn ta thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nàng, muốn tiếp tục mối hôn ước này, nhưng không nghĩ rằng vị hôn thê này căn bản không đem hắn ta để vào trong mắt, tâm tâm niệm niệm đều là vị hôn phu trước.
Vị công tử thật cảm thấy nhục nhã, liền đem oán khí trút trên người nam chính tàn phế. Nếu nàng tâm tâm niệm niệm chính là cái kẻ giả mạo kia, hắn ta liền bảo quan sai nơi này tìm một nữ nhân mang tội tướng mạo kém cỏi ban cho hắn làm vợ.
Mà nữ nhân thân mang tội này, chính là Ngu Huỳnh hiện tại trong thân thể nguyên chủ – Dư lục nương.
Dư lục nương trong nhà đứng hàng thứ sáu, được gọi là Lục nương, tính tình kiêu căng dã man, làm người cực kỳ độc ác, lúc còn làm thiên kim không biết đã tàn sát bao nhiêu hạ nhân.
Sau đó cha nàng là ngự y trung cung ngộ chẩn, toàn gia bị bỏ tù, sau đó bị lưu đày đến Lĩnh Nam.
Dư lục nương trên đường đến Lĩnh Nam vì muốn bảo toàn bản thân, liền động tay động chân trên khuôn mặt của mình, bôi đen làm xấu khuôn mặt.
Mặc kệ là nhân phẩm hay tướng mạo, đều phù hợp với yêu cầu của vị công tử thật, vì thế liền bị ép buộc hứa gả cho nam chính.
Lúc này vị công tử thật trăm tính vạn tính, nhưng lại không tính đến tướng mạo xấu xí là giả, cũng càng không ngờ tới con người ác độc Dư lục nương không còn nữa, thay vào đó lại là chính nàng.
Không tính đến chuyện thiên hạ đại xá, vừa hay đại xá cho Phục gia, cũng chính là gia đình ban đầu của nam chính. Nguyên chủ đã là người của Phục gia, tất nhiên cũng nằm trong hàng ngũ được đặc xá.
Nguyên chủ không chịu được khổ, thấy đại xá cũng liền chạy trốn, thời điểm chạy trốn thậm chí đem toàn bộ lương thực của Phục gia, gồm một túi nhỏ khoai sọ mang đi.
Chạy không được bao xa, lúc trốn bọn dã thú liền trượt chân rơi xuống sườn núi, kinh hãi quá độ, bản thân trực tiếp bị dọa chết.
Thời điểm Ngu Huỳnh mở mắt ra, liền trở thành Dư lục nương. Nghĩ tới không hiểu vì sao mình lại xuyên sách, Ngu Huỳnh lại thở dài một hơi.
Lúc này, ở phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng gậy trúc gõ nhẹ trên mặt đất. Nghe được âm thành này, Ngu Huỳnh đang hồn bay phách lạc nhất thời thu hồi tâm tư.
Nàng xoay người nhìn qua, người gây ra tiếng vang chính là một người có mái tóc hoa râm, mặt mũi nhăn nheo, một lão thái thái gầy yếu đơn bạc. Vị lão thái thái này, chính là mẫu thân thân sinh của nam chủ gọi là La thị.
Ai có thể tưởng tượng được lão phụ nhân nhìn tưởng sáu mươi tuổi này, thực ra còn chưa tới năm mươi?
Nhằm tăng lên sự bi thảm của nam chính, nam chính và người thân sau khi nhận ra nhau vẫn chưa kịp thân thiết, La thị đã không còn.
Y phục trên người La thị hầu như đều là chắp vá, một thân vải thô bị mài mòn không nhìn ra màu sắc vốn có, vị trí nơi ống tay thậm chí còn bị mài mòn thành sợi tơ. Trong tay bà cầm một cây gậy trúc dò đường, hiển nhiên đôi mắt không được tốt lắm, vì thế đi ra từ ngôi nhà lá bằng đôi mắt nheo nheo.
La thị ôm một cái nồi đất trong tay, dừng bước đứng ở trong viện, mắt nheo lại nhìn vào sân mơ hồ thấy một bóng người. Dù nhìn không được rõ ràng, La thị cũng có thể biết người đứng ở trong viện là ai.
Lát sau, La thị cũng không tỏ thái độ với người kia, mà lại đi đến bên vại nước, múc hai muỗng nước đổ vào, sau đó đi tới trong viện đơn sơ dùng để làm cơm để nhóm lửa trước, tiện đà ngồi xổm xuống.
Đúng rồi, nhà của nam chính thật ra rất nghèo, chớ nói chi là nấu cơm dùng bếp lò, ngay cả gạo cũng không có mà ăn. Xuyên đến đây đã là ngày thứ tư, Ngu Huỳnh mỗi ngày ăn uống đều không có chút dầu muối, chỉ toàn rau dại
La thị đem cây gậy trúc dò đường để xuống, sau đó đem cành cây trên giá gỡ xuống nhóm lửa, lấy sợi dây buộc hai bên nồi đất, cuối cùng mới đem theo cái nồi để lại trên giá.
Vì quen tay hay việc, La thị dù cho đôi mắt không được tốt, mấy chuyện vặt ít ra có thể làm được, hết thảy mọi chuyện đều đâu ra đấy.
Ngu Huỳnh biết tính tình nguyên chủ ích kỷ, vì thế do dự không biết có nên đến hỗ trợ hay không. Trước hiểu rõ việc mình xuyên sách, cho dù nàng thấy tuyệt vọng, đương tục ngữ cũng có nói chết rồi cũng không bằng sống sót, cho nên nàng không dám chết, cũng thật sự không muốn chết.
Hiện tại đã đến đây rồi thì cũng nên ở lại, ngoài ra cũng không còn lối thoát khác.
Lại nói nguyên chủ cũng không có người dẫn đường, hơn nữa trên người từ trên xuống dưới cũng không có tới mười văn tiền, nàng rời bỏ nơi này, cũng không biết dựa vào gì để sống tiếp.
Độ an toàn ở cổ đại không thể so sánh với hiện đại, nói chi lại ở trong tiểu thuyết, hiện tại lúc này sống còn có thể gặp chuyện không yên ổn.
Ở lại đi theo nhân vật chính kiếm cơm trước hết có thể tìm thấy mấy phần sinh cơ, còn rời đi chỉ sợ cửu tử nhất sinh.
Nếu nàng muốn lưu lại theo nam chính…, tất nhiên là muốn … nhà của nam chính, cho nên nàng vẫn… đến bên La thị.
Do chân đau, nàng bước đi có chút khập khiễng. La thị tuy rằng đôi mắt bị yếu, nhưng cũng có thể nghe được âm thanh. Nghe được tiếng bước chân, đôi tay yếu gầy của La thị đang vội vàng run rẩy mò lấy cây gậy trúc.
Ngu Huỳnh thấy dáng dấp La thị như thể đề phòng mình, liền giải thích: “Ta cũng chỉ là muốn đến giúp bà”.
Nghe nàng nói thế, La thị nhíu mày, cảnh giác nói: “Ta có thể tự làm được, không cần ngươi giúp”.
Trước sự từ chối của La thị, Ngu Huỳnh cũng đã đoán trước được.
Lúc trước nguyên chủ quá mức ác liệt, đến Phục gia chỉ có nửa tháng, đối với người của Phục gia không chỉ toàn lời sỉ nhục, thậm chí còn động thủ đánh người, hơn nữa thời điểm bỏ trốn còn đem toàn bộ lương thực mang đi, không trách La thị hiện tại đối với nàng cảnh giác như vậy.
Khi nguyên chủ được thôn dân mang trở về, đến một túi nhỏ khoai sọ cũng không tìm thấy.
Ở cái đất lưu đày nghèo khó này, lương thực thật sự rất quý, có thể đem người mang trở về cũng là tốt rồi, sao có thể đem lương thực đem trả về?
La thị tuy chú ý đến phần lương thực này, hiện tại tuy đã không còn nữa, nhưng cũng không thể một nhà đi chất vấn, vì thế chỉ có thể tiếp thu hiện thực, đáy lòng đối với đứa con dâu trên danh nghĩa này càng thêm không thích.
La thị ước gì đứa con dâu trên danh nghĩa này có thể bỏ đi thật xa, không trở lại nữa, vì thế lúc phát hiện nàng chạy trốn, bà cũng không lên tiếng.
Chỉ là không nghĩ đến nàng lại không có lương tâm như vậy, đem toàn bộ lương thực trong nhà mang đi, càng không nghĩ đến cuối cùng nàng lại được mang trở về.
Lúc đứa con dâu này được quan sai đưa đến ban cho nhi tử làm thê, còn ghi vào sổ tiện tịch, vì thế bọn họ không có tư cách hòa ly.
Bởi vậy khi người được mang trở về, La thị cũng không dám đánh đuổi, cũng không thể để nàng chết đói dẫn đến án mạng, vì thế cũng chỉ có thể đem nỗi uất ức kia áp chế xuống.
Thấy La thị vô cùng đề phòng, Ngu Huỳnh cũng chỉ có thể tạm thời gác lại suy nghĩ, lại thở dài một hơi, phía sau đầu bỗng nhiên tê rần, giống như bị người trực tiếp lấy đá chọi vào nàng.
Đúng lúc đó, một tiếng nói mang theo thanh âm tức giận vang lên ở phía sau Ngu Huỳnh: “Đồ nữ nhân xấu xa, nếu như ngươi dám bắt nạt nãi nãi ta, ta sẽ không để ngươi yên!”
Ngu Huỳnh hít một hơi, lập tức xoay người nhìn sang.
Lấy đá chọi nàng, là một nam hài tử nhìn chỉ năm, sáu tuổi nhưng thực ra đã được tám tuổi. Đứa trẻ này gọi là Phục An, là cháu trai của nam chính.
Lúc này thái độ Phục An như hung thần ác sát trừng mắt với Ngu Huỳnh, tay trái còn dắt lấy muội muội nhỏ bé gầy gò. Nữ hài tử nhìn thì chỉ khoảng hai ba tuổi, nhưng thực tế tuổi tác khẳng định xem ra phải lớn hơn một hai tuổi.
Trên mặt của hai huynh muội đều bẩn thỉu, trên người đều mặc quần áo không thích hợp, tay áo ống quần đều ngắn cũn cỡn, hơn nữa độ mài mòn so với quần áo trên người La thị không khác mấy, chỉ miễn cưỡng che được thân thể mà thôi.
Lĩnh Nam là một trong ba vùng đất lưu đày, cũng được gọi là vùng man hoang, có thể tưởng tượng được hoàn cảnh ở nơi này đến cùng có bao nhiêu ác liệt, nghèo nàn.
Nhìn y phục của cả nhà này đều không thể chống được lạnh, bụng không ăn được no, gió vừa nổi lên có thể làm ngôi nhà lung lay sụp đổ, hoàn cảnh ác liệt như vậy, khiến cho tâm trạng Ngu Huỳnh thật ảm đạm, đối với cuộc sống về sau càng cảm thấy mờ mịt.
Nàng không biết mình có thể tồn tại bao lâu dưới hoàn cảnh này, có thể cải thiện tình trạng này hay không nàng cũng không biết.