Khương Duệ Quân không kịp cản, ý định ban đầu của cậu ta là để Dư Tương gia nhập cho bớt xấu hổ, ai mà biết người đi luôn, cửa phòng cũng đóng rồi, cậu ta cũng đâu thể xông vào phòng của con gái được đúng không?
“Anh Duệ Quân, có phải anh có mâu thuẫn gì đó với chị em không?”
Khương Duệ Quân cả kinh: “Sao có thể, hai đứa bọn anh vẫn tốt mà, không có mâu thuẫn gì đâu!”
Sao lại nghe ra có điều gì đó không đúng nhỉ? Cậu ta và Dư Tương là anh em thân thiết, cậu ta không thể để Dư Lộ hiểu lầm!
Dư Lộ hình như bị sự phản bác của cậu ta doạ, vỗ ngực nói: “Không giận nhau thì tốt, tương lai anh và chị em còn là bạn học, còn cần anh ở trường học chăm sóc cho chị em.”
Khương Duệ Quân thoải mái bảo đảm: “Không có gì, có anh bảo kê rồi.”
Cách âm trong phòng cũng không tốt lắm, Dư Tương lại mua phù khuếch đại âm thanh ở hệ thống Trường Phong đặt ở trên tường, cô nằm ở giường trong phòng cũng có thể nghe đại khái cuộc trò chuyện của hai người.
Phù khuếch đại âm thanh là một trong những sản phẩm mới khai phá của Trường Phong, không mạnh mẽ như công năng người thính tai, nó chỉ hữu dụng ở trong một phạm vi, phóng đại cuộc đối thoại riêng biệt cho chủ nhân nghe.
Giá cũng không rẻ, 30 đồng một tấm, tính bằng hoàng kim thì chính là một viên.
Hoàng kim cũng là đồng tiền có giá trị để giao dịch giữa Dư Tương và Trường Phong.
Đáng tiếc, hai người to nhỏ nói chuyện cả nửa ngày mà cũng chưa nói đến trọng điểm, Khương Duệ Quân không dám tỏ tình, Dư Lộ thì lấy mềm thắng cứng, đến tận khi Khương Duệ Quân tạm biệt đi về, Dư Tương mới thu phù khuếch đại âm thanh về.
Dư Lộ tới gõ cửa: “Chị ơi, em phải về nhà rồi, lát chị nói một tiếng với bà ngoại nhé.”
“Biết rồi.”
Thật ra bà ngoại Lâm cũng có ý muốn để Dư Lộ ở lại, nhưng Dư Lộ lại có thái độ né xa ba mét với Dư Tương, bà ngoại Lâm cũng không ép cô ta ở lại, lại thêm việc Dư Tương làm nũng, bà đành nhắm một mắt mở một mắt, trong lòng định để qua một khoảng thời gian Dư Tương quen thuộc với ngôi nhà rồi, thì tự nhiên sẽ giải hoà với Dư Lộ, về sau sẽ càng hiểu đạo lý chị em ruột thịt còn thân thiết hơn các mối quan hệ xung quanh.
Người già luôn hy vọng gia hòa vạn sự hưng, chỉ là Dư Tương cảm thấy người thành toàn nỗi khổ tâm này của bà ngoại Lâm chắc chắn không phải là cô.
Trong phòng yên tĩnh hẳn, hệ thống Trường Phong mượn điều này đặt câu hỏi, nó không hiểu rõ: “Cô có tiến hành nhiệm vụ không? Vừa rồi cô nên ở lại phòng khách ngăn cản bọn họ tiến thêm một bước chứ?"
Dư Tương cũng không hiểu: “Trường Phong, cậu chưa từng yêu đương à?”
“...Chưa.”
“Vậy cậu đừng có gấp, bọn họ hiện tại không chọc thủng tầng giấy mỏng kia,nếu tôi đi phá thì không phải lộ rồi à? Hơn nữa, trước kia cậu còn bảo tôi đi tạo quan hệ tốt với Khương Duệ Quân, hy vọng thông qua cậu ta hiểu thêm Ninh Miễn, nếu tôi lộ quá sớm, thì bên Khương Duệ Quân này cũng ngắt mất.”
Nói không chừng nhiệm vụ này không cần động vào cũng sẽ tự hoàn thành.
Hệ thống Trường Phong bị thuyết phục: “Vậy được rồi, tiến độ do cô làm chủ.”
Nhà họ Ninh
Khương Duệ Quân đưa biên lai Dư Tương đã viết giao cho Ninh Miễn, hoàn thành nhiệm vụ.
“Anh Miễn, thật ra anh gặp mặt Dư Tương cũng không sao, chuyện gương đồng chỉ có ba chúng ta biết, cậu ấy rất dễ nói chuyện, không phải lần trước anh đã quen cậu ấy rồi sao?”
Ninh Miễn đặt biên lai vào trong ngăn kéo, không thèm để ý mà trả lời: “Không cần thiết, như này thì đơn giản hơn.”
Khương Duệ Quân biết tác phong làm việc ngắn gọn của anh, nhún vai bỏ qua không đề cập tới nữa, rồi sau đó do dự hỏi: “Anh Miễn ơi, anh nói xem em nên biểu đạt hảo cảm của mình với con gái thế nào đây?”
Dư Lộ đã vào xã hội chuẩn bị đi làm rồi, nếu không tỏ thái độ sớm, lỡ nhà họ Dư sốt ruột tìm đối tượng cho cô ta thì sao, thế thì giữa bọn họ không có kết quả gì à?
Ninh Miễn hơi nhíu mày: “Cậu với Dư Tương?”
“Sao có thể! Người em nói là Dư Lộ, không đúng, sao anh lại nghĩ là Dư Tương thế?”
“Không phải cậu luôn nhắc tới cô ấy sao?”
Khương Duệ Quân hậm hực nói: “Đó là người anh em của em, Dư Lộ mới giống con gái hơn.”
Lần này đến phiên Ninh Miễn chần chừ: “...Hửm?”
“Ý em là Dư Tương tương đối thích hợp làm anh em hơn, không nói cậu ấy không phải con gái, nhưng mà em thấy thái độ của Dư Tương đối với anh còn tốt hơn đối với em, cậu ấy cũng không coi em là con trai."
Dù có như thế nào thì Khương Duệ quân cũng không thể tìm cảm giác rung động trên người Dư Tương được.
Ninh Miễn không còn gì để nói: “Cậu lấy gì để so sánh?”
“Ầy, kệ nó đi anh, cho em chủ ý trước đi.”
“Sao cậu không đi hỏi thẳng Dư Tương? Bọn họ là chị em, quan hệ chắc là tốt hơn.”
Lần đầu tiên anh nhắc tới cái tên này.