Chương 39: Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố (Dịch)

Dư Lộ cũng nói: “Cha, chị con là muốn nghỉ ngơi thêm mấy ngày, không sao đâu.”

Dư Kiến Kỳ cũng không muốn dạy cô trước mặt người lớn, thế là gật đầu nói: “Được, về nhà rồi nói, nếu con nghỉ ngơi đủ rồi thì đi làm.”

Ông vốn tưởng Dư Tương quay về thì trở nên ngoan ngoãn, nhưng không ngờ ông vừa đi công tác, cô lại tác oai tác oái, vẫn còn ghi hận chuyện về quê năm ấy trong lòng, nếu không quản cô, chắc chắn cô vô pháp vô thiên rồi.

Bà ngoại Lâm cũng không tiếp tục nói chuyện này nữa, định trước khi gần đi thì dặn dò hai câu.

Vốn còn tưởng chuyện này cứ vậy cho qua.

Nhưng ai ngờ Dư Kiến Kỳ vừa nói xong, Dư Tương cười hì hì nói: “Không cần nữa, con sớm bảo mẹ con nói với lãnh đạo nhà máy hóa chất rồi, công việc kia không cần giữ lại cho con, con không cần.”

“Cái gì?”

Dư Tương từ chối không cần cương vị, không biết bao nhiêu người chờ đợi giành giật, muốn đi làm cũng không có chỗ!

Bà ngoại Lâm nhìn qua: “Bảo Chi? Này… Con thật sự đi nói rồi?”

Lâm Bảo Chi ho một tiếng, gật đầu: “Đúng.”

Bà muốn tuyên bố tin tức ngay.

Nhưng Dư Kiến Kỳ nhíu chặt mày, kìm nén lại cơn giận hỏi: “Bảo Chi, Dư Tương không hiểu chuyện, sao bà còn làm bậy theo nó, nó không đi làm sau này phải làm sao? Sau này ở nhà làm một kẻ lang thang thất nghiệp? Làm một tên đầu đường xó chợ?”

Lâm Bảo Chi cũng tức: “Gì mà gọi là đầu đường xó chợ chứ? Có ai nói con gái mình như ông không?”

Đây không phải từ dễ nghe gì cho cam! Thanh niên tri thức bị nói là đầu đường xó chợ muốn tìm vợ kết hôn cũng khó.

Dư Tương đập đũa lên bàn một cái, hất cằm lên tức giận hỏi: “Cha, có phải đợt này cha đặc biệt về tìm con không? Cha chướng mắt con! Hay là ai nói gì với cha rồi, con mới về có mấy ngày cha đã kiếm chuyện, có phải vẫn muốn ném con về quê hay không?”

“Dư Lộ, có phải em cáo trạng với cha nói chị không đi làm không? Nếu em cảm thấy công việc ở nhà máy hóa chất tốt thì em đi đi, vừa hay hai chúng ta đổi công việc cho nhau!”

Dư Tương nói một tràng như súng máy, trực tiếp làm Dư Kiến Kỳ đỏ mặt tía tai, mà vẻ mặt của Dư Lộ cũng đầy sợ hãi bất an.

“Chị, em không có nghĩ như vậy, công việc nào có thể tùy tiện đổi, chúng ta đều là muốn tốt cho chị, chị không có công việc cũng không được mà.”

Dư Tương vẫn luôn ghen tỵ công việc của cô, sống chết không chịu đi làm là muốn ở lại nội thành, lúc trước đều là giả vờ ngoan ngoãn nhỉ.

Dư Tương lạnh lùng hừ một tiếng: “Em ít ở trước mặt chị chiếm tiện nghi và khoe mẽ đi!

Dư Lộ cứng họng, khó xử cắn môi.

Bùi Thừa Hãn cũng nhíu mày, Dư Tương này nói chuyện thật quá đáng.

Dư Kiến Kỳ không thể chịu nổi nữa: “Dư Tương, con đừng không biết tốt xấu!”

Ông nhớ ra cảnh tưởng sáu năm trước Dư Tương chỉ vào ông nói ông thiên vị thì tức giận, con gái nhà ai có đạo hạnh này chứ? Lần này có phải lại muốn nói ông thiên vị không?

Lâm Bảo Chi vội kéo lấy chồng mình: “Ông cãi gì với Dư Tương chứ? Nó vẫn còn là trẻ con mà.”

Bà cũng lẩm bẩm trong lòng, chồng mình sẽ không vì Dư Tương không đi làm mới đặc biệt về dạy dỗ cô đấy chứ?

Bùi Thừa Quang đè Dư Tương lại, trong lòng bội phục lá gan của cô, ngoài miệng khuyên: “Dư Tương, em đừng cãi bướng với người lớn, nhanh nhận lỗi với dượng đi.”

Ông cụ Bùi ra mặt cười nói: “Kiến Kỳ, Tương Tương tính tình trẻ con, từ từ dạy là được, đừng gấp.”

Dư Kiến Kỳ cảm thán: “Cha, con biết, Dư Tương nó cũng không thể không hiểu chuyện mãi được, nếu nó không chịu đến nhà máy hóa chất đi làm, còn từ dưới quê về đây làm gì…”

Huống chi ba đứa con tuổi không còn nhỏ nữa rồi, đều phải giới thiệu đối tượng kết hôn, chỉ có Dư Tương một chuyện cũng làm không xong, ở lại trong nhà là chuyện gì?

Lâm Bảo Chi mấp máy miệng, muốn công bố nguyên nhân, nhưng có người nhanh hơn bà.