Sau khi Trường Phong tối ưu hóa hệ thống, phần thưởng nhiệm vụ có thể được lưu trữ tạm thời hoặc đổi ngay lập tức, Dư Tương chọn nhiệm vụ thưởng năm lượng hoàng kim cất vào trong tài khoản, nhưng sau khi giải nén cô lại không tìm được một nơi thích hợp để cất giữ.
Dư Tương sinh sống ăn uống trong Bùi gia đều không mất tiền, nhưng thỉnh thoảng cô cũng cần mua một ít trái cây và rau quả trợ giúp trong nhà, không thể cứ ở không mãi được.
Tuy nhiên phiếu lương thực trong tay cô có hạn, trái cây càng không dễ mua, giữ lại hoàng kim tương lai có thể đổi lấy tiền mua phiếu lương thực và phiếu thực phẩm phụ.
Hệ thống Trường Phong kịp thời nói: “Sau khi tôi nâng cấp trong không gian có rau quả được sinh ra, đều có chất lượng cao, cô có thể dùng hoàng kim để mua từ tôi.”
Dư Tương có thể cảm nhận được ngữ khí gấp rút, sao có thể mới tặng được chút hoàng kim đã muốn thu về rồi? Thế nhưng công năng này vừa đúng lúc giải quyết lo lắng của cô.
“Số hoàng kim cậu đang có không đủ để trả lương sao?”
“Trả lương?”
“Chính là phần thưởng nhiệm vụ của tôi.”
Hệ thống Trường Phong có chút lắp bắp: “Không đủ lắm, cô thích hoàng kim, hoàng kim cũng là đơn vị tiền tệ quan trọng của thế giới này. Thế nhưng tôi thì không cần đến nên không dự trữ nhiều, mà tôi cũng không thể không trả lương cho cô. Tôi đã bắt đầu khai phá các loại phần thưởng khác, chỉ là không biết cô có muốn không.”
Vậy nên mới nghĩ ra ý tưởng tự sản xuất ra hàng hóa rồi bán đi?
Lỗ hổng của hệ thống này quả là không phải nhiều bình thường.
Dư Tương nhịn cười: “Vậy cậu đã khai phá cái gì?”
“Chủ yếu là các loại sản phẩm làm đẹp, sữa tắm toàn thân, kem làm trắng da, thuốc trí nhớ, trà thanh dầu. Thuốc trí nhớ cô có thể sử dụng sau khi khai giảng, có công dụng tăng khả năng ghi nhớ trong thời gian ngắn, kem trắng da có thể ngăn ngừa rám nắng, trà thanh dầu có thể giữ dáng, còn có các loại thuốc có thể bồi bổ cơ thể.”
Hiệu quả của những thứ được khai phá bởi hệ thống Trường Phong đều vô cùng nghịch thiên, nhưng trong thời kỳ thiếu thốn mọi thứ thế này thì quả thật rất chu đáo.
“Những thứ này không phải đều là thêu hoa trên gấm sao? Ví dụ như tôi đột nhiên muốn thay đổi ngoại hình của mình thì không được đúng không?”
Hệ thống Trường Phong: “Đúng vậy, thay đổi ngoại hình đồng nghĩa với thay đổi bản thể, trước mắt điều này vô cùng có hại, nếu như khi nhiệm vụ kết thúc mà cô muốn, tôi có thể giúp cô.”
Dư Tương ôm má: “Buôn bán không có đạo đức à?”
Hệ thống Trường Phong: “... Gần như vậy.”
“Kem dưỡng da với mấy phần thưởng nhiệm vụ kia thường ngày nếu tôi cần thì cũng có thể dùng hoàng kim mua đúng không?”
Trường Phong gật đầu khẳng định.
“Ê, trước hết chúng ta đổi chút lương thực đã.”
Mấy thứ đồ như hoa quả không dùng hết bao nhiêu tiền, Dư Tương với Trường Phong thảo luận hồi lâu, lựa chọn giá cả phù hợp với hiện tại, một gam vàng trên thị trường có giá 32 nhân dân tệ, có thể mua được 100kg lương thực, thực phẩm hoa quả đã đổi được hệ thống lưu trữ, có thể lấy ra bất cứ lúc nào.
Phần thưởng nhiệm vụ lần này là năm lượng vàng, tức là 250 gam, cứ coi như mỗi ngày Dư Tương đều phải đổi đồ ăn thì cô cũng có thể dùng trong nửa năm.
Trường Phong nghe xong im lặng một lúc lâu, đoán chừng đang lo lắng số hoàng kim còn lại trong kho còn có thể phát thưởng bao nhiêu lần nữa.
“Dư Tương, không phải cô rất thích tiết kiệm tiền sao?”
“Cũng tạm, nhưng muốn lấy những thứ đã ở trong tay tôi thì rất khó.”
Hệ thống Trường Phong chủ động cắt đứt cuộc trò chuyện.
Tự bế rồi sao?
Tâm trạng của Dư Tương rất tốt liền cùng với vài người bạn mới quen ra ngoài dạo chơi, chèo thuyền ăn kem, bà Lâm cũng rất vui khi nhìn thấy cháu gái mình có bạn, lén lút nhét cho cô năm mươi tệ.
“Bà ngoại, con có tiền rồi, ba mẹ cho con.”
Bà ngoại Lâm vẫn nhét vào trong túi áo cô: “Bọn họ cho là chuyện của bọn họ, ta cho con tiền đi chơi vài ngày thì có làm sao?”
Lão thái thái còn muốn nói vui chơi vài ngày rồi đi nên đi báo cáo đơn vị kiếm việc làm, nhưng lại sợ Dư Tương nghĩ nhiều, cho rằng đuổi cô đi, dứt khoát không nói nữa, đứa trẻ này đã sáu năm không được thư giãn, chơi thêm vài ngày cũng không sao.
Dư Tương chỉ có thể làm như không biết lo âu của bà cụ, bấm ngón tay, cũng không biết còn giấu nổi bao lâu nữa.
Đã ba ngày kể từ bữa tiệc liên hoan đồ nướng, Dư Lộ sau khi rời đi vào buổi tối hôm đó có trở lại một lần, không phải tay trắng tới, nhưng cũng không ở lại lâu, chủ yếu là muốn xác định tình trạng của Dư Tương trong Bùi gia.
Bà ngoại Lâm rất vui khi thấy cháu thường xuyên về thăm, lúc đó nói: “Nếu như Lộ Lộ được nghỉ, thì qua đây ở luôn đi.”
Dư Lộ cười cười, nhìn sang Dư Tương.