Chương 16: Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố (Dịch)

Lâm Bảo Chi lại vô cùng vui mừng. Trước khi đi, Dư Tương hận chết Dư Lộ, cho rằng người làm cha mẹ như bọn họ bất công. Bây giờ hai người bắt tay giảng hòa, quả thật không thể tốt hơn.

Sau khi nói về một số chủ đề không quan trọng, Dư Lộ đột nhiên chuyển chủ đề, vừa nhiều chuyện vừa chờ mong hỏi: "Đúng rồi, chị, em và mẹ đều rất quan tâm đến cuộc sống ở nông thôn của chị. Mấy năm nay có người nào chăm sóc chị một cách đặc biệt không? Chị định bao giờ thì tìm anh rể cho em đây?"

Lâm Bảo Chi cũng trở nên căng thẳng. Hai ngày này bà chỉ lo vui vẻ nên không nhớ đến chuyện này. Chuyện thanh niên trí thức xuống nông thôn cùng chung hoạn nạn, đi đâu cũng có nhau, kết hôn với nông dân địa phương rồi không về nữa nơi nào cũng có, cũng không biết Dư Tương có động lòng với người nào hay không.

Dư Tương hiểu được phần nào, bèn cười nhạt nói: "Làm gì có, tuổi chị còn nhỏ, anh chị xung quanh nói về đối tượng của mình còn sợ sẽ dạy hư chị nữa. Bọn họ đều rất bảo vệ chị."

Giọng điệu ngây thơ như một cô em gái khờ dại đang được quan tâm, không vì chủ đề này mà nhíu mày dù chỉ một chút.

Dư Lộ vỗ vỗ ngực, như nghĩ mà sợ rồi lại lấy làm may nói: "Vậy sao? Vậy chị thật may mắn. Em nghe đồng nghiệp ở đơn vị nói chị gái cậu ta kết hôn ngay ở nông thôn, sau đó lại nằng nặc đòi ly dị chồng để về thành phố, lại còn đánh con rồi mới về nữa chứ. Ài, thật chẳng hiểu kiểu gì."

Dư Tương không khỏi nhướng mày. Cô luôn cảm thấy Dư Lộ nói chuyện này là có ý gì đó.

Lâm Bảo Chi lại không nghĩ nhiều, chỉ thở dài nói: "Ài, ở nông thôn điều kiện vất vả, có thanh niên trí thức còn không sống khá giả bằng nông dân. Cũng thật làm khó chị gái con có thể kiên trì sáu năm."

Không chỉ có thế, còn thi đỗ đại học nữa chứ. Lâm Bảo Chi quyết định mấy bộ quần áo sao đủ được chứ, sau này phải bồi thường thêm cho Dư Tương mới được. Đứa nhỏ này có chịu khổ cũng không hé răng nhưng người làm cha mẹ như bọn họ thì không thể giả như không biết được.

Dư Tương ra vẻ thoải mái buông tay: "Tất cả mọi người đều sống trên trái đất mà, phải mua vui trong nỗi khổ thôi. Chỉ là trở về thành phố mấy ngày rồi con ngủ cũng không yên lắm, cứ mơ thấy ngày vừa xuống nông thôn là lại tỉnh lại."

Dư Uy lấy hai tấm vé xem phim từ trong túi áo ra: "Này, khi nào có thời gian em và Lộ Lộ đi xem đi, thả lỏng chút. Chuyện qua rồi đừng nghĩ nữa."

"Đúng thế, Lộ Lộ, sau này con đừng nói chuyện nông thôn nữa."

Dư Lộ ngoan ngoãn gật đầu, cảm thấy hơi uất ức nên cụp mắt nhìn ngón tay mình. Trong mắt cô ta lộ ra vẻ châm biếm và lạnh lùng. Có một số chuyện không đề cập tới không có nghĩa là không xảy ra.

Dư Tương gõ gõ mặt dây chuyền trên ngực rồi nói: "Trường Phong, nếu cậu có thể cảm nhận được tâm trạng của người khác thì giúp tôi xác định xem có phải Dư Lộ chán ghét tôi không vậy."

Trong tối ngoài sáng cứ ước gì cô ở nông thôn đừng về, không hề giống cô gái ngoan ngoãn trong miệng Lâm Bảo Chi. Cô em gái này không phải bạch liên hoa đấy chứ?

Hệ thống Trường Phong lại im lặng, thật lâu sau mới nói: "Quân tử không nói xấu sau lưng người khác."

"Ồ? Tôi là con gái mà. Mà hình như cậu không phải người thì phải?"

Hệ thống Trường Phong: "..."

Trước khi tiệc trà sau bữa cơm của nhà họ Dư kết thúc, Lâm Bảo Chi dặn dò một chuyện: "Dư Tương, ngày mai chúng ta sẽ về nhà bà ngoại con. Con và Lộ Lộ nhớ mặc quần áo đẹp nhé."

Hai cô con gái cùng đồng ý: "Vâng ạ."

Dư Lộ lại trở nên vui vẻ.

Ấn tượng của Dư Tương đối với người thân bên nhà ngoại không sâu nên không có cảm xúc gì, chỉ là ở đó có một người quan trọng.

Đóng cửa phòng lại, cô hờ hững hỏi: "Trường Phong, ngày mai tôi đi gặp mục tiêu nhiệm vụ, cậu có sắp xếp gì không?"

Dây chuyền bắt đầu nóng lên.

Hừ, sao cứ nghe thấy Ninh Miễn là lại có dáng vẻ này vậy.