Chương 1: Cơ duyên 1

Mưa to giàn giụa, rơi xuống trên đất bùn vàng càng vướng người, đi chậm rãi từng bước đến ống quần cũng dính lên vết bùn, trời mưa không có bao nhiêu người đi đường, sân ga dưới mái hiên ngược lại có không ít người trú mưa đang vẫy tay tiễn biệt những hành khách trên xe lửa.

Người trên xe cũng lưu luyến không rời, nhưng xe lửa bấm còi, lọt vào trong màn mưa, rất nhanh làm nhạt đi khuôn mặt của những người kia.

Đợi nỗi buồn ly biệt vơi đi, niềm hăng hái trở về thành phố tuôn trào, chỗ ngồi trước sau đều là thanh niên trí thức muốn trở về thành phố, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười chờ mong, ở nông thôn cuốc đất nhiều năm như vậy, rốt cục có thể trở về thành phố rồi !

"Ai, may mắn là lên trên xe lửa mới mưa, nếu không chúng ta thảm rồi."

"Đúng vậy, đúng vậy, mấy người về đâu?"

"Lư Châu."

"Tôi về Yến Thành."

"Địa phương tốt!"

Sau khi tụm năm tụm ba trò chuyện, bên trong buồng xe yên tĩnh lại, mưa to mang đi cơn oi bức trong buồng xe, đi được hai mươi, ba mươi dặm thì trời nắng, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào, lại có một trận náo động nho nhỏ.

"Nào, mọi người đánh bài không? Tôi có bài tây này chúng ta chơi bài chạy nhanh đi?"

"Được! Có thể làm phiền đến người ta hay không? Ở đây có đồng chí đang ngủ."

Dư Tương đang nhắm mắt nghỉ ngơi đúng lúc mở mắt ra, khẽ mỉm cười nói: "Không sao đâu mọi người chơi đi."

Ba thanh niên trí thức nam đối diện thấy rõ dáng dấp của cô đều sững sờ, không có gì khác, vị đồng chí nữ này cười lên quá đẹp, mắt to hai mí, khóe mắt hơi có kéo lên, sáng sủa có thần, còn tăng thêm thần thái hơn lúc đi ngủ.

Bên cạnh Dư Tương là cặp vợ chồng thanh niên trí thức, cô ngồi bên người phụ nữ, người đàn ông chơi chạy nhanh với ba người đối diện, cô lấy ra một quyển tài liệu toán học từ trong túi sách bên người từ từ xem, giơ tay sờ mặt dây chuyền giấu trong quần áo.

"Trường Phong, ở đâu, đi ra kể chuyện đi."

Tài liệu toán học đã sớm lật hết, thời gian trên xe lửa quá tẻ nhạt.

Trong đầu truyền vào một giọng nam có chút non nớt, lạnh lùng hỏi: "Kể chuyện gì?"

"Tùy cậu, muốn nghe chuyện chưa từng nghe."

"Ngày xưa…"

Hệ thống -- Trường Phong kể một cây chuyện bối cảnh tiên hiệp, một câu chuyện lịch sử phong quanh về một Tiên Quân ghê gớm bình định Ma tộc phản loạn lập chiến công hiển hách, không gọi là thể loại cũ, bởi vì đã rất lâu Dư Tương không có nghe câu chuyện mới.

"Tiên Quân không có người yêu sao? Anh ta lợi hại như vậy trong hậu cung hẳn có không ít người đẹp nhỉ?"

"Không có, cô như thế là đang sỉ nhục Tiên Quân!"

"Đừng gấp mà, câu hỏi của tôi cũng dựa theo đạo lí đối nhân xử thế thôi, cậu kích động như vậy không biết còn tưởng rằng Tiên Quân là chủ nhân của cậu đấy, không phải cậu là hệ thống không có tình cảm hệ thống sao?"

"Tôi tức giận là bởi vì cô không chăm chú."

Mặt Dư Tương không hề cảm xúc xin lượng thứ: "Được rồi được rồi, cậu tiếp tục nói đi."

Hệ thống Trường Phong duy trì âm thanh lạnh lùng kể chuyện, Dư Tương làm hai việc cùng lúc, thỉnh thoảng lật trang tài liệu toán học tư, để cho mình có vẻ không quá ngu.

Chuyện kể xong, hệ thống Trường Phong lập tức khôi phục yên tĩnh, Dư Tương lại đè mặt dây chuyền, xem như kết thúc trò chuyện lần này.

Dư Tương hơi hoạt động thân thể một chút, nhìn về phía ngoài cửa sổ, phong cảnh bên ngoài luôn thay đổi, nơi xe lửa đi ngang qua có vùng ruộng đồng lớn, thỉnh thoảng xuất hiện thôn trang cũng không khác gì nông thôn, thấp bé rách nát là chuyện bình thường.

Tuy rằng ngày hôm qua cũng đã xem qua phong cảnh các nơi không khác gì mấy, nhưng vẫn cảm thấy mới mẻ, dù sao đã sáu năm không hề rời khỏi cái làng nhỏ đó, mọi thứ bên ngoài quá ly kỳ.

Sáu năm trước khi Dư Tương tỉnh lại trời đang mưa, nguyên thân sốt cao không lùi, để cô thừa cơ lợi dụng.

Có điều Dư Tương cũng không phải cố ý đoạt xác sống lại, lúc cô đang tu luyện không hiểu sao gặp sét đánh, dùng hết tất cả pháp bảo chống lại cũng không thể thay đổi vận mệnh, thế nên chết ở dưới Thiên Lôi, có thể xuyên vào trong thân thể của một cô gái 15 tuổi ở thế giới này là chuyện hết sức vui mừng.

Họ tên của nguyên thân khá giống cái tên lúc còn ở trần gian của cô, thế giới này rất giống thế giới ban đầu của cô.

Dư Tương sống ba đời xuyên qua hai đời, đời thứ nhất Dư Tương là người bình thường, còn chưa tốt nghiệp đại học thì qua đời vì bệnh tim bẩm sinh, bởi vì từ nhỏ cô có bệnh, cha mẹ sinh đứa thứ hai, người chết như đèn diệt, cho dù không cam lòng Dư Tương vẫn yên lòng rời đi.