Chương 40: Xuyên Thành Phu Nhân Hào Môn

Editor: Mặc Ngôn

Beta: Tân Sinh

Diêu Họa Di nghĩ đến việc vừa rồi cô ta hung hăng như thế nào, càng nghĩ càng thấy khả năng Bạch Thiến Thiến tha thứ cho mình gần như bằng 0. Cô nhìn anh với vẻ mặt đưa đám van nài, "Tôi rất sợ hãi, hôm nay tôi có thể ở lại đây qua đêm được không?"

Mục đích của Diêu Họa Di muốn gì sao Ôn Hạo lại không hiểu, muốn làm người nữ của anh, ôm chặt đùi anh đây mà.

"Nếu mấy năm trước cô gặp tôi, có lẽ tôi sẽ giữ cô ở lại qua đêm, chỉ là mấy năm gần đây tôi đã tu thân dưỡng tính, cho nên cô hãy ngoan ngoãn về nhà đi, hiểu rõ chứ?"

Diêu Họa Di sụt sùi ra vẻ đáng thương, "Anh thật sự tuyệt tình với tôi như vậy sao?"

"Trở về đi." Giọng điệu của anh nghe qua vẫn ôn hòa, nhưng lại mang theo rõ ràng cự tuyệt.

Diêu Họa Di biết người này nhìn qua ôn hòa, dễ nói chuyện, nhưng trên thực tế là người nói một không nói hai, cô biết nhiều lời cũng vô ích, chỉ phải ngoan ngoãn đứng dậy rời đi.

Bạch Thiến Thiến trong khoảng thời gian này đều rất bận, ngày hôm qua được nghỉ ngơi rồi, hôm nay cô ngoan ngoãn đi công ty. Vừa mới đến văn phòng ngồi xuống không bao lâu, cô thấy đầu của một cô gái ló vào ở cửa ra vào của văn phòng, đối với cô cười nói: "Nhạc sĩ Bạch, chị Họa Di tìm chị có chút việc."

Bạch Thiến Thiến nhớ rõ người này là trợ lý của Diêu Họa Di. Lúc trước cô đoán được Diêu Họa Di một khi đã biết thân phận của cô khẳng định sẽ không thể ngồi yên, cho nên khi nghe lời này cô cũng không quá kinh ngạc, chỉ nói với cô ấy: "Tôi biết rồi, cô ra ngoài đợi một lát."

Cô gái đáp lại và quay người đi ra ngoài, nhưng Hách Vân vội vàng trượt ghế tới, nắm lấy tay cô và nói: "Diêu Họa Di phần lớn là muốn gây sự với em, em cũng không thể đánh cô ấy như lần trước, nếu không em sẽ ăn thiệt thòi, em hiểu chưa?"

Bạch Thiến Thiến cảm thấy vẻ mặt căng thẳng của Hạo Vân trông thật buồn cười, nhưng vẫn an ủi cô ấy: "Em biết rồi, chị đừng lo lắng."

Tầng ba có một phòng nghỉ ngơi dành cho những nghệ sĩ của công ty, sau khi Bạch Thiến Thiến ra khỏi phòng làm việc, cô bèn đi theo cô trợ lý của Diêu Họa Di đến phòng nghỉ kia, quả nhiên Diêu Họa Di đang chờ ở bên trong.

Diêu Họa Di rõ ràng có chút lo lắng, Bạch Thiến Thiến đột nhiên tiến vào khiến cô có vẻ sửng sốt, trên mặt nở một nụ cười ngượng nghịu, vẫy tay cho cô bé trợ lý ra ngoài.

Cô bé trợ lý đi ra ngoài liền đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Diêu Họa Di càng thêm lo lắng.

Diêu Họa Di.

Người luôn luôn kiêu ngạo và bất khả chiến bại trước mặt người khác, lúc này dường như vô cùng khẩn trương, hơn nữa vẻ mặt, thái độ của cô ấy có vẻ thận trọng.

"Chuyện kia.. Liêu phu nhân.. Lúc trước tôi không biết thân phận của cô nên nhiều lần đắc tội, mong rằng cô đại nhân đại lượng bỏ qua cho tôi."

Sau khi nói xong, Diêu Họa Di liền cầm lấy một cái hộp nhỏ trên bàn trà, hai tay cầm nó đưa lên trước mặt, "Đây là lời xin lỗi của tôi với Liêu phu nhân, mong cô không ghét bỏ."

Bên trong hộp là một đôi bông tai, thuộc loại cao cấp và đắt tiền, có vẻ như lần này Diêu Họa Di đã bỏ cả vốn lẫn gốc. Ồ, thành ý xin lỗi còn tính tương đối là đầy đủ.

"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô, tuy nhiên lễ vật này thì không cần."

Diêu Họa Di trở nên căng thẳng hơn khi nghe những lời của Bạch Thiến Thiến, "Liêu phu nhân, cô hãy nhận lấy đi, nếu không tôi vẫn cảm thấy có lỗi vì điều đó."

Lúc trước bộ dáng Diêu Họa Di cao cao tại thượng khinh miệt có bao nhiêu đáng ghét, thì lúc này biểu hiện áy náy, nhận lỗi của cô ta có bấy nhiêu thành khẩn. Bạch Thiến Thiến đột nhiên phát hiện ra đây là cách sinh tồn của Diêu Họa Di, mặc dù không đủ thông minh nhưng cô ấy biết cách cư xử, sẵn sàng thừa nhận người khác mạnh hơn mình và sẵn sàng cúi đầu trước kẻ mạnh. Cô ấy không có thương hại kẻ yếu, nhưng cô ấy tuyệt đối tôn kính kẻ mạnh, nói một cách khó nghe, chính là nịnh nọt, đương nhiên, bộ dáng nịnh nọt của Diêu Họa Di thật ra cũng không làm người khác chán ghét. Thực chân chó, nhưng là cũng không có chân chó đến mức làm người khác kinh tởm.

Bạch Thiến Thiến suy nghĩ một lát rồi cầm lấy chiếc hộp, "Được, vậy tôi không khách khí."

Diêu Họa Di cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại cười nói: "Phía trước ở quê tôi có gửi một ít thịt hun khói, hương vị rất ngon, hôm nào tôi sẽ gửi Liêu phu nhân nếm thử."

Cách lân la làm quen đúng thời điểm cũng là sở trường đặc biệt của Diêu Họa Di. Bạch Thiến Thiến cười cười, "Làm phiền cô rồi."

"Không phiền, không phiền, Liêu phu nhân có thể tha thứ cho tôi, tôi đã vô cùng cảm kích."

"Tuy nhiên.." Bạch Thiến Thiến nói đột ngột.

Diêu Họa Di đang cười hì hì thấy cô đột nhiên nghiêm túc lên, không khỏi trong lòng run rẩy, thật cẩn thận hỏi cô: "Liêu phu nhân còn có cái gì phân phó sao?"

"Cô không cần căng thẳng, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, sau này để ý một chút, có khi chỉ là một câu nói đơn giản, trong hoàn cảnh đặc biệt có thể gây chết người."

Diêu Họa Di rõ ràng ngẩn người ra.

"Ngoài ra tôi cũng phải nói rõ với cô một việc, Phương Hiểu Nhiễm sinh ra trong một gia đình thuộc tầng lớp lao động. Tuy gia cảnh của cô ấy tốt hơn người thường rất nhiều nhưng so với các gia tộc lớn như nhà họ Liêu thì cô ấy vẫn kém xa. Nếu không có gia đình anh họ của cô ấy chống lưng thì cô ấy không tính là gì. Với hoàn cảnh, tư cách của cô ấy, dù sau này tôi có ly hôn với Liêu Định Hiên thì cô ấy cũng sẽ không bao giờ trở thành Liêu phu nhân. Nếu hai người muốn ở bên nhau, hoặc là Liêu Định Hiên cả đời không tái hôn, hoặc là cô ấy vĩnh viễn chỉ có thể làm tiểu tam của anh ta, cô hiểu chưa?"

Diêu Họa Di cái hiểu cái không gật đầu, Bạch Thiến Thiến cũng không nhiều lời, xoay người đi ra ngoài.

Cô không có trực tiếp đem Phương Hiểu Nhiễm giết chết để thân báo thù nguyên chủ đã là nhân từ, cố tình cô ta còn muốn năm lần bảy lượt tới trêu chọc cô. Khi còn ở nhà họ Liêu cô đã rất khách khí nói rõ với Phương Hiểu Nhiễm, cô cho rằng cô ta sẽ an phận không hề tới tìm cô phiền toái, ngoan ngoãn chờ cô cùng Liêu Định Hiên ly hôn, không ngờ cô ta vẫn là không chịu nổi tịch mịch muốn đối nghịch với cô. Nếu cô ta muốn tìm việc để làm vậy đừng nên trách cô không khách khí.

Diêu Họa Di không đủ thông minh nhưng cũng không phải ngu ngốc đến cái gì cũng không hiểu, chỉ cần cẩn thận suy nghĩ lại là có thể minh bạch, ngày hôm qua câu nói kia của Phương Hiểu Nhiễm chính là ở châm ngòi chọc giận mình. Với tính cách của Diêu Họa Di, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ qua, hôm nay lại làm cô biết Phương Hiểu Nhiễm cùng Liêu Định Hiên là không có khả năng, Diêu Họa Di cũng liền không cần sợ hãi khi ra tay.

Về phần cô (Bạch Thiến Thiến).. dạo này cô rất bận, những ngày đầu sáng tác còn rất nhiều chuyện phải làm, không có thời gian rảnh rỗi để đấu với Phương Hiểu Nhiễm, cho nên cô cũng chỉ có thể thả chó cắn chó.

Đương nhiên cô tin tưởng lấy năng lực cắn xé của Diêu Họa Di, hiệu quả chắc chắn sẽ rất tốt.