Editor: HakuYen
Beta: Tân Sinh
Bước chân của Liêu Định Hiên vẫn không dừng lại, anh đi tới một bước, cô liền lui một bước, thẳng đến khi phía sau lưng cô là vách tường, anh rốt cuộc mới chịu dừng lại trước mặt cô, hơi khom người, dùng khuôn mặt lạnh lùng đối diện với cô, ánh mắt híp lại, dường như có hàn quang ánh lên từ đáy mắt, "Cô đến tột cùng còn muốn cho tôi đội thêm bao nhiêu cái nón xanh nữa? Viên Trạch Khải, Ôn Hạo, như vậy còn chưa đủ sao? Tên đàn ông vừa nãy là ai?"
Mỗi một chữ đều tỏa ra hàn ý xâm nhập đến đến tận xương tủy, ánh mắt lãnh lệ như kiếm, phảng phất muốn xuyên thấu vào máu thịt cô.
Bạch Thiến Thiến ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, dáng vẻ cực kì nguy hiểm này làm người khác nhìn thôi đã thấy hoảng hồn, trong lòng cô không khỏi nổi lên một tia sợ hãi, căn bản không biết giờ khắc này nên làm cái gì.
Nhìn thấy biểu tình của cô, Liêu Định Hiện tựa hồ như vừa bị đâm một nhát, ánh mắt anh hơi lóe, rốt cuộc nhắm mắt lại, đem hàn ý đáng sợ tại đáy mắt kia che dấu đi. Sau khi một lần nữa mở mắt ra, sắc mặt đã khôi phục lại bình thường, đáy mắt là một mảnh tĩnh lặng, giống như sóng to gió lớn vừa nổi lên trong đó đều chỉ là ảo giác.
"Bạch Thiến Thiến, cô hận tôi đến vậy sao?"
Giọng nói anh đột nhiên mềm xuống, trầm thấp, mang theo một chút khàn khàn.
Bạch Thiến Thiến chú ý tới thời điểm anh nói những lời này trong mắt tựa hồ có một cảm xúc khác thường xẹt qua, cô đang muốn nhìn kỹ hơn thì anh đột nhiên đứng thẳng người, kéo ra khoảng cách với cô.
Ánh mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay đút vào túi quần, thể hiện một loại tư thế phi thường thanh thản, ngữ khí cũng nhàn nhạt, phảng phất giống như chỉ thuận miệng hỏi, "Chuyện người mới vừa rồi là như thế nào?"
Anh biến hóa như vậy làm cô cực kì kinh ngạc, có điều cô không kịp suy nghĩ nhiều, nghe anh hỏi như vậy liền phục hồi tinh thần, vội giải thích: "Trên mặt tôi nổi vài nốt mụn nên hôm nay chị cả mới cùng tôi tới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói tôi bị rối loạn nội tiết tố, còn nói.." Cô ngẩng đầu liếc nhìn anh, ngượng ngùng khụ một tiếng mới nói tiếp "Nói sinh hoạt vợ chồng nhiều một chút sẽ cải thiện đáng kể, chị cả nghe vậy liền tin thật, cho nên giúp tôi tìm đàn ông.. Ừm, nhưng mà vừa rồi trước khi anh tiến vào, tôi đã nói rõ tình huống với cậu ta, vì vậy cậu ta vốn dĩ đã định đi."
"..."
Liêu Định Hiên quay đầu lại, ánh mắt ở trên mặt cô quan sát vài lần, biểu tình có điểm vi diệu, nhưng lại không nói gì.
Thời điểm Bạch Thiến Thiến nói lời này trên thực tế cũng rất là xấu hổ, đề cập đến vấn đề sinh hoạt vợ chồng trước mặt Liêu Định Hiên, dù thế nào cũng cảm thấy vô cùng không thích hợp, bất quá cô không muốn khiến anh hiểu lầm để rồi lại dẫn đến phiền toái không cần thiết.
"Thế à.." Ngữ khí của anh thực bình tĩnh, nghe không ra có bất kì ngại ngùng gì.
"..."
Liêu Định Hiên nắm tay đặt ở trên môi khụ một tiếng, sắc mặt tốt hơn không ít, quan sát mấy nốt mụn trên gương mặt cô, giọng nói như có như không lộ ra quan tâm, "Trên mặt không có gì trở ngại chứ?"
Bạch Thiến Thiến cúi đầu không nhìn anh, trả lời: "Không có gì."
Anh trầm mặt trong chốc lát, "Bác sĩ cho thuốc rồi à?"
Bạch Thiến Thiến gật gật đầu.
"Trước cứ uống thử xem.. Có hiệu quả không."
Bạch Thiến Thiến lại gật đầu một lần nữa.
Trong nhất thời anh không còn gì để nói, bầu không khí này làm Bạch Thiến Thiến không tự nhiên, nhớ tới anh đột nhiên xuất hiện ở chỗ này nên lại hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
"Hôm nay Nhạc Phái và Mật Phong Võng sẽ cùng trao đổi hợp tác với bên thứ ba, chị cô không nói với cô à?"
Bạch Thiến Thiến bừng tỉnh đại ngộ, "Thì ra là vậy, chị ấy không hề nói với tôi."
Liêu Định Hiên khẽ gật đầu, "Nếu đã chào hỏi xong, vậy tôi đi trước."
"..."
Liêu Định Hiên không ở lại nữa mà trực tiếp rời đi. Bạch Thiến Thiền nhìn cánh cửa đã khép chặt, càng nghĩ càng cảm thấy kinh ngạc, bộ dáng mới vừa rồi của anh cô vẫn còn nhớ rõ ràng, nhìn ra được anh đã rất tức giận, tới mức hận không thể xé xác cô ra, thế nhưng chỉ trong chớp mắt lại giống như không hề có việc gì, cô thật sự đoán không ra anh đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì.
Buổi tối, Bạch Như Phong xong việc liền hẹn cô đến đài quan sát để dùng bữa tối, ngồi ở đây có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh sắc của khu nghĩ dưỡng. Thời gian này đèn đã lên rực rỡ, khắp nơi đều là ánh sáng lung linh, vài chỗ còn thấy thấp thoáng treo lồng đèn đỏ phía dưới những mái hiên cổ xưa, nếu chú ý lắng nghe, thậm chí có thể nghe được tiếng đàn sáo.
Không thể không thừa nhận đây quả thật là một nơi thư giản lý tưởng, hơn nữa cảnh sắc cũng rấttuyệt vời.
"Liêu Định Hiên vừa mới tới tìm em à?" Bạch Như Phong một bên ăn cơm một bên giống như vô tình hỏi.
Bạch Thiến Thiến gật đầu, mày theo bản năng nhíu lại, Bạch Như Phong phát hiện khác thường nên vội vàng đặt nghi vấn: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Cũng không có gì." Sắc mặt Bạch Thiến Thiến biến hóa phức tạp, "Chỉ là em cảm thấy Liêu Định Hiên gần đây rất kỳ quái."
"Hử? Kỳ quái thế nào?"
"Em cảm thấy anh ta giống như cứ cố ý tiếp cận em."
"..."
Vẻ mặt Bạch Như Phong kinh ngạc nhìn cô, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần, lạnh lùng hừ một tiếng: "Liêu Định Hiên người này thật gian trá giảo hoạt, vừa nãy cùng bên thứ ba trao đổi kế hoạch hợp tác, cậu ta quyết chèn ép chị tới cùng, một bước cũng không nhường, chị tốt xấu gì cũng là chị dâu của cậu ta vậy mà đối xử không hề lưu tình. Hạng người này, vĩnh viễn đều sẽ lấy lợi ích làm trọng, em nhớ chú ý một chút, đừng để trúng bẫy của cậu ta."
"Vâng." Bạch Thiến Thiến nhẹ nhàng đáp một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Ngày hôm sau, hai người trực tiếp trở về nội thành, Bạch Như Phong đến công ty trước, còn Bạch Thiến Thiến thì trở về biệt thự cạnh bờ biển. Vừa vào nhà, Bạch Thiến Thiến liền phát hiện có điểm kỳ lạ, trước kia mỗi khi cô trở về, Lê Chi An sẽ mang vẻ mặt kích động chạy tới nghênh đón cô, tựa như chú chó nhỏ mừng chủ nhân trở về, thế nhưng hôm nay cô lại không hề thấy bóng dáng của anh ta.