Editor: HakuYen
Beta: Tân Sinh
Bạch Thiến Thiến nâng cổ tay nhìn đồng hồ, lúc này mới phát hiện thời gian đã quá khuya, cô nói cảm ơn với Ôn Hạo, rồi vội vàng đẩy cửa xuống xe, hướng Liêu Định Hiên cười chào hỏi, "Liêu tiên sinh, anh đã về rồi à?"
Liêu Định Hiên như có như không gật đầu, lạnh lùng lại thờ ơ, phảng phất như không hề quan tâm tới sự tồn tại của cô, Bạch Thiến Thiến cũng không thèm tức giận, chỉ nói: "Anh ra đây là tìm Ôn tiên sinh à? Hai người cứ từ từ nói chuyện đi, tôi vào nhà trước."
Sau khi Bạch Thiến Thiến rời khỏi, Ôn Hạo cũng từ trong xe đi ra, anh ta tựa đôi tay trên nóc xe cười tủm tỉm nhìn Liêu Định Hiên, "Cậu đây là cố ý đi ra mời tôi vào nhà uống trà à?"
Ánh sáng hơi tối nên không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có thể mơ hồ cảm thấy sắc mặt tựa hồ không tốt lắm.
"Sao cậu lại tới đây?"
Ôn Hạo nhún nhún vai, tỏ vẻ đương nhiên đáp: "Tiệc liên hoan kết thúc muộn nên đưa cô ấy về."
"Như vậy.." Ngữ khí hắn nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc gì, "Cuối tuần này có rảnh không?"
"Hử?"
"Đã lâu không cùng nhau đánh bóng chày, luyện tập một chút đi."
Ôn Hạo nhếch môi cười, "Được thôi."
"Thời gian không còn sớm, tôi nghĩ cậu không cần vào nhà ngồi đâu."
"..."
Không đợi Ôn Hạo trả lời anh liền xoay người đi vào, Ôn Hạo nhìn bóng lưng anh bĩu môi, ở trong lòng thầm mắng một tiếng quỷ bủn xỉn.
Thời điểm Liêu Định Hiên đi vào, Bạch Thiến Thiến đang ngồi ở bàn ăn húp cháo, Lê Chi An nấu cháo cho cô, dùng hạnh nhân, quả điều nấu cùng với yến mạch, cháo được ninh thật nhừ, một loại thanh hương hỗn hợp tan ở trong miệng, tư vị mỹ diệu đến không thể miêu tả.
Bạch Thiến Thiến thấy anh đi vào liền thuận miệng hỏi một câu: "Anh có muốn ăn một chút không?"
Bất quá cô cũng chỉ là mời khách sáo mà thôi, nhưng không ngờ hắn lại tưởng thật gật gật đầu, "Cũng được."
"..."
Bạch Thiến Thiến hối hận đến muốn tự cắn đầu lưỡi của chính mình. Cháo trong tô chỉ còn thừa lại một ít, nếu hắn múc thì sẽ không còn gì cho cô nữa.
Trước khi Liêu Định Hiên đến, Lê Chi An đang nhặt từng quả điều trong tô cho vào chén của cô, lúc này phần còn lại đều đã nằm trong chén của Liêu Định Hiên, Lê Chi An cũng không dám bảo hắn chia quả điều qua cho cô.
"Cô thích ăn quả điều à?" Liêu Định Hiên hỏi.
Bạch Thiến Thiến gật gật đầu, trên thực tế cô đối với quả điều cũng không phải đặc biệt thích, nhưng bởi vì cô đã trở thành Bạch Thiến Thiến, nếu không muốn bị người khác hoài nghi, thì chỉ có thể giữ nguyên thói quen và sở thích của nguyên chủ.
Hắn dùng đũa gắp quả điều cho vào trong chén của cô, "Vừa hay, tôi không thích ăn quả điều, chia cho cô."
"..."
Bạch Thiến Thiến ngơ ngác nhìn hắn, hắn chậm rãi nhăn mày, "Sao vậy, không muốn à?"
Bạch Thiến Thiến cười cứng đờ, "Không có không có."
Ăn xong cháo, hai người cùng nhau lên lầu, Bạch Thiến Thiến mở cửa, thuận miệng nói với hắn một câu chúc ngủ ngon, vừa định đi vào đã bị Liêu Định Hiện gọi lại.
Vẻ mặt Bạch Thiến Thiến đầy nghi hoặc nhìn hắn, hôm nay hắn ăn mặc rất giản dị, áo polo cùng quần jean, nhưng vẫn là độc một màu đen. Đôi tay hắn nhàn nhã đút vào trong túi quần, tựa hồ chỉ thuận miệng hỏi, "Cô và Ôn Hạo có rất nhiều chuyện để nói sao?"
"Gì?"
Hắn lại tự hỏi tự trả lời, "Xưa nay với bất kì cô gái nào, cậu ta đều luôn có rất nhiều chuyện để nói."
"..."
Nói xong hắn liền xoay người đi vào, lưu lại Bạch Thiến Thiến nhìn cánh cửa đóng chặt có chút bối rối. Cô cảm thấy Liêu Định Hiên gần đây rất kỳ quái, có điều cô cũng không muốn suy nghĩ nhiều về chuyện này, ngoan ngoãn đi vào phòng rửa mặt đi ngủ.
Cuối tuần, Liêu Định Hiên và Ôn Hạo có hẹn cùng đánh bóng chày.
Hai người chơi tương đối đơn giản, chủ yếu là luyện tập ném, bắt và đánh bóng, còn phần chạy chạm đích để ghi bàn thì không cần thiết.
Cả hai thay quần áo, trang bị đầy đủ xong liền trực tiếp ra sân, vừa mới bắt đầu Liêu Định Hiên ném bóng, còn Ôn Hạo đánh bóng, sau đó Liêu Định Hiên mới bắt bóng trở lại.
Anh cầm bóng trong tay híp mắt nhìn về phía người đứng cách đó không xa, vừa đá chân vừa vặn eo, ngón tay bắt đầu ném, động tác liền mạch lưu loát, mỗi chi tiết đều chuẩn đến từng centimet.
Bóng chày bay thành một đường cong parabol thẳng hướng về phía Ôn Hạo, bóng tới quá nhanh, khi Ôn Hạo nhận ra mình sai hướng thì đã muộn, anh ta lui về phía sau một bước, lại vẫn không tránh thoát, bị bóng đập vào giữa cằm.
Bởi vì Ôn Hạo liên tục lui về sau vài bước, nên nhất thời không ổn định được trọng tâm, trực tiếp ngã trên cát. Chính lúc này Liêu Định Hiên vội vàng chạy tới, hai hàng lông mày chau lại, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, nhưng mang theo vài phần trách cứ, "Cậu không sao chứ? Đã bao lâu không chơi rồi, sao lại cẩn thận như thế?"
Ôn Hạo đau đến cắn răng, nhưng lại vẫn chống tay từ trên cát đứng lên, "Không sao, tiếp tục đi."
Liêu Định Hiên và Ôn Hạo trao đổi vị trí, Ôn Hạo ném bóng, anh đánh bóng. Ôn Hạo thực hiện một cú némbóng thật chuẩn xác, Liêu Định Hiên đánh bóng cũng thật chuẩn xác. Một tiếng động thanh thúy vang lên, bóng bị bay ra ngoài, Ôn Hạo đã sớm làm tư thế chuẩn bị chụp bóng thật nghiêm túc, chỉ là động tác đánh bóng của Liêu Định Hiên quá nhanh lại dùng sức quá lớn, Ôn Hạo còn chưa kịp phản ứng quả bóng kia đã chạy như bay về phía anh ta, không ngoài dự đoán anh ta lại một lần nữa trở thành bia đỡ bóng.
Lại đổi vị trí, thế nhưng Ôn Hạo vẫn bị đánh trúng, đến lần thứ năm bị Liêu Định Hiên nện bóng vào đầu, Ôn Hạo trực tiếp bất chấp tất cả ngã trên cát không chịu đứng dậy.
Liêu Định Hiên đi tới, vẫn như cũ nhíu mày, bộ dáng lộ chút lo lắng, "Không có gì chứ? Kỹ thuật của cậu sao lại thoái hóa thành như vậy rồi?"
Ôn Hạo nhìn đỉnh đầu người kia như ẩn như hiện mang theo vài phần quan tâm, đột nhiên cười ha hả. Liêu Định Hiên duỗi tay định kéo anh ta, nhưng anh ta liền tránh né, tự mình ngồi dậy, dùng vẻ mặt trào phúng nói: "Cậu cố ý phải không Liêu Định Hiên?"
Liêu Định Hiên nhăn mày càng chặt, "Cậu đang nói gì thế?"
Ôn Hạo từ trên mặt đất đứng lên phủi phủi quần, "Nếu chỉ một lần hai lần thì là ngoài ý muốn, còn đằng này, cả năm lần đều bị cậu đánh trúng, cậu dám nói là cậu không phải cố ý nhắm vào tôi không?"
Vậy mà anh lại trương gương mặt kinh ngạc đồng thời mang theo một loại khổ sở do bị bằng hữu hiểu lầm, rất nhạt nhưng đủ để người khác nhìn ra.
"Tôi không biết tại sao cậu lại nghĩ như vậy."
Ôn Hạo cười, đẩy anh một cái, "Cậu là Liêu Định Hiên, người khác không biết nhưng tôi không phải quá hiểu rõ cậu sao, bụng dạ nhỏ nhen, mau nói đi, đến tột cùng tôi đã chọc cậu cái gì?
Liêu Định Hiên thở dài, nhíu mày, ngữ khí có điểm trầm trọng," Tại sao cậu cứ một mực chắc chắn là tôi muốn nhắm vào cậu, trên thực tế tôi không phải cố ý. "Ánh mắt anh đột nhiên trở nên nặng nề nhìn chằm chằm Ôn Hạo," Chẳng lẽ cậu làm chuyện gì có lỗi với tôi nên chột dạ, vì vậy nên mới cảm thấy tôi muốn chỉnh cậu? "
Ôn Hạo híp híp mắt nhìn anh, tên hỗn đản này chính là có bản lĩnh như vậy, rõ ràng chính mình có vấn đề, lại làm bộ nghiêm trang đem toàn bộ vấn đề ném trên đầu người khác.
Nhưng Ôn Hạo đã thật sự trúng một đao này của anh, anh ta hít sâu một hơi nhìn lên không trung, bất đắc dĩ cười cười, quay đầu lại, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn anh," Đúng thật là có một việc, cũng không biết được tính là có lỗi với cậu hay không. "
Tay cầm chày đánh bóng của Liêu Định Hiên trong vô thức siết chặt, nhưng sắc mặt lại không có biến hóa gì," Sao? "
Ôn Hạo cúi đầu, mũi chân đá vào gò cát nhô bên cạnh, hình như có chút khó xử, do dự trong chốc lát mới mở miệng hỏi anh," Tôi nhớ cậu hình như rất không thích Bạch Thiến Thiến thì phải? "
" Vì sao đột nhiên nhắc đến cô ta? "Biểu tình của anh vẫn thờ ơ như cũ.
Ôn Hạo cúi đầu cười cười, một hồi sau mới ngẩng đầu lên đối diện với anh, trên mặt mang theo ý cười, ngữ khí lại rất kiên định," Vì tôi coi trọng cô ấy."