Chương 7: Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính, Ta Nằm Yên Làm Giàu

Hoài Hề thường giúp Khương Đường mang đồ vật, đa phần son phấn, có khi còn có vải dệt đang thịnh hành.

Nhưng lần này đi ra, Khương Đường cũng không mặc những xiêm y đó, mà là mặc xiêm y nha hoàn Yến Kỉ Đường.

Xiêm y nha hoàn tam đẳng mặc chính là áo váy màu xanh lam, trên eo buộc thắt lưng màu xanh đậm, không có thêu bất kỳ hoa văn nào, hình thức cực kỳ đơn giản.

Người khác ăn mặc đều là dáng vẻ quê mùa, nhưng ở trên người nàng chính là thanh thủy xuất phù dung, còn có thể giảm bớt tướng mạo diễm lệ của nàng.

Hoài Hề cho rằng bao lớn bao nhỏ này của nàng lại là son phấn, muốn khuyên nhủ nàng nhiều tích cóp chút tiền đừng tiêu lung tung, nghĩ tới nghĩ lui lại nhịn xuống, trước kia cũng không phải chưa từng khuyên.

Hoài Hề thu hồi ánh mắt, “Không có chuyện gì khác thì đi về.”

Khương Đường không ngừng gật đầu.

Hoài Hề hai tay trống trơn, đồ vật đều đưa cho gã sai vặt hầu phủ mang về, nàng phải tự xách.

Hôm nay Khương Đường mua bếp lò nhỏ, hai cái lớn cỡ bàn tay, mùa đông có thể ấm áp một chút. Một cái ấm sắt, không chỉ có thể nấu nước mà còn có thể nấu đồ ở bên trong.

Còn có một cái nồi đất nhỏ, vừa có thể nấu canh lại có thể hầm cơm.

Bên này nồi đều là nồi nấu lớn, Khương Đường lại tiêu một lượng bạc mua một cái nồi sắt đáy bằng.

Ba ngày sau lại tới lấy.

Còn lại chính là chén đũa, thùng gỗ, than khối, xẻng muỗng, còn có gạo, bột mì và gia vị.

Mua cũng không nhiều lắm, thịt càng không dám mua nhiều, chỉ mua nửa cân thịt ba chỉ.

Ở chỗ này không thể mua riêng đùi gà thịt gà, Khương Đường không cần mua một con gà, tuy rằng mắt thèm nhưng cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.

Trứng gà mua năm quả, hai ngày nữa Hoài Hề sẽ đi ra mua một lần, Khương Đường cảm thấy không có khả năng mỗi lần đều dẫn theo nàng, nhưng bốn ngày hẳn là có thể ra một lần.

Bạc chỉ còn lại năm đồng, nhưng mà chờ thêm mấy ngày nữa sẽ phát bạc tháng.

Người làm công nào không ngóng trông phát tiền lương cơ chứ!

Khương Đường đã nghĩ xong sau khi phát tiền sẽ mua cái gì rồi.

Trở lại Vĩnh Ninh Hầu phủ, Khương Đường trước tiên cất đồ vật đã mua, sau đó lập tức trở lại Yến Kỉ Đường, đến phòng bếp nhỏ chuẩn bị cơm trưa.

Triệu đại nương hỏi Khương Đường giữa trưa làm cái gì.

Ngày thường phân lệ của Lục Cẩm Dao là sáu món ăn một món canh, bốn mặn hai chay.

Sau khi mang thai, phân lệ hẳn là sẽ tăng lên một chút.

Giữa trưa hôm qua Khương Đường chỉ làm tô mì chua, Lục Cẩm Dao ăn được nhưng mỗi ngày chỉ ăn mì chua khẳng định không được.

Phân lệ sáu món ăn một canh vẫn còn đặt sờ sờ ở trước mặt đó.

Có khi Cố Kiến Châu giữa trưa cũng sẽ trở về, không thể để Cố Kiến Châu cũng ăn mì nước theo được.

Triệu đại nương u sầu nói: “Mỗi ngày món ăn đều khác nhau, giữa trưa hôm nay ăn cái gì…… Việc này cũng không thể qua loa, hôm qua mới ăn mì chua, hôm nay không thể lại bưng tô mì chua lên được.”

Khương Đường hiểu rõ Triệu đại nương là có ý tứ gì.

Một chén mì quá đơn giản.

Lúc Lục Cẩm Dao cái gì cũng không thể ăn được, Cố Kiến Châu sẽ nghĩ cách để nàng ăn, giữa trưa ăn xong Cố Kiến Châu lại sẽ lo lắng ăn không tốt.

Hôm nay cơm sáng là bánh trứng thịt heo và tôm, nếu như giữa trưa còn ăn mì chua, Cố Kiến Chu phỏng chừng lại muốn đuổi nàng đi nữa mất.

Khương Đường đến phòng bếp xem có cái gì, chính viện đưa tới cá và tôm, thôn trang đưa xương sườn thịt heo, hai con gà, một con vịt, tháng tư còn chưa có trái cây, nhưng phòng bếp có một rổ táo, một sọt quýt.

Tuy rằng Lộ Trúc nhiều lần ra lệnh và giảng giải không thể đem tin tức Lục Cẩm Dao mang thai nói ra bên ngoài, nhưng vừa biết Lục Cẩm Dao có thai, Cố Kiến Chu liền nói cho chính viện.

Cố phu nhân Trịnh thị vui mừng muốn chết.

Cố Kiến Chu thành thân hai năm mới có hài tử, bất luận là nam hay nữ đều là hỉ sự.

Các loại thứ tốt không cần tiền mà đưa tới Yến Kỉ Đường, dược liệu quý báu, tổ yến vây cá, chồng chất hết nhà kho Yến Kỉ Đường.

Nguyên nhân chính là vì coi trọng, cho nên ở phương diện thức ăn ngàn vạn không thể qua loa.

Sáu món ăn một canh……

Khương Đường nhanh chóng cân nhắc ra được nấu món ăn gì, món canh gì rồi.