Thịt heo chặt sạch, bỏ thêm không ít hành thái và gừng lát, lại thêm giấm trắng rượu vàng, bởi vì Lục Cẩm Dao có thai, Khương Đường cũng không dám bỏ nhiều rượu vàng.
Chọn tôm làm sạch chỉ rồi băm nhỏ, cũng dùng cách giống vậy khử mùi tanh.
Vò xong bỏ ít dầu vào trong bột, sau đó múc một muỗng nhân thịt heo một muỗng thịt tôm, gói kỹ sau đó cán mỏng, đáy nồi thoa một lớp dầu mỏng, rồi bỏ bánh to bằng lòng bàn tay vào, là có thể nghe thấy tiếng dầu kêu xèo.
Mắt thấy vỏ bánh vàng óng ánh, ở giữa từ từ nhô lên, Khương Đường cũng không nhàn rỗi, tìm chén sạch đập rứng gà, đồ trong phòng bếp cũng không ít, Khương Đường còn thấy tiêu.
Mài một ít thành bột, thêm hành thái vào tô trứng gà, chờ vỏ bánh phồng cao thì chọt một lỗ, tay mắt lanh lẹ đổ trứng gà vào.
Triệu đại nương còn chưa từng thấy cách làm như vậy, cái cổ kéo dài ra, con mắt cũng không chớp.
Đổ trứng gà vào xong lập tức lật mặt, trong phút chốc, mùi thơm của thịt và bánh xen lẫn vào nhau, khiến người ta không nhịn được muốn nuốt nước miếng.
Bánh còn phải nướng một lúc, Khương Đường xoay người nói với Lục Anh: "Cháo thì phải là cháo hoa, nhớ dọn từng món từng món lên, tuyệt đối đừng trộn mùi vị. Còn có bên của Lộ Trúc tỷ tỷ…"
Nấu ăn xong, có thể bưng lên hay không còn là một chuyện.
Lục Anh nói: "Ngươi cũng đừng lo."
Chờ bánh nướng xong, Khương Đường cầm dao thái đã rửa sạch sẽ cắt thành hai nửa, thịt tôm màu cam và thịt heo sẫm màu chồng lên trong bánh trứng, chỉ nhìn thôi quả thật khiến người ta muốn ăn nhiều hơn.
Chỉ là Lục Anh chưa từng ăn món gì ngon, nhìn cái gì cũng thấy ngon, từ trước đến giờ đại nương tử ăn món tinh tế, cũng không biết có thể ăn được hay không.
Thời gian cấp bách, Lục Anh bưng khay đi phòng chính, kịp lúc Nguyệt Vân bưng thức ăn đi ra khỏi đại trù phòng.
Nguyên liệu trong đại trù phòng rất nhiều, đầu bếp cũng là đầu bếp nổi tiếng một vùng Hoài Dương, nhưng cơm nước mang tới đều nguội, Lục Cẩm Dao nếm thử hai miếng rồi bảo dọn xuống.
Lục Anh nói: "Đây là Khương Đường làm, nhìn không tệ, có lẽ đại nương tử chịu ăn."
Khuôn mặt Nguyệt Vân lộ vẻ chần chờ, Khương Đường làm có thể ăn sao?
"Lục Anh, Tứ gia đang nổi nóng, nếu đưa tới, khó tránh khỏi liên lụy."
"Nàng ta làm ta đưa, có bị phạt ai cũng trốn không thoát." Lục Anh nghiêng đầu nói, "Ta không ưa nàng ta, nhưng sẽ không vô cớ hại nàng ta."
Nguyệt Vân nghiêng người sang, "Vậy ngươi vào đi."
————
Khương Đường chờ ở tiểu trù phòng, cái bụng kêu lên ùng ục, còn ít bột, cũng không thể lãng phí, cô lại nướng miếng bánh.
Chờ bánh nướng chín, Lục Anh còn chưa trở lại, Khương Đường lo lắng có lẽ nào cô ta bị phạt.
Trái là Triệu đại nương rất vô tư, "Không trở về là chuyện tốt, có thể đã ăn xong rồi, a di đà Phật, Phật tổ phù hộ."
Khương Đường cảm thấy buồn cười, lại có hơi chua xót.
Ở cổ đại, chủ nhân và hạ nhân trời sinh khác biệt, làm hạ nhân phải lo lắng chủ nhân nổi giận, phải lo lắng bị đánh bị mắng.
Đời sau nô tịch vẫn là nô tịch, năm nay Khương Đường 15, đã cập kê, dựa theo chế độ cổ đại, còn chưa phải lập gia đình đã rất tốt.
Lại đợi nửa khắc đồng hồ, Lục Anh bưng dĩa không trở về.
Khóe miệng cô ta còn hơn dính dầu mỡ, "Đại nương tử ăn rồi, không ăn hết toàn bộ, còn lại một miếng cho Tứ gia ăn."
Lục Anh thử món trước, trông rất ngon, nhưng có thế nào cũng phải nếm thử có thể cho vào miệng hay không.
Ban đầu Tứ gia không muốn cho đại nương tử ăn, nhưng đại nương tử không ngửi thấy buồn nôn.
Ăn xong bánh lại uống chén cháo hoa, Tứ gia trông rất vui, thưởng hai lượng bạc.
Lục Anh đưa hầu bao cho Khương Đường, "Gia thưởng, còn nói sau này ngươi giúp đỡ trong tiểu trù phòng. Khương Đường, sao ta không biết ngươi còn có thể nấu cơm nhỉ."
Khương Đường nhìn chằm chằm vào hầu bao, đây là lần đầu tiên sau khi nàng tới đây nhìn thấy tiền.
Khương Đường nhẹ nhàng bỏ qua chuyện biết nấu ăn, "Đều là mấy món ăn vặt của quê hương."
Lục Anh thoáng chốc nói không nên lời.
Khương Đường không giống với các nàng.
Nàng ta là con của người hầu, cha mẹ đều là nô tài của Vĩnh Ninh Hầu phủ. Mà Khương Đường được nhà họ Lục mua, là Lục phu nhân thấy nàng xinh đẹp mới… Mới cho làm nha hoàn của hồi môn, vì làm thiếp cho Tứ gia.
Người đứng đắn ai muốn làm thiếp, Khương Đường cũng đáng thương.
Lục Anh không được tự nhiên ừ một tiếng, "Gia cho ngươi ở tiểu trù phòng cũng là bởi vì đại nương tử, ngươi cũng đừng suy nghĩ lung tung, thành thật ở yên!"
Lúc Lục Anh không khóc vẫn hung dữ thật.
Khương Đường nói: "Ta nhất định sẽ làm thật tốt, ở tiểu trù phòng không ra."