Chương 48: Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính, Ta Nằm Yên Làm Giàu

Một đám nha hoàn thay phiên nhau, đến trước khi đi chính viện nấu cơm, Khương Đường cuối cùng cũng làm xong hai cái bánh ngọt ngàn tầng. Cũng không to lắm, khoảng chừng sáu tấc, một cái có thể cắt thành tám miếng nhỏ, đưa tới cho Lục Cẩm Dao hai miếng nhỏ, còn lại ăn không hết thì để mấy người Lục Anh chia nhau.

Một cái khác chia ra để trong hai hộp thức ăn, một hộp đưa đến chính viện, một hộp Khương Đường định đưa qua cho Xuân Đài.

Ở chỗ này chủ tớ khác biệt, không có nha hoàn nào có thể đi tới trước mặt chủ tử lắc lư. Nghe ý của Lục Cẩm Dao, Cố Kiến Sơn cũng sắp thành thân rồi, chờ hắn đính hôn xong cũng không cần tặng nữa.

Đi tới chính viện thấy Xuân Đài không có ở đây, Khương Đường liền đem hộp thức ăn đặt ở phòng bếp nhỏ, chuẩn bị bữa tối trước.

Bữa tối hôm nay Trịnh thị ăn không nhiều, bởi vì trước bữa ăn đã ăn hai miếng bánh ngọt nhỏ.

Trịnh thị chưa từng được ăn loại điểm tâm nào như vậy, vừa ăn liền không dừng lại được, bên trong có nước sốt không biết làm như thế nào mà ngọt nhưng lại không ngấy, hương vị vừa vào miệng đã bùng lên.

Nếu không phải Vĩnh Ninh Hầu mở miệng bảo nàng ăn ít lại, để dành bụng ăn cơm tối thì Trịnh thị còn có thể ăn thêm một miếng nữa.

Món chính bữa tối là giò heo hầm tôm tươi, bên trong còn đặt bốn cái chân gà còn lại trong canh hầm buổi sáng. Vị cay làm chủ, lại thêm giò heo và chân gà nhiều chất béo. Giò heo vừa đụng vào đã tách ra, tôm cũng không cần phải lột vỏ, sau khi chiên xong lại hầm như nên vừa xốp lại mềm, ngay cả chân gà ngày thường căn bản không lên nổi bàn ăn cũng có một phen hương vị khác.

Múc một thìa nước canh trộn cơm, lại uống một ngụm rượu mạnh, Vĩnh Ninh Hầu đã ăn đến chén thứ ba.

Thịt nhiều thức ăn ít, hợp khẩu vị Vĩnh Ninh Hầu nhất: “Phu nhân, phu nhân, ngươi không ăn thật sự quá đáng tiếc.”

Trịnh thị thật sự ăn không nổi nữa: “Ngày mai lại làm món này nữa không phải là được rồi sao, các ngươi cứ ăn từ từ đi.”

Nàng nhìn Cố Kiến Sơn cắm đầu vào ăn, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Ngày hai mươi lăm tháng tư là ngày tốt, đúng lúc hải đường trong hoa viên nở rộ, bệnh của ta cũng tốt lên, định mời phu nhân Yến quốc công cùng An vương phi đến ngắm hoa. Ngày mai bảo Nam Tuyết đo kích thước cho ngươi, làm hai bộ xiêm y mới, đừng có cả ngày không phải mặc đồ tối thì lại là đen.”

Nghe Trịnh thị nói đến hoa hải đường, Cố Kiến Sơn nghĩ đến một người.

Đã sợ thành như vậy rồi mà cũng không kêu không la. Vì cảm ơn hắn mà còn làm nhiều món hắn không thích ăn nữa.

Cố Kiến Sơn ngẩng đầu nói: “Nương muốn mời người ngắm hoa thì cứ ngắm hoa, con ở nhà nhiều nhất là thêm nửa tháng, đầu tháng năm liền đi.”

Trịnh thị: “Con! Vậy khi nào thì con quay lại? Hay là con gặp được người thích rồi, chờ khi nào về thì lại đính hôn.”

Cố Kiến Sơn nói: “…Ngày về còn chưa chắc chắn được, con ăn xong rồi, con về trước đây.”

Khương Đường chưa gặp được Xuân Đài đã nghe nói Trương quản sự bị đánh ba mươi cái, rồi bị khiêng ra ngoài.

Bởi vậy, trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không có người có ý đồ với nàng nữa.

Khương Đường không đợi Cố Kiến Sơn, xách đèn lồng cùng hộp thức ăn đến cửa viện Yến Hồi Đường.

Những viện khác tưng bừng náo nhiệt, Yến Hồi Đường vắng vẻ giống như nhà ma.

Khương Đường vốn định đem bánh ngọt cho bà tử trông cửa, nhưng bà tử trông cửa không có ở đây, nàng cũng không vào được.

Đã như vậy, vậy ngày mai lại đến cảm tạ Cố Kiến Sơn cũng được. Bánh ngọt trong này để đến ngày mai liền hỏng rồi, nàng đành phải ăn trước vậy.

Bánh ngọt này nàng làm xong nhưng chưa được ăn miếng nào đâu.

Khương Đường ôm hộp thức ăn đi về, quay đầu thấy có một người đứng trước cổng vòm. Vốn mặc xiêm y màu đen, ở trong bóng đêm chỉ lộ ra một cái đầu màu trắng.

Khương Đường lui về phía sau hai bước, khom lưng hành lễ: “Nô tỳ bái, bái kiến Ngũ công tử.”

Cố Kiến Sơn nhìn hộp thức ăn: “Cho ta à.”

Khương Đường nói: “Nô tỳ cảm ơn Ngũ công tử hôm qua ra tay cứu giúp, vốn định giao cho Xuân Đài, nhưng Xuân Đài không vào nội viện. Cho nên liền tùy tiện đưa tới đây.”

Khương Đường cũng không ngẩng đầu lên: “Đại ân đại đức của Ngũ công tử, nô tỳ suốt đời khó quên, kiếp sau nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của công tử.”

Cố Kiến Sơn cũng không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy Khương Đường đều bị tức đến bật cười: “Ta là không sống được đến ngày mai hay sao mà ngươi nhất định phải đến kiếp sau mới báo ân hả?”