Âm thanh của Lộ Trúc ở mặt khác của núi giả vọng tới: “Cũng không biết đại nương tử làm rơi nhẫn ở đâu, mau tìm đi, không được bỏ qua bất kỳ khe rãnh ngóc ngách nào.”
Sau đó là tiếng bước chân của một đám người.
Cố Kiến Sơn liếc Khương Đường một cái. Cố Kiến Sơn lên chiến trường giết giặc nên ánh mắt không giống với người đọc sách, ánh mắt vô cùng chân thực.
Đôi mắt của hắn rất đen, giống như mực nước trong thư phòng ngày hôm qua.
“Bước từ đây ra ngoài rồi nói ngươi đã tìm được nhẫn của đại nương tử nhà ngươi.” Cố Kiến Sơn dừng một chút, giơ tay vén tóc ngay thái dương của Khương Đường ra sau vành tai: “Xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Khương Đường chun mũi: “Ngày khác lại đến cảm tạ Ngũ công tử.”
Cố Kiến Sơn vẫy vẫy tay rồi để Khương Đường nhanh chóng ra ngoài, hắn không thể đi cùng Khương Đường, một người là nha hoàn, một người là công tử, người ta nhìn thấy thì lại nói ra nói vào.
Nhìn Khương Đường ra ngoài xong Cố Kiến Sơn mới phủi phủi bùn đất trên người rồi đứng dậy.
Lục Cẩm Dao là người thông minh, thông minh hơn người huynh trưởng ngu ngốc kia của hắn nhiều.
Người trộm đồ của chủ tử chắc chắn sẽ bị bán đi, chỉ cần ra khỏi phủ thì người này sớm muộn gì cũng lọt vào tay hắn.
—
Khương Đường mang đèn lồng đi ra, đi tới chỗ mấy người Yến Kỉ Đường bên kia, nàng nhìn ra Lộ Trúc, Hoài Hề, còn có Triệu đại nương ở phòng bếp nhỏ.
Khương Đường ở trong bóng đêm bước nhanh vài bước, vừa tới nơi thì Lộ Trúc đã hỏi: “Khương Đường, ngươi tìm được nhẫn của đại nương tử rồi sao.”
“Tìm được rồi.”
Đám người Lục Anh vẫn còn đang kinh ngạc không hiểu ra làm sao thì Lộ Trúc đã nói: “Khương Đường, mau đem nhẫn về cho đại nương tử. Mấy người còn lại cũng về đi, chỉ một chút nữa là tới giờ Hợi rồi, đi làm việc của mình cho tốt đi.”
Khương Đường gật gật đầu, lúc đi ngang qua Lộ Trúc đã đưa nhẫn cho Khương Đường. Khương Đường vụng trộm nhìn một chút, là một chiếc nhẫn ngọc lục bảo vô cùng quý giá, được làm từ vàng ròng chạm rỗng khắc hoa.
Chế tác tinh xảo, mặt nhẫn còn lớn, Lục Cẩm Dao cũng thật là cẩn thận!
Khương Đường đi được nửa đường thì gặp Lục Cẩm Dao, còn có Cố Kiến Châu theo cùng.
Khương Đường cầm nhẫn trở về, Lục Cẩm Dao nhẹ nhàng thở ra: “Tìm được là tốt rồi, các ngươi đi về trước đi, ta đi xử lý kẻ trộm nhẫn.”
Chính là người ở sau núi giả bắt cóc nàng
Khương Đường không nhúc nhích, một lát sau nàng ngẩng đầu nói: “Đại nương tử, nô tỳ cũng muốn đi xem.”
Trước kia Lục Cẩm Dao chỉ thấy Khương Đường xinh đẹp như vậy, thích hợp để nuôi ở hậu trạch, làm một đóa hoa thố ti.
Bây giờ nàng ấy lại không nghĩ như vậy.
Âm thanh của Lục Cẩm Dao trong trẻo: “Vậy thì đi thôi.”
Tên trộm nằm sau núi giả, nhìn thấy lồng ngực của gã ta phập phồng mới biết gã còn sống.
Là Trương quản sự phụ trách việc chọn mua ở chính viện.
Quản sự lo việc chọn mua ở chính viện có ba người, phòng bếp, xiêm y trang sức, mấy thứ đồ linh tinh.
Trương quản sự là người quản lý chuyện chọn mua ở phòng bếp.
Lục Cẩm Dao nói: “Lộ Trúc, khiến hắn tỉnh lại đi.”
Trương quản sự giật mình khi bị tạt một gáo nước lạnh.
Một đám người vây quanh gã, đằng trước chính là Tứ nương tử, bên cạnh Tứ nương tử là Tứ gia - Cố Kiến Châu.
Đằng sau Tứ nương tử có mấy nha hoàn, có một người vô cùng xinh đẹp, chính là Khương Đường mà vừa nãy gã đã dùng khăn tay bịt miệng rồi lôi nàng ra sau núi giả.
Lục Cẩm Dao: “Trương quản sự tự ý bước vào nội viện, còn trộm nhẫn. Trước mắt đưa đến phòng chứa củi, ngày mai báo cáo phu nhân rồi lại xử lý.”
Trương quản sự đỡ ót bò dậy: “Tứ nương tử, cái gì gọi là tự ý vào nội viện trộm nhẫn…”
Lục Cẩm Dao xoay xoay chiếc nhẫn trên tay và nói: “Nhẫn của ta bị mất, lại soát được từ trên người ngươi. Còn chuyện vào nội viện… Nếu không phải là lẻn vào thì ngươi đã lấy lệnh bài của ai, sao lại dám làm chuyện trộm cắp?”
Nếu có chuyện này thì sẽ liên lụy tới nhiều người.
Lục Cẩm Dao không tin Hàn thị sẽ đưa Trương quản sự lệnh bài để đi vào nội viện.
Quả nhiên, sắc mặt Trương quản sự lập tức thay đổi: “Tứ nương tử, ta vào nội viện là do có việc gấp, ta chưa từng chạm qua chiếc nhẫn này…”
Lục Cẩm Dao lười nghe mấy lời vô nghĩa của gã: “Những lời này ngươi cứ giữ lại để nói với phu nhân đi.”
Trương quản sự gắt gao nhìn chằm chằm Khương Đường đang đứng sau lưng Lục Cẩm Dao, Khương Đường lại trừng mắt nhìn gã.
Trương quản sự nhanh chóng bị nhét giẻ rồi trói lại đưa đi, Lục Cẩm Dao nói với Cố Kiến Châu: “Về thôi.”