Lục Cẩm Dao nói: “Sáng nay qua thăm mẫu thân thì có gặp đại tẩu, không biết tẩu ấy đã nói gì với mẫu thân. Nhưng mẫu thân lại lén nói ta phải để ý tẩu ấy.”
Lục Cẩm Dao không muốn nói quá nhiều chuyện xấu xa ở hậu trạch cho Cố Kiến Châu. Khương Đường vô cùng xinh đẹp, Lục Cẩm Dao sợ nàng ấy bị khi dễ, để nàng ấy ở nội viện thì tốt hơn, chỉ sợ Hàn thị lại dùng thủ đoạn nguy hiểm gì đó.
Cố Kiến Châu không hiểu ra làm sao: “Chú ý cái gì, sao lại phải chú ý?”
Lục Cẩm Dao thầm nghĩ, quả nhiên là người đọc sách cái gì cũng không hiểu, còn không thông minh bằng Khương Đường.
Thôi thôi.
Lục Cẩm Dao: “Không có gì, mau về thôi, nắng quá rồi.”
Cố Kiến Châu chẳng hiểu gì: “Ta dùng tay áo che cho nàng một chút nhé?”
Lục Cẩm Dao: “…”
Buổi chiều Khương Đường không có việc gì làm nên đến thư phòng của Yến Kỉ Đường phác thảo bản vẽ của lò làm điểm tâm.
Có tổng cộng ba tầng, tầng dưới cùng dùng để nhóm lửa, giống như bệ bếp. Tầng giữa dùng cát và gạch nung làm thành một bộ phận dẫn nhiệt, khiến nhiệt độ bên dưới truyền lên trên. Trên cùng chính là lò nung, chừa ra một cái lỗ để khói bay ra và một cái cửa để đặt đồ vào nướng.
Mọi mặt đều rất tốt, chỉ có một điều là Khương Đường vẽ hơi xấu.
Lục Cẩm Dao sửng sốt cầm bản vẽ, nàng ấy lấy khăn tay đặt lên khóe miệng, che lại ý cười, hỏi Khương Đường: “Bệ bếp bên giới cần cao bao nhiêu?”
Khương Đường nói: “Hai thước rưỡi là được rồi.”
“Tầng giữa này thì sao.”
Khương Đường nói: “Một thước.”
Lục Cẩm Dao lại hỏi tầng dẫn nhiệt ở giữa cần dùng nguyên liệu gì, có cần lót nền không, còn có lò nung bên trên dùng bùn gì, gạch gì, cuối cùng chỉ vào hai cái tai trên đầu lò nung rồi hỏi: “Đây là gì vậy, cũng là ống khói sao.”
Khương Đường: “Cái này không phải, chỉ là thêm vào cho đáng yêu thôi.”
Lục Cẩm Dao buồn cười: “Quả thật là có chút đáng yêu.”
Lục Cẩm Dao cầm bút chấm mực rồi vẽ lại một bản vẽ khác, sau khi vẽ xong thì viết ghi chú, một là công thức dùng làm điểm tâm, hai là cách làm lò nung.
Lục Cẩm Dao hỏi: “Biết viết chữ sao?”
Khương Đường chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra mấy chữ tương đối giống chữ giản thể, nàng lắc lắc đầu, “Không biết.”
Trong lòng Lục Cẩm Dao cảm thấy đáng tiếc: “Ta đọc cho ngươi nghe, năm Thiên Thịnh thứ hai mươi ba, Khương Đường bán công thức bánh khoai sọ nghiền, bánh khoai lang cho Lục Cẩm Dao, sau khi bán trong vòng ba năm sẽ không được làm ra món bánh khoai sọ nghiền và bánh khoai lang, không được bán lại công thức cho người khác. Ba năm sau, Lục Cẩm Dao không được tiếp tục sử dụng công thức, nếu không cần phải bồi thường gấp mười lần.”
Lục Cẩm Dao chỉ vào mấy chữ dưới góc trái: “Đây là tên của ta.”
Chữ của Lục Cẩm Dao rất đẹp, chữ viết nhỏ nhắn nhưng lại có thêm hai phần hào sảng.
Khương Đường nghi hoặc nói: “Chỉ ba năm?”
Lục Cẩm Dao nói: “Mười lăm lượng bạc trong ba năm xem như có lời rồi, cứ cho là ba năm sau ta học xong công thức thì cũng không thể dùng nó để kinh doanh, đến lúc đó lại làm thêm văn tự, còn có chỗ nào không hiểu thì ta giải thích cho ngươi.”
Khương Đường không có gì nghi hoặc: “Vậy ký tên ấn dấu tay đi.”
Hai chữ “Khương Đường” vẫn là do Lục Cẩm Dao viết, Khương Đường nhìn theo đó rồi ấn dấu tay.
Văn tự được làm thành ba bản, phải mang đến quan phủ lưu trữ một bản.
Sau khi ký văn tự xong, Lục Cẩm Dao sai Hoài Hề đi lấy bạc cho nàng: “Hai tờ ngân phiếu mười lượng, còn có năm lượng bạc vụn. Nếu tự giữ thấy không yên tâm thì có thể mang đến tiền trang gửi.”
Khương Đường gật gật đầu: “Nô tỳ cảm tạ đại nương tử.”
Không còn chuyện gì nữa, nàng ôm bạc chạy đi.
Hoài Hề nhìn Khương Đường vui đến mức sắp bay lên, nhịn không được nhắc nhở hai câu: “Tiền bạc không thể để lộ ra ngoài, không thể nói cho nha hoàn trong viện chúng ta, càng không thể nói ra bên ngoài ta có bao nhiêu bạc.”
Hai mươi lăm lượng bạc là tiền tiêu vặt cả năm của nha hoàn nhị đẳng, nếu nha hoàn tam đẳng muốn tích cóp được bốn, năm lượng thì đến một văn tiền cũng không thể tiêu, tiết kiệm từ từ mới có.
Cho dù là Hoài Hề cũng chưa từng cầm qua nhiều bạc như vậy.
Khương Đường nói: “Đa tạ Hoài Hề tỷ chỉ điểm!”