Chương 25: Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính, Ta Nằm Yên Làm Giàu

Không thích ăn cay thích ngọt, khẩu vị của Cố Kiến Sơn người bình thường thật đúng là nhìn không ra.

Trịnh thị thích chua, Vĩnh Ninh hầu thích ăn cay, Cố Kiến Sơn vậy mà không di truyền một cái nào.

Nhưng mà nói thế nào cũng thăm dò được thứ Cố Kiến Sơn kiêng, thứ thích là mua một tặng một, về sau nấu cơm làm cho hắn một hai món ngọt là được.

Khương Đường nói: "Đa tạ, phần điểm tâm này là mua từ Ngọc Phương Trai, ngươi lấy về ăn."

Xuân Đài căn bản không tin, "Cho ta? Không phải cho công tử nhà ta?"

Khương Đường nói: "Chính là cho ngươi, vì cảm tạ ngươi đã hỗ trợ."

Xuân Đài đưa tay nhận lấy, dựa theo lý thuyết hắn không nên nhận, nhưng mà, ngoại trừ khiến nha hoàn này cả người cả của mất cả đôi, bằng không các nàng sẽ không nhớ lâu được.

Xuân Đài nói: "Không cần khách khí, đều là việc ta nên làm."

Khương Đường gật đầu một cái, chờ Xuân Đài mang theo điểm tâm trở về viện tử, nàng nói với Hàn Dư Thanh: "Ta đi về trước."

Hàn Dư Thanh muốn tiễn Khương Đường, kỳ thật không có mấy bước đường, hắn chính là muốn nhìn Khương Đường đi, nhưng lại sợ làm cho người ta nói ra nói vào, dù sao nàng cũng là cô nương gia.

Khương Đường không biết trong một cái chớp mắt ngắn ngủi này Hàn Dư Thanh đã suy nghĩ thứ gì, nàng nở nụ cười với Hàn Dư Thanh, "Hôm nay cám ơn ngươi."

Hàn Dư Thanh một hồi lâu sau mới ừ một tiếng.

Hai nơi viện tử có người lui tới, tiếng nói chuyện tiếng vui cười đan xen vào nhau, nhưng Hàn Dư Thanh cái gì cũng không nghe được, Khương Đường bước đi, hắn lại hô một tiếng, "Khương cô nương..."

Khương Đường quay đầu lại, "Sao vậy?"

Hàn Dư Thanh nói: "Lúc trở về nhìn dưới chân, cẩn thận chút."

Khương Đường: "Ừm, ngươi cũng mau chóng trở về đi."

Gió đêm thổi qua, Hàn Dư Thanh vô thức cười cười, dù sao trời tối, ai cũng nhìn không thấy, cho dù cười một chút cũng không sao.

Trở lại trong phòng, Lục Anh bọn họ liền đếm số điểm tâm, tổng cộng tám khối, đưa cho Lộ Trúc Hoài Hề hai khối, một khối cuối cùng giữ lại cho Khương Đường.

Bội Lan nhìn điểm tâm, nuốt nước miếng liên tục, "Cái ta ăn chính là mứt táo, ngọt lịm, ăn rất ngon đấy."

Lục Anh giơ tay ra nói: "Ta đã sớm nói chuyện gì đã có ta làm giúp ngươi, còn nhất định phải tìm Hàn Dư Thanh kia."

Khương Đường bưng mặt nói: "Ngươi đi viện tử bên cạnh gọi Xuân Đài ra đi."

Lục Anh: "Cái đó thì không được."

Hầu phủ nhiều quy củ, lại nói còn có bà tử trông coi, làm sao có thể chạy sang bên đó được. Nhưng mà nàng có thể tìm người! Một bao điểm tâm còn tìm không ra một người sao!

Khương Đường ăn miếng điểm tâm cuối cùng, cũng là mứt táo, phía ngoài xốp giòn, vỏ rất mỏng, mứt táo bên trong dinh dính lại còn mềm mại, chỉ là quá ngọt nên có chút dính răng.

Không ngon bằng Ngũ Hương Cư.

Khương Đường cảm thấy điểm tâm của Ngũ Hương Cư không ngon bằng nàng làm.

Nếu như bỏ thêm một chút hoa quế, hoa hồng vào trong mứt táo thì hương vị hẳn là sẽ còn ngon hơn. Với lại, Lục Cẩm Dao có thai, không thể ăn điểm tâm ngọt như vậy.

Trình độ chữa bệnh ở cổ đại không tiên tiến như hiện đại, mấy loại bệnh như tiểu đường thai kỳ dù sao cũng phải cẩn thận.

Kỳ thật Lục Cẩm Dao cho dù không ăn những này cũng sẽ rất tốt, nhưng ở vị trí nào thì làm tốt vị trí đó, Khương Đường muốn làm tốt chuyện ở phòng bếp nhỏ.

Điểm tâm của Ngũ Hương Cư phần lớn là nhân đậu xanh, đậu đỏ, dứa, mứt táo, nhưng đậu xanh đậu đỏ nhất định phải thêm rất nhiều đường mới ngon.

Đường đắt nên điểm tâm cũng đắt.

Nhưng mà có nhiều thứ bản thân nó đã có vị ngọt, giống như khoai lang khoai sọ, bỏ thêm một chút đường là ăn rất ngon. Quan trọng nhất chính là, hai thứ đồ này rẻ.

Ngày mai là có thể xuất phủ, có thể mua nhiều chút, nàng còn có thể mua cho mình một chút, làm điểm tâm ăn.

Khi chủ tử khen thưởng hạ nhân thì dùng vàng bạc, làm hạ nhân muốn khơi thông quan hệ chỉ có thể dùng ăn uống, làm nhiều chút khẳng định có chỗ dùng.

Đã thăm dò được khẩu vị của Cố Kiến Sơn, ngày mai nấu cơm liền có thể chiếu cố một chút, dù sao đối với Khương Đường mà nói, Cố Kiến Sơn cùng Trịnh thị Vĩnh Ninh hầu bọn họ không có gì khác biệt.

Nàng hiện tại ngoại trừ đồ vật nguyên thân có, tổng cộng có ba đồng bạc, một cây trâm hoa hải đường, một đôi vòng tay hoa sen quấn nhánh.

Còn có mấy ngày nữa là đến giữa tháng, đến lúc đó sẽ nhận được thêm một lượng bạc.

Mặc dù không tính là bản thân có giá trị cao, nhưng mà, Khương Đường luôn không cần lo lắng sẽ có một ngày chết cóng chết đói.

Cho dù rời khỏi Vĩnh Ninh Hầu phủ, nàng cũng có năng lực sống yên phận.

Chỉ cần đem nha hoàn xem như công việc, làm tốt, cố gắng thì sẽ có ngày đổi nơi khác làm việc.

Hôm sau trời vừa sáng, Khương Đường mò mẫm trong bóng tối, theo thường lệ đến Yến Kỷ Đường trước. Làm xong điểm tâm cho Lục Cẩm Dao và Cố Kiến Châu, sau đó đi chính viện.