Chương 17: Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính, Ta Nằm Yên Làm Giàu

Khương Đường mới đến, nếu Triệu đại nương nói thịt dê đắt vậy thì nàng lấy thịt heo là được.

"Ta lấy thịt heo và móng heo đi, thịt dê và cá ngài cầm."

Triệu đại nương hơn bốn mươi tuổi, tôn tử cũng đã có, nhi tử nhi tức cũng là hạ nhân trong phủ.

Bà cười tủm tỉm nói: "Vừa vặn, tức phụ nhi của ta vừa sinh hài tử, hầm chút canh cá bồi bổ."

Ở phòng bếp nhỏ chính là có chỗ tốt này, cả nhà Triệu đại nương so với những nha hoàn khác trong phủ thì béo hơn một chút.

Khương Đường cười nói được, "Ta lại làm một ít thức ăn, đại nương tử muốn ăn thì trực tiếp nấu là được."

Có nha hoàn gác đêm liền làm chút đơn giản thuận tiện.

Trong chum nước còn có một con cá nhảy nhót tưng bừng, thịt heo móng heo buổi sáng hôm nay mới đưa tới, Khương Đường định đem móng heo và da heo lấy ra làm thịt đông, làm nhiều mấy cái thang bao.

May mà hiện tại thời tiết không nóng lắm, nếu như Lục Cẩm Dao không ăn, sáng mai Bạch Vi bọn họ chia ra ăn cũng được.

Triệu đại nương ngày thường không có việc gì thì trở về, nhìn Khương Đường lại muốn làm đồ ăn, cũng không rời đi, dời cái băng ghế nhỏ ngồi ở một bên nhìn xem, muốn ghi lại toàn bộ trình tự nấu ăn của Khương Đường.

Khương Đường thấy thế cũng không giấu nghề, nếu như Triệu đại nương hỏi cái gì, nàng sẽ trả lời cái đó.

Lúc hầm da heo làm thịt đông, Khương Đường cũng không nhàn rỗi, đem vo gạo buổi chiều mang tới, thịt heo và xương heo hầm trước một hồi, đợi lát nữa làm cơm thố.

Lại từ phòng bếp tìm túi đậu nành, chuẩn bị sáng sớm xay sữa đậu nành.

Đợi đến giờ Hợi, thang bao mới gói xong, Triệu đại nương nhìn xong hết rồi thì phủi mông một cái rời đi.

Khương Đường chờ cơm thố nguội một chút mới bưng đến phòng bên cạnh.

Hôm nay là Bán Hạ, Bội Lan gác đêm, những người khác còn chưa đi, Khương Đường mời bọn họ tới ăn cơm thố.

Bội Lan mặt tròn, trên gương mặt là hai lúm đồng tiền, cười một cái vô cùng ngọt ngào, mười lăm mười sáu tuổi chính là tuổi đang lớn, nàng ăn cơm tối rồi cũng không thấy no bụng.

Một nồi cơm thố đủ cho mỗi người một bát, còn có thể chia một miếng xương sống heo kho tàu. Cũng không biết là hầm thế nào mà màu sắc của thịt kho tàu đỏ và trong veo, thịt mỡ oánh nhuận sáng long lanh, mỡ thịt đan xen khiến cho xương heo đều là mùi thơm.

Nước tương rưới cơm chính là nước thịt kho tàu, gạo Khương Đường mua không phải là loại gạo gì đặc biệt nhưng mà phía dưới cùng nhất là một miếng cháy màu sắc vàng óng.

Cơm ngon như vậy, Bội Lan cảm thấy coi như gác đêm cũng đáng.

Bội Lan nói: "Khương Đường, nếu như ngươi không làm nha hoàn, ra ngoài mở cửa hàng cũng được, chén này ta đưa ngươi mười văn được không?"

Khương Đường có chút do dự, mấy người Bội Lan cũng giúp nàng không ít, nàng ngại lấy tiền họ.

Nhưng mà về sau thường xuyên làm ăn, cũng không thể một văn không thu đã cho các nàng ăn, dù sao gạo và gia vị những thứ này cũng là chính Khương Đường bỏ tiền ra mua.

Bạch Vi ăn một miệng thịt xong mới nói, "Tiền này ngươi cứ nhận lấy, vừa nãy còn ăn điểm tâm của ngươi, nếu như ngươi không nhận thì về sau chúng ta cũng ngại ăn. Cùng lắm thì ngươi thu của chúng ta ít chút, chờ về sau đem đồ ăn bán cho viện tử khác, chúng ta giúp ngươi tìm người mua, bán đắt một chút là được rồi."

Chén này đã ăn xong, Bạch Vi thế nào cũng phải đưa tiền cho Khương Đường.

Bội Lan gật gật đầu, "Đúng vậy!"

Lục Anh còn chưa động đũa, cũng không biết là ăn hay là không ăn.

Nguyệt Vân ôn nhu nói: "Bữa cơm hôm nay mỗi người năm văn tiền được không?"

Bên ngoài làm bánh bao một văn tiền một cái, bánh bao thịt hai văn một cái, thịt heo mười hai văn một cân, gạo mười văn một cân.

Tổng cộng bảy nha hoàn, mỗi người năm văn tiền, cũng kiếm không được bao nhiêu.

Khương Đường gật đầu, nhỏ giọng nói: "Vậy được, vừa rồi ta làm thang bao cho đại nương tử, cũng làm nhiều một chút, để qua đêm sẽ không hỏng, sáng mai có thể ăn."

Đám người mắt sáng lên, đây chẳng phải là sáng mai còn có thể ăn thang bao sao, nếu là trước kia Triệu đại nương cũng sẽ không làm như vậy.

Ban đêm có thịt kho tàu, sáng mai còn có bánh bao, ngẫm lại đều cảm thấy vui vẻ.

Khương Đường kỳ thật còn có chuyện muốn hỏi, "Các ngươi nói, ta có nên đưa cho Hàn tiên sinh một ít thức ăn hay không."

Tại cổ đại kết hôn chú trọng mệnh lệnh của phụ mẫu, lời nói của bà mối, thân phận chênh lệch càng như là lạch trời, không lập gia đình tất nhiên chẳng có chuyện gì, nhưng nàng vừa mười lăm, lỡ như gặp phải người thích hợp thì sao.

Lục Anh nhai hai miếng cơm, "Ngươi cho ta ăn đi, ta cái gì cũng làm cho ngươi."

Khương Đường không có nói đùa, "Thật, ta cũng không biết nhiều."

Lục Anh ăn ngay nói thật, "Ngươi cứ đứng ở đằng kia, không làm gì cả là được."

Bạch Vi tán đồng, nhẹ gật đầu, "Tặng đồ cũng không gấp, người còn chưa dò la được."

Khương Đường ở trong lòng thở dài, cũng đúng, loại chuyện này cứ thuận theo tự nhiên.

Ăn cơm xong, Khương Đường ngay cả bát cũng không cần rửa, Bội Lan liền ôm đồm hết vào người.

Xách theo đèn lồng đi trở về, Lục Anh nghi hoặc nhìn đèn lồng, "Đèn lồng ở đâu ra vậy, ta nhớ trước kia ngươi không có mà."