Chương 10: Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính, Ta Nằm Yên Làm Giàu

Khương Đường nói: “Lộ Trúc tỷ tỷ yên tâm, ta khẳng định sẽ giữ khuôn phép, trừ chiếu cố phương diện ẩm thực hằng ngày của phu nhân ra, những chuyện khác không bao giờ nghĩ đến.”

Lộ Trúc lại nhân cơ hội nhắc nhở hai câu, “Nếu như chiếu cố phu nhân không tốt thì ngươi đừng mong có trái ngọt để ăn. Đồ ăn đưa vào miệng rất quan trọng, ngàn vạn phải cẩn thận biết chưa?”

Khương Đường: “Biết rồi, phu nhân chính là mệnh của ta, ta không biết sẽ hỏi Triệu đại nương, nếu không được sẽ hỏi ngươi.”

Lộ Trúc vừa lòng gật gật đầu.

Buổi chiều là thời điểm thoải mái hiếm có, công việc buổi sáng đều đã làm xong, cơm chiều còn phải chờ hai canh giờ nữa mới làm.

Đám Lục Anh liền chui ở trong nhĩ phòng thêu khăn làm túi tiền, Khương Đường nói với Lộ Trúc một tiếng, trở về phòng hạ nhân một chuyến.

Ở Vĩnh Ninh Hầu phủ, nha hoàn đều là ăn chung nồi, phòng bếp thừa cái gì thì ăn cái đó.

Giữa trưa ăn cơm canh xương sườn hầm khoai tây.

Khương Đường chỉ ăn nửa chén.

Hiện tại bụng lại đói.

Nàng muốn đem nồi đất và cái lò nhỏ tới đây, như vậy là có thể nấu cơm, nàng ở phòng bếp làm việc, thịt và đồ ăn ăn không hết cũng có thể chia một chút.

Khương Đường tới phòng hạ nhân, thu thập xong nồi đất, bếp lò, than khối, lại mang theo vốc gạo nhỏ, hai quả trứng gà, một khối thịt ba chỉ, chuẩn bị dọn đến Yến Kỉ Đường.

Buổi chiều, thái dương chiếu thẳng, từ phòng hạ nhân đến Yến Kỉ Đường phải đi nửa khắc.

Khương Đường cúi đầu đi, để tránh bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt.

Đi đi, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bàn tay.

Khương Đường nghe thấy chủ nhân của bàn tay nói: “Khương Đường cô nương, ta đưa ngươi đến hậu viện đi.”

Khương Đường ngẩng đầu thấy một nam tử ăn mặc trường khâm, tóc dùng khăn vải quấn lại, bộ dáng thanh tú, lỗ tai dưới ánh mặt trời hồng giống mã não.

Người này buổi sáng ra phủ nàng đã gặp một lần, là tiên sinh trướng phòng hầu phủ.

Hình như họ Hứa.

Phòng hạ nhân ở giữa tiền viện và hậu viện, dù sao còn có gã sai vặt ở nữa. Ở chỗ này gặp phải người khác cũng không kỳ quái, hỗ trợ thật ra không cần, Khương Đường có thể tự mang qua đó.

Khương Đường nói: “Không cần, ta tự làm là được.”

Người khác hỗ trợ tuy rằng không giúp được, vậy cũng phải nói tiếng cảm ơn.

“Cảm ơn ngươi nha, Hứa tiên sinh.”

Tiên sinh trướng phòng sắc mặt đỏ lên, “Khương Đường cô nương…… Ta…… Ta họ Hàn.”

Hàn Dư Thanh gãi gãi đầu, nhìn Khương Đường một cái rồi lập tức cúi thấp đầu, “Nhìn có vẻ nặng, vẫn là để ta xách cho.”

Hắn nhận lấy bếp lò và nồi niêu, ánh mặt trời chiếu xuống lỗ tai Hàn Dư Thanh khiến nó đỏ đậm hơn, trong lòng Khương Đường chỉ còn một chút đồ vật.

Khương Đường không phải đồ ngốc, nàng hiểu vị Hàn tiên sinh này là có ý tứ gì.

Hắn hẳn là người thích nguyên thân.

Khương Đường không có biện pháp nói ra, nàng đã không phải người hắn thích kia đâu.

“Hàn tiên sinh……”

Hàn Dư Thanh tha thiết nói: “Khương Đường cô nương muốn nói cái gì.”

Nói thật lòng, Hàn tiên sinh thanh tú đẹp mắt, vóc dáng cũng cao ráo.

Nàng hiện tại là nô tịch.

Khương Đường không muốn làm thiếp cho ai, nếu phải gả cho người, nàng chỉ muốn gả cho người trong lòng.

Thế gia công tử ai sẽ cưới một người xuất thân nô tịch cơ chứ.

Khương Đường hỏi: “Ta nhớ không rõ lắm…… Trước kia ngươi cũng từng giúp ta sao.”

Đôi mắt Hàn Dư Thanh sáng lên, nhìn Khương Đường liếc mắt một cái lập tức lắc lắc đầu, “Trước kia nghe người khác nhắc tới…… Sáng nay thấy ngươi ra phủ, muốn hỗ trợ lại không dám tiến lên.”

Hắn là lấy hết dũng khí mới dám lên nói chuyện với Khương Đường.

Lời nam nhân nói không thể tin hết được, Khương Đường không quen biết ai, cho dù không muốn phát triển sâu hơn, nhưng kết thêm một người bạn cũng tốt.

“Vậy đa tạ ngươi.”

Hàn Dư Thanh nói không cần khách khí.

Hắn không dám ngẩng đầu, cũng không dám nghiêng đầu nhìn Khương Đường, ngay hô hấp cũng rất dè dặt, thế là ngay ở chỗ quẹo vào hành lang dài, đối diện với đoàn người đang lại đây, nếu không phải Khương Đường tay mắt lanh lẹ kéo một phen, hắn đã đụng phải người ta rồi.

Khương Đường không dám ngẩng đầu, nàng thoáng nhìn một góc áo choàng màu đen, giày cũng sạch sẽ, sợ không phải chủ tử viện nào đó chứ.

Khương Đường quỳ trên mặt đất, “Nô tỳ vô trạng, va chạm quý nhân.”

Nhiệt khí trên mặt Hàn Dư Thanh tan hết, đi quỳ theo trên mặt đất, “Gặp qua Ngũ công tử, chỉ là hôm nay đúng là một mình ta có lỗi, không liên quan đến Khương cô nương.”

Cố Kiến Sơn muốn cười, rõ ràng là hắn thiếu chút nữa bị đụng vào, kết quả hắn còn thành kẻ ác, thành gậy đánh uyên ương, “Viện nào?”