Chương 8: Thả cậu ta ra 3

Chương 8 - Thả cậu ta ra 3

"Ừ." Tô Kiều áp xuống cảm giác nôn nóng trong lòng, lãnh đạm nhướng mi, dời tầm mắt đến trên người Lục Từ: “Cậu đang làm sao đấy? Thả cậu ta ra."

Ngại với uy thế của nhà họ Tô, hơn nữa Cố Phỉ Thanh cũng biết tính khí của Tô Kiều – ghét nhất là nhìn thấy chuyện khinh nam bá nữ như thế này.

Thật tiếc.

Cố Phỉ Thanh buông Lục Từ ra, sửa sang lại cổ áo của mình một chút. Trên mu bàn tay gã có ba vết máu do Lục Từ cào ra, trên cổ cũng có một vết máu nhàn nhạt uốn lượn nữa.

Sự hung bạo trên mặt gã đã biến mất trong tích tắc, nhanh chóng trở về dáng vẻ ôn văn nho nhã ngày thường: "Không có gì, tôi chỉ đùa giỡn một chút với cậu em khoá dưới này thôi mà."

Lục Từ sầm mặt lại, che lại sau gáy, nhanh chóng tụt xuống từ cái bàn thép rồi đi nhanh ra cửa, lướt qua Tô Kiều.

Sau khi dán lại miếng dán ngăn chặn, Tô Kiều ngửi thấy mùi pheromone rất nhạt trên người cậu, được bao phủ bởi mùi pheromone lần trước cô để lại. Nếu không cố ý ngửi kỹ thì rất có thể sẽ không ngửi thấy nó nữa.

Trách không được Cố Phỉ Thanh lại sử dụng cách thức dã man như vậy để xác nhận thân phận của Lục Từ.

Cố Phỉ Thanh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lục Từ, gã híp mắt lại.

Lần trước gặp nhau, mặc dù trên người Lục Từ được bao phủ bởi pheromone của một Alpha khác, nhưng gã rõ ràng đã ngửi thấy trên người cậu thiếu niên này có ẩn giấu một mùi pheromone mà Beta không có.

Quả nhiên, nghi ngờ của gã không sai.

Trong mắt Cố Phỉ Thanh lộ ra một loại hưng phấn kỳ dị, hốc mắt gã hơi đỏ lên.

Tô Kiều nghiêng người, chặn lại tầm mắt của Cố Phỉ Thanh: "Cậu bắt đầu có hứng thú với Beta từ khi nào vậy?" Cô vờ như vô tình hỏi gã.

Cố Phỉ Thanh hơi có chút ngạc nhiên, thế mà Tô Kiều lại không nhận ra rằng Lục Từ là một Omega à. Chẳng lẽ sau vụ tai nạn xe hơi đó, cô trở nên khờ đi à?

Cố Phỉ Thanh cười một tiếng: "Người nào xinh đẹp thì tôi đều có hứng thú cả."

"Đây là câu lạc bộ của tôi, cậu đừng có gây chuyện." Tô Kiều yên lặng đứng đó, nhìn chằm chằm vào Cố Phỉ Thanh.

Quả nhiên là nhân vật công hai xinh đẹp trong truyền thuyết, lớn lên với khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo như ma cà rồng, nhưng tính tình lại xảo quyệt chẳng khác gì rắn độc.

Cố Phỉ Thanh xòe hai bàn tay ra: “Chỉ đùa một chút thôi mà.” Nói rồi, gã đút hai tay vào túi quần rồi đi về phía Tô Kiều.

Tô Kiều vẫn đứng đó, cũng không có ý nhường đường.

Cố Phỉ Thanh đột nhiên cúi xuống, ngửi ngửi nơi cổ Tô Kiều.

Tô Kiều không né không tránh, hơi hơi nghiêng đầu liếc gã một cái.

Cố Phỉ Thanh nhìn thấy miếng dán có tác dụng ngăn cách pheromone sau cổ Tô Kiều thì gã như có như không mà cau mày lại.

Gã chẳng thể ngửi được mùi gì cả.

“Đủ chưa?” Tô Kiều lạnh lùng nói.

Cố Phỉ Thanh đứng thẳng người, bày ra tư thế đầu hàng, nhưng trong mắt lại lộ ra sự hưng phấn của kẻ đi săn: “Chị Kiều, đã một năm không gặp, tôi thấy so với trước đây thì chị lại càng xinh đẹp hơn rồi đấy."

*

Bộ truyện ABO này có tên là “Luật lệ của dã thú".

Chỉ từ cái tên là đã nghe ra được đây là một cuốn tiểu thuyết biến thái như thế nào rồi.

Bốn tên công trong truyện này, mà không, ngay cả mấy nhân vật phụ qua đường nữa, chẳng có ai là người bình thường cả.

Vì vậy, khi đối mặt với đám công thần kinh này, cho dù ngoài mặt Tô Kiều vẫn tỏ ra điềm tĩnh như không, nhưng trong lòng cô vẫn luôn không yên.

Ai có thể ngờ được, một năm trước cô vẫn chỉ là một sinh viên đại học ngửa tay xin kẹo của nhân viên tiếp thi trên tàu hỏa cơ chứ.

Sau khi Cố Phỉ Thanh đi rồi, Tô Kiều đưa tay vịn lấy khung cửa bên cạnh, thở ra một hơi nặng nề.

Dựa theo thiết lập nhân vật, Cố Phỉ Thanh là con trai thứ hai của nhà họ Cố, diện mạo ôn hòa nho nhã, nhưng thực chất gã lại là một tên lưu manh giả danh trí thức, hầu như tất cả những màn tra tấn mà Lục Từ phải chịu đều là do gã nghĩ ra cả, bao gồm nhưng không giới hạn trong việc đánh gãy chân của Lục Từ, rạch da để cài thiết bị định vị vào người cậu, v.v.

Đối mặt với một tên biến thái như vậy, ai mà không hoảng hồn hả!

Tuy nhiên, điều khiến Tô Kiều hoang mang nhất chính là, tại sao cô lại ra tay cứu Lục Từ?

Rõ ràng là cô đã quyết định sẽ phân rõ giới hạn với cậu, chỉ cần bảo vệ tốt cho Tô Duật Bạch là được cơ mà.

*

Tô Kiều lên xe, nhìn về phía đèn neon nhấp nháy bên ngoài cửa sổ.

Thế giới này không khác nhiều so với thế giới cô đã từng sống. Điểm khác biệt duy nhất là con người ở đây có ba giới tính.

Tô Kiều đưa tay xoa xoa cái trán đau nhức, cô cảm thấy tâm trạng mình không hiểu sao lại bắt đầu phiền loạn quá chừng.

Cô nhắm mắt lại, cố gắng để bản thân chìm vào giấc ngủ.

Trong buồng vệ sinh chật hẹp tối tăm, cô vươn tay ra, đè lại Lục Từ ở dưới thân.

Mái tóc đen của cậu đã đẫm mồ hôi, bộ quân phục màu trắng trên người bị xé toạc ra một nửa, tấm lưng trắng nõn mảnh khảnh hơi cong lên, lộ ra xương bướm xinh đẹp.

Tô Kiều đặt tay lên gáy cậu, đẩy tóc của cậu ra, dùng đầu ngón tay cọ qua cọ lại tuyến thể kia.

Cậu trai mấp máy đôi môi đỏ mọng, lông mi run rẩy nhìn cô, thân hình mảnh khảnh rung lên, da thịt áp sát vào nhau, Tô Kiều cũng cảm thấy tâm trạng như sắp nổ tung.

Đột nhiên, chiếc xe xóc nảy một cái.

Cô tỉnh.

Tô Kiều ngơ ngác nhìn chằm chằm trần xe được trang trí bằng màu đen, hoàn toàn không hề có đường cong nào cả.

Tô Kiều lấy tay che mặt mình lại.

Cô đã mơ ư?

Cô mơ về điều gì?

Lục Từ?

Cô đã đè Lục Từ xuống dưới thân ư?