Chương 45: Ngã ngựa 4

Nụ cười trên mặt Chu Lan Cẩm càng rộng hơn, cái răng nanh màu trắng cũng theo đó mà lộ ra: "Đàn em, chúng ta chơi một trò chơi đi, nếu em thắng, anh sẽ trả lại người cho em. Còn nếu anh thắng, em liền tặng cậu ta cho anh, được chứ?"

Tô Kiều căn bản là không có sự lựa chọn nào cả.

Cô nhìn Chu Lan Cẩm chằm chằm hỏi: "Trò chơi gì?"

Chu Lan Cẩm móc ra một khẩu súng từ bên trong thân của con gấu bông.

Họng súng chĩa vào Tô Kiều, thiếu niên vui vẻ nhả ra mấy chữ: "Cò quay Nga."

*

Cò quay Nga, một trò chơi cá cược mạng sống, giết chóc ngẫu nhiên.

Một viên đạn được lắp vào khẩu súng có sáu phát súng, hai người thay phiên nhau bắn, xem ai mạng lớn hơn.

"Đàn em đừng sợ, chúng ta chỉ dùng đạn thuốc màu thôi."

Chu Lan Cẩm lấy ra một viên đạn thuốc màu, đặt nó trong lòng bàn tay rồi đưa cho Tô Kiều xem.

Tô Kiều nói: "Tôi lắp đạn."

Rõ ràng là cô không yên tâm về hắn rồi.

Chu Lan Cẩm nhún vai, đưa viên đạn thuốc màu và khẩu súng cho Tô Kiều.

Tô Kiều chậm rãi bước tới, một tay nhận lấy hai món đồ hắn đưa. Sau đó, cô đưa mắt nhìn xuống Chu Lan Cẩm – người lúc này còn đang thong thả nghịch nghịch mái tóc hồng của mình.

“Đàn em?” Chu Lan Cẩm nghiêng đầu nhìn cô, trên mặt có chút buồn rầu: “Anh buộc mãi mà chẳng ra hồn.”

“Tóc anh mềm quá.” Tô Kiều liếc nhìn hắn một cái.

"Thế à."

Chu Lan Cẩm đưa tay vuốt vuốt tóc mình.

"Muốn tôi giúp anh không?" Tô Kiều đột nhiên hỏi.

Chu Lan Cẩm sửng sốt.

Tô Kiều vươn tay ra, cầm lấy phần tóc đã được gom lại trong tay hắn, tay kia lại chải chải phần tóc mái trên trán hắn, cuối cùng lấy một sợi dây chun ở bên cạnh, buộc chắc lại cho hắn.

Động tác vừa thuần thục lại trơn tru.

"Được rồi."

“A… Cám ơn.” Chu Lan Cẩm sờ sờ cái đuôi ngựa nhỏ của mình, vuốt nó qua một bên, đoạn cúi đầu, tầm mắt bắt gặp con gấu bông đang ôm trong lòng.

Tô Kiều lui về vị trí ban đầu, lên đạn: "Bắt đầu đi."

“Vậy ai sẽ bắn trước?” Chu Lan Cẩm hoàn hồn, hắn ngẩng đầu lên, vô cùng hưng phấn, nóng lòng muốn thử.

"Tôi đi trước."

Tô Kiều giơ tay, đưa họng súng nhắm vào cổ mình.

“Pằng” một tiếng, an toàn.

Sau đó, cô tùy tay ném khẩu súng cho Chu Lan Cẩm.

Chu Lan Cẩm nghiêng đầu, học theo Tô Kiều, nhắm ngay cổ.

"Pằng", an toàn.

Khẩu súng lại được ném cho Tô Kiều.

Tô Kiều nhắm vào cổ mình, do dự một lúc rồi “Pằng", vẫn an toàn.

Nụ cười trên mặt Chu Lan Cẩm càng lúc càng thêm rõ ràng, hiển nhiên là hắn cảm thấy trò chơi này cực kỳ vui vẻ.

"Đến anh."

Tô Kiều ném súng cho hắn.

Chu Lan Cẩm nghịch khẩu súng trên tay: "Đàn em này, hình như trước kia em không mấy hứng thú với Omega nhỉ?"

“Hiện tại tôi có hứng thú.” Tô Kiều tùy ý vuốt thẳng lại cổ áo của mình.

Chu Lan Cẩm giơ tay, tự bắn vào cổ mình một phát, rồi đột nhiên gục xuống tại chỗ.

Tô Kiều sửa sang cổ áo xong thì đi tới trước mặt Chu Lan Cẩm, giơ tay đoạt lấy khẩu súng trong tay hắn, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.

Một miếng thuốc mê đã được dán lên trên cổ của Chu Lan Cẩm. Đó là thứ mà Tô Kiều âm thầm mang vào.

Cô nhớ trong tiểu thuyết cũng có một khâu kiểm tra như vậy, nên đã dán thứ đó lên người cô thư ký, lúc cô ấy rời đi thì cô mới thuận tay lấy lại.

Quả nhiên, đã thuận lợi mang được vào đây.

Thuốc mê tác dụng không quá nhanh, thế nên cô mới phải căng da đầu ra mà chơi trò cò quay Nga với Chu Lan Cẩm một lúc.

Chu Lan Cẩm nói không ra lời, hắn chỉ nhìn chằm chằm Tô Kiều. Lúc hắn ngửa đầu nhìn lên, mái tóc đuôi ngựa vốn đã buộc lỏng lẻo lại một lần nữa xóa ra.

Vài sợi tóc hồng rơi xuống trước trán, nụ cười trên mặt thiếu niên lại càng lúc càng thêm sâu. Cuối cùng cũng không thể chống cự được nữa, ánh mắt hắn dần dần mờ đi, nhưng bàn tay đang nắm lấy cổ tay Tô Kiều lại vẫn không nới lỏng.

Chu Lan Cẩm ngất đi rồi, Tô Kiều mở bàn tay hắn ra, xoa xoa cổ tay của mình.

Nhìn qua nhỏ nhỏ một mẩu mà sức cũng mạnh gớm.

Có điều, cô cũng không ngờ, sao lại… Chẳng có tính cảnh giác gì hết thế?

Hẳn là vì hắn không thể tưởng tượng được một người có hình tượng chính trực như cô lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy đi.

Nhưng thủ đoạn kiểu này dùng một lần còn được, chứ lần thứ hai chắc chắn sẽ bị phát hiện liền.

Tô Kiều vòng qua Chu Lan Cẩm, đẩy cánh cửa nhà kho đằng sau lưng hắn ra.

Khi ánh sáng tràn vào, Lục Từ cuộn tròn trong đống thú bông, khuôn mặt ửng đỏ khác thường. Điều quan trọng nhất là mùi pheromone của cậu gần như đã tràn ngập khắp cả nhà kho.

Tô Kiều lập tức che miệng và mũi của mình lại, rồi lùi về sau ba bước.

*